Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nguyệt Phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Giữa trưa, Tuyên Thành Vương phủ.
Tuyên Thành Vương phi mặc bộ áo bào bằng lụa mỏng màu đỏ nhạt thêu họa tiết vân mây kim tuyến ngũ sắc, đầu cài trâm phi yến bát bảo ngậm châu, ngồi trước bàn trang điểm, vươn đôi tay mịn màng đặt cây lược bán nguyệt màu hổ phách được làm bằng đồi mồi khảm san hô xuống, lấy ra chiếc lắc bằng vàng ròng đính sợi tua rua đeo lên cổ tay trắng nõn.
Trang điểm xong, Tuyên Thành Vương phi lén nhìn Vương gia đang nửa nằm trên nhuyễn tháp, đảo mắt một cái, cười lấy lòng nói: "Vương gia, kiến thức thiếp hạn hẹp, người nói đi mà. Rốt cuộc tin tức trong cung truyền đến là sao vậy? Bây giờ mọi người ai cũng lo lắng chờ đợi. Vương gia, nhà mẹ của ta chính là thê tộc của người đó, người không thể không nói tiếng nào mà đứng nhìn bọn họ nhảy vào hố lửa được."
Tuyên Thành vương mặc thường phục, nửa nằm nửa ngồi rất tùy ý, phía sau nhuyễn tháp là kệ gỗ chạm khắc hình ảnh trẻ con vui đùa, sơn màu đỏ theo kiểu Bác Cổ [1], Tuyên Thành vương giống như nhà ảo thuật, lấy một trái táo từ trên kệ Bác Cổ, cắn mạnh một cái, nói không rõ chữ: "Nàng có ăn vận thành thiên tiên để mê hoặc bổn vương thì cũng vô dụng, bổn vương mới là người phải nơm nớp lo sợ kia kìa. Mấy ngày trước nàng cũng biết ta bị Hoàng huynh triệu kiến, một chữ ta cũng không dám nói, may là chưa nói, bằng không bây giờ chết thế nào cũng không biết đâu".
[1]: Bác Cổ (博古
): vẽ bác cổ, cách vẽ lấy đồ cổ làm đề tài.
Vương phi thấy Vương gia không nói rõ ràng, cũng biết là Vương gia không muốn nói nhiều, chỉ có thể trừng mắt tức giận, đôi khuyên Đông Châu trên tai đung đưa, sau đó nhướng đôi mày ngài nói: "Trong cung truyền tin đến, nói rằng bệnh tình của Hoàng thượng bắt đầu có chuyển biến tốt, e là sẽ có một đám người bị xui xẻo rồi."
Tuyên Thành vương gặm trái táo xong, lấy cái khăn ở bên cạnh lau tay, mở miệng nói: "Chắc chắn không phải chúng ta xui xẻo, nàng tốn công lo lắng làm gì".
Vương phi khẽ cười yêu kiều: "Thiếp cũng không phải là lo lắng, mà là cười trên sự đau khổ của người khác đấy. Vài ngày trước, chàng không thấy dáng vẻ thái thái đương gia [2] của Vương gia với Trịnh gia đâu, ngay cả lời nói cũng mưu đồ tính kế với Vương phi thiếp, trong lời nói chứa nhiều ý bất kính. Bây giờ đợi đến khi Hoàng thượng bình phục rồi, đám người kia trước đó vui vẻ, đến lúc ấy còn không phải là đến chỗ của thiếp mà khóc lóc cầu xin sao."
[2] Thái thái (太太
): bà chủ & đương gia (當家
): chủ nhà, ý nói ra dáng chủ nhà kênh kiệu.
Tuyên Thành vương cười nhạo một tiếng: "Nữ nhân các nàng chính là đầu tóc dài mà kiến thức ngắn. Bọn họ như vậy, nàng cũng như vậy. Vương gia là ngoại thích mẫu tộc của Hoàng hậu. Nếu thân thể Hoàng huynh bình phục, dĩ nhiên là không tới lượt ai khác ngoài đích tử kế vị, chỉ có thêm ân huệ cho Vương gia, chèn ép chỗ nào chứ, không giữ thể diện cho Tam Hoàng tử hay sao?"
Tuyên Thành Vương phi nghe vậy thì khẽ cau mày một cái, lên tiếng nói: "Lúc Hoàng thượng bị bệnh nặng, Vương gia lại nhảy tới nhảy lui, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự không tức giận chút nào, trong lòng không hề có khúc mắc sao?"
Tuyên Thành vương thản nhiên nói: "Ta hiểu rõ Hoàng huynh, hắn là từ phụ
(cha hiền), là minh quân, coi trọng danh dự nhất. Đích trưởng tử kế vị là việc thiên kinh địa nghĩa [3]. Huống chi, người ngoài chúng ta chỉ nhìn thấy được danh hiệu Hoàng tử và gia tộc lạnh lùng, thế nhưng đối với Hoàng huynh mà nói, thì tất cả đều là nhi tử thân sinh của hắn, cho nên hắn yêu thương nhi tử của mình. Nếu chúng ta phạm vào sai lầm, ngươi có thể nhẫn tâm ra tay trừ bỏ thế lực thê tộc mẫu tộc của hắn không? Khiến hắn trở thành thân cô thế cô sao? Tự dưng để cho người khác cười nhạo."
[3] Thiên kinh địa nghĩa (天經地義
): chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi và nghi ngờ.
Vương phi suy nghĩ, quả nhiên có chút đạo lý, không biết làm sao nhận sai, lại không cam lòng, nhẹ giọng nói: "Là thiếp kiến thức hạn hẹp, nhưng chẳng lẽ cơn phong ba này đã thật sự gió êm biển lặng rồi sao? Triều chính hỗn loạn gần nửa năm, từng nhóm bè phái trong triều đã liên kết với nhau, chẳng lẽ Hoàng thượng có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"
Tuyên Thành vương thờ ơ nhìn thê tử của mình một cái rồi nói: "Bảo Hà gia các nàng ngừng lại một chút đi, dĩ nhiên Vương gia, Trịnh gia không có gì tốt, nhưng đây cũng không phải là thời điểm Hà gia ra mặt. Hoàng huynh không thể trút giận lên Vương gia và Trịnh gia là vì mặt mũi của Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử, nhưng người khác thì không có vận tốt như vậy đâu, lúc này ai ra mặt thì chết trước."
Vương phi bị câu nói của Tuyên Thành vương vạch trần tâm tư, thở hổn hển quay đầu: "Chàng đừng có từng câu từng chữ đều là Hà gia, đó là nhạc gia
(nhà bố mẹ vợ) của chàng đó!"
Tuyên Thành vương nhìn Vương phi nhà mình lại bắt đầu nổi cơn, không biết làm sao đành thở dài rồi dỗ dành nói: "Được rồi, được rồi, đều là ta không đúng, được chưa. Hoàng huynh vẫn còn đang tức giận, trong cung Hoa Phi lại bị bệnh, đây chính là chuyện lớn trời sập, nói nhỏ thôi! Nói nhỏ! Có hiểu không?"
Vương phi quay đầu nghi ngờ hỏi: "Hoa Phi nương nương? Nàng ấy bị bệnh thì sao lại là chuyện lớn trời sập chứ?"
Tuyên Thành vương nhìn xung quanh một chút, sau đó vẫy tay, thấp giọng kề sát vào tai nàng nói: "Lời này không thể truyền đến tai người thứ ba. Lúc đó Hoàng huynh nghĩ rằng mình không còn ở nhân thế bao lâu, nên có ý muốn truy phong Hoa Phi làm Hậu."
Vương phi hoảng sợ hít sâu một hơi, trợn to mắt nhìn Tuyên Thành vương, sau đó thấp giọng kinh hô: "Phong Hậu? Hoàng thượng sủng ái Hoa Phi đến vậy sao?"
Tuyên Thành vương gật đầu: "Nghe nói Hoa Phi bị bệnh rất nghiêm trọng, bây giờ Hoàng huynh không quan tâm đến bản thân mình, chỉ canh giữ bên giường bệnh. Lúc này chính là lúc tâm tình Hoàng huynh xấu nhất, nữ nhân cùng trải qua hoạn nạn, e là không thể cùng hưởng phú quý, trong lòng Hoàng huynh rất bức bối."
Vương phi vỗ vỗ ngực mình, lên tiếng nói: "Không nghĩ tới, xem ra sau này vào cung phải đặc biệt khách khí với vị Hoa Phi này rồi. Trước đây, thiếp và nàng ấy không qua lại với nhau nhiều, trong ấn tượng của thiếp, nàng ấy là một nữ nhân đoan trang không thích nói chuyện."
Tuyên Thành vương nhẹ giọng nói: "Có sau này hay không còn chưa biết được, chờ Hoa Phi qua được cửa ải này đã."
Vương phi quay đầu cười nói: "Cái này thì Vương gia không bằng thiếp rồi, trực giác của nữ nhân là vô cùng chính xác. Thiếp có dự cảm, tuyệt đối Hoa Phi sẽ không ngã xuống lúc này."
...
Kiến Chương cung.
Hoa Thường chỉ cảm thấy đầu óc mê man lại ong ong, mí mắt nặng nề giống như đổ chì vậy, cả người dường như cũng rơi vào một mớ hỗn độn, nhưng tinh thần thì lại rất tỉnh táo.
"Thường nhi? Thường nhi, nàng tỉnh chưa?" Giọng nói trầm khàn của Hoàng đế vang lên bên tai Hoa Thường, trong lòng Hoa Thường đột nhiên nhảy dựng, đúng rồi, Hoàng đế!
Bản năng phi tần khiến nàng dồn sức để mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen bóng nhưng có chút sưng phù của Hoàng đế.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tượng." Hoa Thường mơ mơ màng màng khẽ nói.
Trong lòng Hoàng đế đau xót, rõ ràng ý thức chưa hoàn toàn minh mẫn, thế nhưng lễ nghi lại khắc sâu vào trong xương của tiểu phi tử, Hoàng đế lộ ra nụ cười ấm áp, cố nén đau buồn, ôn nhu nói: "Ái phi miễn lễ".
Hoa Thường thở hổn hển mấy cái, dần dần hồi phục lại tinh thần, trở nên tỉnh táo, từ từ ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giọng nói vô lực: "Hoàng thượng, thân thể người đã khá hơn chút nào chưa? Thái y đã sửa lại phương thuốc chưa? Không phải nói bệnh tình chuyển biến tốt rồi ư? Nhưng sao thần thiếp thấy dường như Hoàng thượng lại tiều tụy đi vậy?"
Hoàng đế nắm chặt tay của Hoa Thường, không biết nên nói như thế nào.
"Thường nhi, nàng bị bệnh, phải cố gắng nghỉ ngơi, trẫm ở đây với nàng." Cuối cùng Hoàng đế vẫn lộ ra nụ cười ấm áp, lên tiếng nói.
Hoa Thường sửng sốt một chút, sau đó lẩm bẩm nói: "Thần thiếp bị bệnh sao?"
Hoàng đế nhìn nữ tử một thân mặc trung y tơ lụa màu trắng bạc, không đeo đồ trang sức ở trước mặt này, cố gắng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hoa Thường suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, kiên định nói: "Không đúng, là Hoàng thượng bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho khỏe mới phải, không phải Hoàng thượng bệnh đến hồ đồ rồi chứ, Thái y đâu? Người đâu, truyền Thái y cho bổn cung! Sao lại có thể để cho Hoàng thượng tùy ý xuống giường đi lại như vậy chứ, nên tĩnh dưỡng thật tốt mới phải! Bổn cung nhất thời không ở bên cạnh Hoàng thượng, các ngươi liền làm loạn rồi."
Ý cười trên khóe miệng Hoàng đế trở nên khổ sở, ôm bả vai Hoa Thường thật chặt, không thể để cho nữ nhân này nhìn thấy lúc mình bi thương yếu đuối nhất được.
"Là Thường nhi bị bệnh. Thường nhi không nhớ sao, nàng bị ngất đi, Thái y nói là do mệt nhọc quá độ, ưu tư thành bệnh, hơn nữa tâm trạng vừa quá vui lại vừa quá buồn, làm tổn hại đến tinh thần. Thường nhi ngoan nào, dưỡng bệnh cho tốt." Thanh âm Hoàng đế chậm rãi, nhu hòa nói.
Hoa Thường chậm chạp phản ứng lại, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, nhìn sắc trời hơi mờ tối xung quanh, khẽ nói: "Vậy thần thiếp ngất đi đã mấy canh giờ rồi? Hoàng thượng ăn tối chưa?"
Hoàng đế khổ sở cười một tiếng: "Thường nhi nàng ngất đã hai ngày rồi, nàng dọa trẫm sợ chết khiếp, có biết không?"
Hoa Thường tỉnh tỉnh mê mê, nâng mi mắt lên: "Thần thiếp bệnh nặng lắm sao?"
Hoàng đế nhìn thần sắc do bị bệnh mà xanh xao vàng vọt của Hoa Thường, chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bệnh nặng, nhưng nàng không cần lo lắng, nhất định sẽ khỏe lại, trẫm ở bên cạnh nàng."
Hoa Thường hồi phục tinh thần, gắng gượng muốn đứng lên nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực. Hoàng đế biết ý của Hoa Thường, đỡ Hoa Thường ngồi thẳng dậy.
Tư thế này của Hoa Thường là nửa quỳ trên giường, khom người khấu đầu thật sâu: "Thần thiếp có tội. Tội thứ nhất, khiến Hoàng thượng đã bệnh nặng mà lại còn lo lắng ngày đêm, đó là không hiền huệ. Tội thứ hai, chính là bản thân mình sinh bệnh, mà vẫn ở trong Kiến Chương cung, đó là bất kính. Hoàng thượng, xin người hãy chuyển thần thiếp về Thượng Dương cung đi, Hoàng thượng phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, đừng vì thân thể thần thiếp mà lao tâm lao lực nữa."
Hoàng đế há miệng, muốn lên tiếng mà không biết nên nói gì. Đây chính là nữ tử xuất thân thế gia, được hắn phong Phi.
Đúng vậy, dường như đây chính là nữ tử mà hắn yêu.