Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Các vị phi tần trải qua buổi gia yến đêm giao thừa trong lo lắng, Hoàng đế theo lệ vẫn nghỉ lại ở Vị Ương cung.
Hoa Thường và Thục phi cùng nhau đi ra từ Vị Ương cung, các nàng có một đoạn chung đường. Hai người ngồi trên liễn cùng một đôi nhân mã thong thả tiến về phía trước, phía sau là các vị phi tần phân vị thấp của hai cung.
Thục phi ăn mặc rất dày, càng lộ ra dáng người gầy yếu, thấp giọng nói: "Dường như mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, bây giờ ngay cả mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy gió lạnh thổi vào bên trong, thâm nhập vào nội tâm, lạnh thấu xương."
Hoa Thường quay đầu lại, nhìn gương mặt không biểu tình của Thục phi, thở dài nói: "Sao tỷ tỷ lại lạnh?"
Thục phi cười khổ: "Ta theo bên cạnh Hoàng thượng đã hơn mười năm, trong lòng Hoàng thượng nghĩ gì, ta cũng có thể đoán được vài phần."
Hoa Thường ngước mắt lên, hỏi: "Tỷ tỷ có ý gì?"
Thục phi cười một tiếng, thần thái uể oải: "Hoàng thượng thương yêu muội muội sâu nặng, tỷ không oán hận. Bởi vì muội có phẩm hạnh cao quý, lại đối với Hoàng thượng tình thâm, có thể làm được những việc mà ngay đến cả ta cũng không làm được. Vì vậy, Hoàng thượng đối xử tốt với muội, mặc dù trong lòng ta có chua xót nhưng cũng vui mừng, có thêm một người yêu Hoàng thượng thì tốt rồi."
Hoa Thường không hiểu vì sao đột nhiên Thục phi lại nhắc tới mình, nàng rũ mi mắt xuống, trong lòng có chút trống rỗng. Luận về tình cảm, nàng không bằng Thục phi, chỉ có thể lên tiếng an ủi: "Sao hôm nay tỷ tỷ lại nói những lời này? Hoàng thượng vẫn luôn đối tốt với tỷ, cũng rất tỉ mỉ chu đáo với tiểu Công chúa, sao tỷ lại bi thương?"
Khóe mắt Thục phi giống như có giọt lệ, thấp giọng nói: "Hôm nay vẻ mặt Hoàng thượng nhìn vũ nữ đó không bình thường, e rằng vũ nữ kia sẽ là một sủng phi. Chẳng qua dáng người lẳng lơ, là loại vũ nữ chuyên dùng sắc để hầu hạ người khác, làm sao có thể đáng được Hoàng thượng yêu thích chứ?"
Hoa Thường nghe vậy cau mày, nhìn Thục phi một lát, nhẹ nhàng nói: "Vũ nữ xuất thân từ Nhạc phủ có thân phận hèn mọn, Hoàng thượng là người rất coi trọng danh tiếng, sẽ không làm chuyện như vậy. Huống chi hôm nay Hoàng thượng cũng không nhìn vũ nữ đó với con mắt khác, tỷ đừng đa nghi quá."
Thục phi khóc thút thít một lát, chóp mũi đỏ bừng, cuối cùng thấp giọng nói: "Muội hãy chờ xem đi."
Sau khi chia tay với Thục phi, tâm trạng Hoa Thường cũng có chút không yên. Thục phi yêu Hoàng đế sâu đậm, tâm tư Hoàng đế nàng ấy cũng có thể đoán được tám, chín phần mười, chẳng lẽ Hoàng đế thật sự có ý nạp vũ nữ đó vào hậu cung sao? Vấn đề này tạm thời không có câu trả lời, cuộc sống vẫn bình thản như trước.
Hoa Thường dựa theo ví dụ năm ngoái, ban thưởng chữ Phúc cho gia đình, vốn bị bệnh liệt giường, lại gặp đúng dịp lễ tết nên suy nghĩ nhiều, bệnh tình đúng là có phần nặng hơn.
Vào mùng một, Hoàng đế còn cố ý dùng bữa ở Thượng Dương cung, ánh mắt Hoàng hậu nhìn Hoa Thường cũng không được tốt cho lắm.
"Hoàng thượng nhớ tới thần thiếp mà đến thăm, thần thiếp đã đủ hài lòng rồi." Hoa Thường khẽ cười ôn nhu, tuy rằng đang bị bệnh nhưng thần sắc ôn hòa, khiến lòng người thoải mái.
"Trẫm biết Hoa thị đều trở về quê giỗ tổ, nàng nhớ người nhà, trẫm tới bồi nàng." Hoàng đế quan tâm nói.
Trong lòng Hoa Thường ghi nhớ phần tình cảm này của Hoàng đế, dù sao nam nhân này cũng vì nàng mà làm không ít việc.
"Hoàng hậu nương nương và Tam Hoàng tử vẫn còn đợi Hoàng thượng đến ăn cơm đoàn viên đấy, người đừng hao phí thời gian ở chỗ thần thiếp nữa." Hoa Thường cười khuyên nhủ.
Hoàng đế cười khổ không biết làm sao: "Trẫm biết mùng một, mùng hai, mùng ba đều phải đến Vị Ương cung, nhưng chỗ này của nàng không phải sẽ tịch mịch sao, nên trẫm dùng thiện ở đây, buổi tối sẽ ngủ lại ở Vị Ương cung."
Hoa Thường cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nơi này của thần thiếp tất cả đều tốt, phiền Hoàng thượng lo nghĩ rồi."
Hoàng đế nhìn Hoa Thường, thấp giọng nói: "Thường nhi, dường như từ sau khi trẫm khỏi bệnh, hai người chúng ta trở nên xa cách hẳn, giống như có một tầng giấy vô hình đứng giữa, mơ hồ khiến cho người ta không nhìn thấu."
Hoa Thường dừng một chút, sau đó đáp: "Cũng không phải là Hoàng thượng và thần thiếp xa cách, chỉ là khi đó ở Kiến Chương cung, là thần thiếp đã vượt qua quy củ."
Ánh mắt Hoàng đế có chút bi thương, nhìn Hoa Thường: "Thường nhi cho rằng tình cảm khi đó là vượt quy củ sao?"
Đôi môi Hoa Thường run lên, rũ mi mắt xuống: "Khi đó thần thiếp có suy nghĩ không an phận, muốn là người đầu tiên ở gần Hoàng thượng nhất mà chăm sóc hầu hạ, đây không phải là suy nghĩ nên có của một người làm thiếp, cho nên phải khắc chế, phải sửa đổi."
Hoàng đế ôm Hoa Thường vào trong lồng ngực, cánh tay cường tráng ôm chặt đến nỗi siết đau xương sườn của Hoa Thường.
"Sự dạy dỗ từ nhỏ đến lớn mà trẫm tiếp nhận được cho trẫm biết rằng những lời nàng nói đều đúng, nhưng vì sao trẫm vẫn cảm thấy bi thương, không chỉ trái tim trẫm đau đớn, mà trẫm cũng cảm nhận được sự đau đớn của nàng."
Hoa Thường nhắm mắt, yên lặng không nói gì.
Cuối cùng Hoàng đế cũng rời đi, đến Vị Ương cung, mùng một, mùng hai, mùng ba đều ngủ lại nơi đó.
Hoa Thường vẫn như trước, yên ổn dưỡng bệnh ở trong cung của mình. Hoàng đế cũng thường xuyên đến thăm nàng, thỉnh thoảng cùng nhau dùng bữa, không khí hòa thuận, cũng không nhắc lại đề tài ngày hôm đó.
Cửa ải cuối năm này là lúc bận rộn nhất, Hoa Thường cáo bệnh để tránh mặt thật đúng lúc, chuyện phải lao tâm lao lực cũng ít hơn rất nhiều.
Buổi tối mười lăm lại là một buổi gia yến lớn, chỉ là Hoa Thường cáo bệnh không đi, nghe nói Thục phi cũng không đến, Hoàng thượng và Thái hậu thương tiếc, đặc biệt ban thưởng thức ăn, cũng không có khúc mắc gì.
Thượng Dương cung.
"Thường nói mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, hôm nay đã là ngày mười sáu rồi, nếu như ngắm trăng, đêm nay là tốt nhất." Hoa Thường khoác áo thật dày, ngồi trước cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Lan Chi gảy gảy chậu than để lửa cháy mạnh hơn, lên tiếng nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, nếu nương nương có hứng thú ngắm trăng, thì ở bên cửa sổ ngắm một chút là được rồi."
Hoa Thường lắc đầu một cái, cười nói: "Chẳng qua bổn cung buồn chán một chút thôi, nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nay các ngươi cũng cực khổ rồi."
Lan Chi và Cốc Hương đỡ Hoa Thường lên giường, đắp chăn cẩn thận, lưu lại hai tiểu cung nữ gác đêm xong thì rón rén lui ra ngoài.
Hoa Thường cũng nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, hồn nhiên không biết rằng ngày mai sóng gió sẽ nổi lên.
Sáng sớm.
Hoa Thường vẫn chưa rời giường, còn đang dựa trên đệm mềm, uống một chút canh ngó sen cũng xem như đã dùng xong đồ ăn sáng.
Giờ này vốn là thời gian các phi tần phải đi thỉnh an Hoàng hậu, nhưng Hoa Thường bị bệnh, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đã sớm miễn cho nàng thỉnh an, cho nên có thể lười biếng ngủ nhiều thêm một lát.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, thì ra là Lan Chi tiến vào.
Hoa Thường cau mày trách mắng: "Lan Chi, hốt hoảng khẩn trương gì vậy? Không có chút quy củ nào."
Bước chân Lan Chi ngừng một chút, sau đó quỳ xuống khấu đầu: "Là nô tỳ sai rồi."
Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Phạt ngươi một tháng tiền thưởng, sau này tự mình nhớ lấy sự giáo huấn này."
Lan Chi tạ ơn: "Vâng." Phạt tiền thưởng đối với Lan Chi mà nói chỉ là chuyện nhỏ, trừng phạt của Hoa Thường cũng chỉ làm cho mọi người xem, thể hiện thưởng phạt phân minh mà thôi.
Hoa Thường sửa lại vài sợi tóc mai của mình, chậm rãi nói: "Có chuyện gì?"
Lan Chi thận trọng nói: "Vị Ương cung truyền tới tin tức, hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh một vũ nữ của Nhạc phủ, hôm nay thụ phong Tòng Thất phẩm Tiểu nghi."
Tay của Hoa Thường dừng một chút, sau đó khẽ hỏi: "Là vị hiến vũ đêm giao thừa hôm đó sao?"
Lan Chi cúi đầu đáp: "Vâng."
Hoa Thường sững sờ, sau đó khẽ thở dài một cái, không biết là vui hay buồn, khẽ nói: "Quả nhiên lời Thục phi tỷ tỷ nói như sấm truyền."
Lan Chi không biết vì sao Hoa Thường nhắc tới Thục phi nhưng vẫn tận tâm tận lực bẩm báo: "Vị Tiểu nghi mới được thụ phong này xuất thân từ Nhạc phủ, vốn là nữ nhi của tội thần Tô Khải. Sau khi Tô gia bị tịch thu tài sản, phần lớn nữ quyến đều bị đem bán, có nhan sắc và tuổi còn nhỏ giống như nàng ta thì bị sung vào Nhạc phủ, trở thành vũ nữ. Nàng ta tên gì cũng không biết, sau khi vào Nhạc phủ, quản sự thấy vóc người nàng ta quyến rũ, dáng múa lẳng lơ, liền ban tên Mị Nhi."
Lan Chi cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hoa Thường, thấp giọng nói: "Vị Tiểu nghi mới này đã được an bài vào hậu điện Tiêu Phòng cung của Thục phi nương nương, nghe nói Thục phi nương nương vô cùng bất mãn, sắp xếp xong hậu điện cũng không cho bổ sung thêm cái gì mới vào."
Hoa Thường cười khổ: "Đây chính là tính tình của Thục phi, cũng chỉ có nàng ấy mới làm được chuyện này."
Lan Chi thấy tâm tình Hoa Thường không vui, khuyên nhủ: "Nương nương, chẳng qua cũng chỉ là một Tiểu nghi, đối với nương nương mà nói giống như một hạt bụi nhỏ bé, người cũng không cần quá để ý, dưỡng tốt thân mình mới là quan trọng nhất."
Hoa Thường lắc đầu một cái: "Vũ nữ xuất thân từ Nhạc phủ, thân phận hèn mọn, cho dù được Hoàng thượng sủng hạnh, theo lý chỉ nên thụ phong Cửu phẩm Canh y. Bây giờ vượt ba cấp, có thể thấy Hoàng thượng rất sủng ái nàng ta."
Hoa Thường day day trán, cất tiếng hỏi: "Những phi tần khác có phản ứng gì không?"
Lan Chi thấp giọng trả lời: "Hôm nay Hoàng hậu hạ ý chỉ, sắc mặt cũng hết sức bất mãn, Trịnh Phi trực tiếp lên tiếng nói: nữ tử ti tiện như vậy, sao có thể đứng ngang hàng với chúng ta."
Hoa Thường thở dài nói: "Đúng lúc bổn cung ở đây dưỡng bệnh, cho dù bên ngoài ầm ĩ như thế nào, chúng ta cũng vẫn yên ổn".
Lan Chi cẩn thận đáp: "Vâng."
Thược Dược tiến lên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Hoa Thường, ôn nhu nói: "Lại qua nửa tháng rồi, có thể lão gia và phu nhân từ Tân Cấp đã trở về, nương nương nên dưỡng bệnh thật tốt, nếu không phu nhân thấy dáng vẻ của người yếu ớt như vậy, không biết sẽ đau lòng như thế nào nữa."
Hoa Thường vỗ một cái lên cánh tay Thược Dược, bất đắc dĩ nói: "Cũng là ngươi có tâm tư khéo léo, bổn cung biết rồi."
Hoa Thường quay đầu nhìn Lan Chi vẫn quỳ trên mặt đất, lên tiếng hỏi: "Còn có chuyện gì khác không?"
Lan Chi cúi đầu trả lời: "Có một chuyện nhỏ, hôm qua Hoàng thượng đi thỉnh an Thái hậu, không biết nói chuyện gì, nghe nói Thái hậu giận dữ, gạt đồ rơi bể đầy đất. Chuyện này cũng bị ép xuống, nếu không phải những phi tần phân vị cao có mạng lưới trải rộng thì e là cũng không biết được."
Hoa Thường cau mày, nghi ngờ: "Hoàng thượng hiếu thuận, sao lại chọc cho Thái hậu tức giận vậy? Chẳng lẽ liên quan đến nội dung cuộc nói chuyện?"
Thược Dược nhẹ giọng nói: "Trong cung Thái hậu thâm nghiêm, nhất định là không lộ ra tin tức gì, nhưng có thể hỏi người bên cạnh Hoàng thượng, có lẽ sẽ thu hoạch được một ít. Người của Kiến Chương cung cũng hết sức thân thiết với nương nương, tất nhiên bọn họ cũng sẽ cho nương nương mặt mũi."
Hoa Thường cười một tiếng, lắc đầu, chậm rãi nói: "Cũng không thể nói như vậy, thân ở trong cung, sao có thể không tim không phổi sống qua ngày đây. Người ở bên cạnh Hoàng thượng sao có thể dễ dàng cho chúng ta tùy ý hỏi thăm sai sử chứ? Nếu như Hoàng thượng biết được, sau này cũng không cần sống nữa. Lan Chi, ngươi cho người lén đi hỏi thăm một chút, có thể hỏi thăm được thì tốt, nếu không thì cũng không sao, cẩn thận một chút, đừng để người khác biết."
Lan Chi khấu đầu: "Vâng, nô tỳ tuân lệnh."