Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ nhàng, Hoa Thường ngồi ở bàn đá ngoài điện, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: "Thược Dược, ngươi xem, bồn hải đường này nở thật đẹp."
Thược Dược đứng hầu ở một bên, khẽ cười nói: "Là do nương nương chăm sóc tốt."
Lan Chi cũng thuận theo góp ý: "Hải đường này nhìn nương nương bế nguyệt tu hoa [1] mà tự ti, vì thế phải tự mình phấn khởi tiến lên, cố gắng nở ra thật xinh đẹp."
[1] Bế nguyệt tu hoa: Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải khuất bóng, hoa phải hổ thẹn.
Hoa Thường cũng cười vui vẻ nói: "Hai người các ngươi chỉ biết nói làm cho ta vui vẻ. Đã nhiều ngày không gặp Mạnh Lương viện, nàng ta thật sự nghe lời, ngày ngày đóng cửa không ra ngoài."
Lan Chi trả lời: "Nương nương không biết, nguyệt sự của Mạnh Lương viện đã tới nhiều ngày, điều này xác định không có mang thai, tự mình xấu hổ không dám gặp người, càng thêm không dám gặp nương nương người."
Hoa Thường nghe vậy nhíu mày, sau đó chậm rãi thở dài: "Bổn cung thật sự có vài phần thất vọng rồi, bây giờ xem ra, Mạnh Lương viện lại là một A Đấu không thể phò nổi [2]."
[2] Không thể phò nổi A Đấu (扶不起的阿斗): A Đấu tức Lưu Thiện (con trai Lưu Bị), Hán Hoài đế, vị vua thứ hai và cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc. Cụm từ này dùng để chỉ một người đáng thất vọng, yếu đuối và hèn nhát. Hiện nay có 1 số lời giải thích để minh oan cho vị Hoàng đế này, nếu muốn tìm hiểu rõ hơn thì mọi người lên Google nhé.
Lan Chi cười thấp giọng nói: "Dù sao xuất thân của Mạnh Lương viện không cao, kiến thức thiển cận. Bây giờ lại xảy ra việc phiền toái này, nếu muốn trở thành phụ tá đắc lực của nương nương thì còn thiếu chút hỏa hậu (khả năng)."
Trong lòng Hoa Thường thật sự thất vọng, nàng hy vọng Mạnh Lương viện có thể có hài tử, bất luận là nam hay nữ, tốt xấu gì cũng là Hoàng tự, tượng trưng cho địa vị, cũng là tượng trưng cho địa vị của Thượng Dương cung.
"Hiện giờ trong hậu cung, chỉ có Thượng Dương cung không có một hài tử thật sự, dù sao thân phận của Thế tử Kính Vương cũng khó xử, bổn cung cảm thấy không phải chuyện tốt gì."
Lan Chi an ủi: "Nương nương đừng buồn, dù cho không có Hoàng tự thì thế nào, ai dám bất kính đối với nương nương?"
Hoa Thường bất đắc dĩ cười cười, chính nàng không muốn có hài tử sớm nhưng lại hy vọng Thượng Dương cung có thể có hài tử. Cho nên ký thác kỳ vọng vào Mạnh Lương viện rất cao, chỉ là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, không được việc gì.
"Lạnh nhạt với Mạnh Lương viện một thời gian đi, để cho nàng ta bình tĩnh một chút." Hoa Thường nhàn nhạt mở miệng, quyết định Mạnh Lương viện sẽ có một khoảng thời gian dài không thể đến Vị Ương cung thỉnh an, cũng không thể nhìn thấy Hoàng đế.
Quyền lực của chủ vị một cung là rất lớn, các phi tần có phân vị thấp trong cung đều chịu sự quản chế của chủ vị nương nương, nói ngươi bị bệnh chính là bị bệnh, Hoàng hậu cũng sẽ không quản nhiều.
---
Giáng Vân hiên.
Tô Cơ đã mang thai bốn tháng, cả người cũng gầy ốm đi rất nhiều. Cái thai này có không ít gian nan, dưỡng cũng cực khổ, ăn cái gì phun ra cái nấy, còn luôn luôn ăn không đủ no.
Chỉ mới một tháng, thân hình Tô Cơ đã trở nên mảnh khảnh.
Trân Như bưng chén thuốc màu đen đi vào phòng, thấp giọng nói: "Nương nương, tới giờ uống thuốc rồi." Trong giọng nói mang theo chút đau lòng.
Tô Cơ nhìn Trân Như, lộ ra gương mặt tươi cười, tái nhợt không chút huyết sắc: "Biểu tỷ, ngươi đã đến rồi, thuốc để đó trước đi, quá nóng."
Trân Như buông khay, nhìn bộ dáng không khỏe của Tô Cơ thì rất đau lòng, mở miệng nói: "Thái y nói thế nào? Nương nương đã gầy thành cái dạng này, sao có thể không có việc gì?"
Tô Cơ cười khổ nói: "Thái y nói do ta suy nghĩ quá mức, mạch tượng hỗn loạn, cơ thể mẹ ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên mới khiến thân thể khó chịu. Ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cũng muốn sống vui vẻ khoái hoạt, nhưng phải làm như thế nào đây?"
Trân Như hơi nhíu mày, nhìn mỹ nhân tái nhợt trước mắt, không biết nên nói gì cho phải, đây là muội muội nàng yêu thương, là muội muội sống nương tựa lẫn nhau.
Tô Cơ thở dài: "Hiện tại ta có chút hối hận, lúc trước không nên vì tức giận mà từ Tiêu Phòng cung của Thục phi dọn ra ngoài. Bây giờ ta mang Hoàng tự, đáng tiếc ta lại không có khả năng nuôi nấng, không biết Hoàng thượng sẽ giao hài tử của ta cho ai dưỡng dục. Nếu còn ở Tiêu Phòng cung, vậy thì nhất định sẽ là Thục phi dưỡng dục, ta còn có thể thường xuyên nhìn thấy hài tử, còn giờ thì..."
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Cơ suy nghĩ quá nhiều. Hoàng thượng muốn giao hài tử cho người khác làm mẫu phi, mà kiến thức Tô Cơ thiển cận, không hiểu được đạo lý trong đó, chỉ nghĩ muốn nuôi nấng, nên thành ra sầu lo đến vậy.
Trân Như khẽ an ủi: "Không bằng trước mặt Hoàng thượng, nương nương thử nói thăm dò ý xem sao?"
Tô Cơ chậm rãi lắc đầu, lên tiếng: "Đây không phải là điều ta nên nói, Hoàng thượng sẽ không vui. Ở hậu cung này, ta đã gây thù chuốc oán rất nhiều, cũng không biết nên làm thế nào cho phải."
Trân Như mím môi, vành mắt rưng rưng, lại quật cường nói: "Nương nương khiêm tốn dịu dàng, có gây thù chuốc oán với ai đâu? Rõ ràng là các nàng cố ý làm khó dễ, chế nhạo nương nương. Nô tỳ thấy mà đau lòng, đau đến không chịu được."
Vành mắt Tô Cơ cũng đỏ hoe, thấp giọng nói: "Đây đều là mệnh, xuất thân của ta như vậy, thì còn có thể cầu gì hơn? Hiện giờ đứng hàng Tòng Lục phẩm Cơ đã là tổ tông phù hộ rồi."
Trân Như yên lặng rơi lệ, không nói chuyện nữa.
Mà Tô Cơ cũng nhẹ nhàng cầm khăn lau nước mắt, khẽ nói: "Người ở Tiêu Phòng cung không thể trông cậy vào được, các nàng chắc chắn sẽ không nuôi nấng đứa nhỏ của ta. Thật ra Kỳ Phi của Thượng Dương cung lại là nhân tuyển tốt, chỉ là ta và Mạnh Lương viện có ân oán, cũng không thể được. Trịnh Phi, Lục Tần ở Ngọc Hoa cung, Ninh Quý tần của Trường Nhạc cung, ba người này đều có khả năng. Trân Như, ngươi đi chọn vài món đồ vật quý giá đưa đi, cứ nói là tâm ý của ta. Người ta nói không đưa tay đánh vào khuôn mặt tươi cười, thái độ chúng ta tốt một chút, đừng làm cho người khác phật ý."
Trân Như hành lễ nói: "Nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị thoả đáng, nương nương yên tâm."
Tô Cơ cũng là một người có ánh mắt, từ trong đám vũ cơ trổ hết tài năng không phải là một việc đơn giản. Nếu là ngày thường Tô Cơ sẽ ở bên cạnh đánh tiếng, ngầm tìm hiểu suy nghĩ của Hoàng thượng một chút. Chỉ là mấy ngày gần đây, tâm tình Hoàng đế vô cùng bực bội.
---
Kiến Chương cung.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, phịch một tiếng liền ném tấu chương trong tay xuống dưới đất, sắc mặt biến thành màu đen, ánh mắt âm trầm, rõ ràng là biểu tình cực kỳ tức giận.
Trần Hỉ khom người nhặt tấu chương trên mặt đất lên, thật cẩn thận đặt trên bàn sách, khẽ nâng mắt nhìn, hạ giọng nói: "Hoàng thượng bớt giận, đừng tức giận làm tổn hại đến thân thể."
Hoàng đế lạnh lùng cười, Trần Hỉ nhìn thấy khiếp hoảng.
"Sổ con của Nghiêm Thao, lại là cáo lão hồi hương, hắn không làm trẫm tức chết là quyết không bỏ qua." Gương mặt Hoàng đế không chút biểu tình, lạnh lùng phun ra một câu.
Tuy Trần Hỉ là thái giám nhưng lại là tâm phúc của Hoàng đế, đối với những việc triều đình cũng biết khá nhiều, vị Nghiêm Thao này đương nhiên là vị quan trọng nhất.
Nghiêm Thao là nguyên lão tam triều, năm nay đã bảy mươi ba tuổi. Thời Tiên hoàng là một trong năm người được trọng dụng nhất, là cánh tay đắc lực của Minh Tông, được yêu quý vô cùng, hai người có thể nói là một đoạn giai thoại quân thần tương đắc [3].
[3] Tương đắc (相得): Lòng dạ hợp nhau (Theo thivien.net).
Đáng tiếc, một đời vua một đời thần, giữa Tân quân và lão thần lại có mâu thuẫn không thể giải hòa.
Trần Hỉ thấp giọng khuyên nhủ: "Nghiêm đại nhân chỉ là có chút hồ đồ, Hoàng thượng hà tất phải tức giận với ông ấy như vậy? Cứ coi như là nuôi một người già đi."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Trẫm đối với ông ta khoan dung khắp nơi, ông ta lại khắp nơi đối nghịch với trẫm! Cho rằng trẫm không biết ai để lộ tin tức Nội Sơ phủ ra ngoài sao?"
Trần Hỉ cúi đầu không dám nói lời nào, Hoàng thượng đang trong lúc tức giận, ai đụng phải thì người đó xui xẻo.
Hoàng đế vẫn tiếp tục phát tiết: "Nội Sơ phủ là cơ quan cốt lõi trọng yếu, vâng mệnh quân quốc [4] đại sự, chỉ nghe lệnh của trẫm, chính là như vậy sao? Trẫm vừa mới ở Nội Sơ phủ tức giận một chút, quở trách Nghiêm Thao vô lễ với trẫm, vừa quay đầu Nghiêm Thao đã biết được tin tức, thỉnh tội với trẫm, còn trình sổ con cáo lão hồi hương! Rốt cuộc Nội Sơ phủ là Nội Sơ phủ của trẫm, hay là của hắn!"
[4] Quân quốc (軍國): Việc binh và việc nước, tức là những việc trọng đại (Theo thivien.net).
Trần Hỉ nhìn ngực Hoàng đế phập phồng, đành phải lộ vẻ mặt đau khổ, mở miệng nói: "Hoàng thượng bớt giận, Nghiêm đại nhân từng là Các lão Nội Sơ phủ, nắm giữ Nội Sơ phủ trong nhiều năm, có chút nhân mạch cũng không có gì kỳ quái. Bây giờ Nghiêm đại nhân trình sổ con chỉ là giận Hoàng thượng quở trách sau lưng ông ấy, không phải vọng tưởng tranh quyền lực Nội Sơ phủ với Hoàng thượng."
Hoàng đế nắm chặt tay, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi không cần nói tốt cho ông ta, trẫm là Hoàng đế, không cần người khác tới hoa tay múa chân. Nghiêm Thao già rồi, trẫm tử tế với ông ta, chưa từng có một chút khắt khe, nhưng ông ta đối với trẫm như thế nào? Nội Sơ phủ không phải là nơi ông ta có thể nhúng chàm. Trần Hỉ, hạ chỉ, Thị lang Tần Dương của Nội Sơ phủ vô lễ với trẫm, làm việc thiếu sót, biếm đến Thượng An phủ của quận Tư Lệ."
Trần Hỉ khom người vâng lệnh.
Thị lang Tần Dương là môn sinh của Nghiêm Thao, lần này việc Nội Sơ phủ để lộ bí mật đoán chừng là do Tần Dương làm, cũng khó trách Hoàng thượng tức giận.
Hoàng đế vẫn cảm thấy chưa hết giận, đấm mạnh xuống bàn một cái, lên tiếng nói: "Cáo lão hồi hương, trẫm liền chuẩn tấu!"
Trần Hỉ mở to mắt nhìn, vội vàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng bình tĩnh, dù sao Nghiêm đại nhân cũng là lão thần lưu lại từ thời Tiên hoàng, lại là đại thần phụ chính. Tuy hiện tại Hoàng thượng đã sớm ngự môn (đích thân) nghe báo cáo và quyết định chính sự, nhưng cũng không thể động vào."
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, ngực phập phồng, qua một hồi lâu, thở ra một hơi, mở miệng nói: "Hừ, xem như nể mặt phụ hoàng, trẫm chịu đựng ông ta. Trẫm nhớ rõ san hô do quận Tây Hải tiến cống rất trân quý, ban cho ông ta đi."
Một đời vua một đời thần, mỗi Tân quân đều có tâm phúc của mình, thái độ đối với lão thần này cực kì khó hiểu.
Nếu là lão thần khác, với tính khí sấm rền gió cuốn của Hoàng đế, thì nhất định sẽ không lưu tình chút nào. Nhưng vị Nghiêm Thao này lại là ngoại lệ, không chỉ là không thể động vào, còn phải lúc nào cũng trấn an và kính trọng.
Nghiêm Thao xuất thân vọng tộc, từ nhỏ đã trải qua nền giáo dục tốt. Trong những năm Nhân Hòa, được Minh Tông tín nhiệm và vô cùng yêu quý, quân quốc đại sự cơ hồ đều do một tay ông ta giải quyết. Nội Sơ phủ này là cơ quan tập quyền do một nhà Nghiêm Thao thao túng, có thể nói là quyền khuynh triều dã.
Nhưng mà Nghiêm Thao không tham quyền, cùng với triều đại nhà Minh viết nên một đoạn giai thoại quân thần.
Sau khi Minh Tông chết, còn lưu lại di huấn, muốn sau khi Nghiêm Thao trăm tuổi, chôn ở Đông Xứng lăng.
Đây là vinh dự lớn lao.
Trong lăng tẩm của lịch đại Hoàng đế, gian giữa dành cho Đế Hậu, hai bên còn lại là Đông Xứng lăng và Tây Xứng lăng.
Tây Xứng lăng là nơi chôn cất dành cho người trong tôn thất, mà Đông Xứng lăng là nơi chôn cất cho các trọng thần trong triều. Phải biết rằng, chôn cùng chính là hưởng tế, là thần tử có thể hưởng thụ hương khói hiến tế của các Hoàng đế sau này, là vinh quang lớn lao, là thần tử có địa vị tối cao mới có khả năng đạt được.
Minh Tông lưu lại di huấn thật ra chính là bảo đảm sau khi Nghiêm Thao chết có được một lễ tang trọng thể, bảo đảm Nghiêm Thao được an toàn, dù có làm cho Tân đế tức giận, thì cũng có một đường lui.
Không thể không nói, xem như Minh Tông đã tận tâm tận lực, nhưng cách làm này không thể nghi ngờ chính là đào hố cho nhi tử của mình. Vì vậy, hiện giờ Hoàng đế chỉ có thể hận đến nghiến răng mà không thể làm gì.
Hoàng đế đương triều là người quý trọng thanh danh, sẽ không dễ dàng vi phạm ý tứ của Tiên hoàng, trên lưng mang tội danh bất hiếu.
Đối với Nghiêm Thao, Hoàng đế vẫn sẽ cố gắng chịu đựng và bao dung như trước.
Tuy vị lão thần này vươn tay khá dài, nhưng vẫn chưa chạm đến lợi ích cơ bản của Hoàng đế, không làm dao động Hoàng quyền.
Trần Hỉ cúi đầu mở miệng nói: "Sang năm là đến kỳ tuyển tú, nghe nói, con nối dõi của Nghiêm đại nhân đông đúc, con cháu vây quanh, lại chỉ có một tôn nữ, đã đến đậu khấu niên hoa [5]."
Hoàng đế híp mắt, chậm rãi lắc đầu nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."
[5] Đậu khấu niên hoa (豆蔻年华): Đậu khấu Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi. ◇Điển lấy từ hai câu thơ của Đỗ Mục 杜牧: "Phinh phinh niểu niểu thập tam dư, Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ" 娉娉裊裊十三餘, 豆蔻梢頭二月初 (Tặng biệt 贈別) Xinh xắn mềm mại mười ba hơn, (Đúng là) ngọn đậu khấu đầu tháng hai. Niên hoa: Tuổi trẻ.