Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mai Thái phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Thượng Dương cung.
Thược Dược nâng một cái khay màu đỏ thắm đi đến hành lễ, thấy Hoa Thường vẫn nằm trên giường, bèn nói: "Đầu xuân, vừa lúc tiết trời không nóng không lạnh, cành đâm chồi, cây liễu nẩy mầm, đúng là một cảnh sắc vô cùng đẹp. Thân thể của nương nương cũng đã tốt lên rất nhiều, sao không ra cửa đi dạo một chút?"
Hoa Thường ngồi dậy, sửa lại sợi tóc: "Người nằm hoài sẽ lười, dù hết bệnh rồi cũng không muốn đi lại."
Thược Dược nâng khay tiến lên nói: "Nương nương nhìn xem, đây là gấm vóc Nội phủ mới dâng lên, đều là màu sắc nương nương yêu thích. Vải lụa đều tầm thường, nhưng nương nương đặt biệt phân phó sa lụa (loại lụa mỏng và mịn), nên Nội phủ dâng lên chính là lụa sợi mỏng mịn và trắng tinh ở phía Nam, thật sự rất đẹp."
Hoa Thường vươn tay sờ sờ, cười khẽ: "Đều là nguyên liệu đẹp, lưu lại mấy cuộn, đừng thêu gì cả, ngày thường mặc rất tốt."
Thược Dược đặt khay xuống, nhẹ giọng nói: "Nương nương đơn giản quá mức rồi, nào có chuyện mặc y phục mà không thêu gì? Quá đơn điệu. Dù cho mặc hằng ngày ở trong cung mình cũng có vẻ hạ thấp rồi."
Hoa Thường cười cười nói: "Đầu xuân, mùa hè cũng sẽ nhanh tới, bổn cung không thích những xiêm y thêu loè loẹt. Cho dù có thêu đẹp thì vẫn là thứ thêm vào, y phục trên người như thế, mặc vào cũng không thoải mái, cứ đơn giản như vậy mới tốt."
Thược Dược bất đắc dĩ thở dài: "Nương nương luôn có lý. Chỉ cần nhìn xiêm y xuân hạ đơn giản của nương nương, người không biết còn tưởng là tiểu Đáp ứng, tiểu Canh y nào ở trong cung đó."
Hoa Thường bật cười, vươn ngón tay điểm điểm lên trán Thược Dược, lên tiếng trách mắng: "Nói bậy gì đó, Đáp ứng và Canh y có thể mặc nguyên liệu tốt như vậy sao?"
Thược Dược cũng cười nói: "Nói đến nguyên liệu, Hoàng thượng nghe nói nương nương muốn mấy cuộn sa lụa, hôm nay còn thưởng hai thất [1] Khinh Dung Sa đó."
[1] Thất (匹): Lượng từ dùng đếm số vải và lụa. Đời xưa tính dài bốn trượng là một "thất". Dùng như chữ "thất" 疋.
◎Như: "nhất thất bố" 一匹布 một xấp vải.
Ánh mắt Hoa Thường sáng lên, cất tiếng nói: "Là loại lụa cực kì nhẹ, có nơi gọi là Khinh Dung, chính là Khinh Dung Sa ở Việt Châu ư?"
Thược Dược vui vẻ gật đầu: "Đúng là Kinh Dung Sa, gần giống lụa nhưng lại nhẹ và quý hơn nhiều. Nghe nói năm nay Việt Châu dâng lên tổng cộng năm thất, một mình nương nương được hai thất."
Hoa Thường cười lớn một chút, nhẹ giọng nói: "Hai thất Khinh Dung Sa này dùng một thất, còn một thất thì giữ lại. Phân phó người của Nội phủ làm một bộ xiêm y đưa tới cho bổn cung."
Thược Dược hành lễ tuân mệnh.
Thân thể của Hoa Thường dần dần chuyển biến tốt đẹp. Chuyện đầu tiên nàng quan tâm không phải là các phi tần mới tiến cung, cũng không phải việc tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng thượng, mà là Tứ Hoàng tử chưa gặp đã nhiều ngày.
Bà vú cẩn thận ôm Tứ Hoàng tử đi vào trong điện, phúc thân quỳ lạy: "Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương cát tường."
Hoa Thường mặc một chiếc váy màu ngọc bích thêu những nhánh hoa xếp chồng lên nhau, giản dị lại tươi đẹp. Tóc búi đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm hoa nhài nhỏ màu dương chi (màu mỡ dê), ôn nhu nói: "Miễn lễ. Bổn cung bị bệnh nhiều ngày, Tứ Hoàng tử đã phiền các ngươi chăm sóc. Người đâu, ban thưởng."
Lan Chi nâng khay đựng một số trang sức bằng vàng, bạc và ngọc trai tiến lên.
Mấy bà vú vội vàng quỳ xuống tạ ơn, liên tục nói không dám.
Hoa Thường cười ôm Tứ Hoàng tử vào trong lòng mình. Tứ Hoàng tử có vẻ như đang ngủ, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm khiến đôi mắt đang nhắm trông giống như một đường may, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm khẽ động đậy.
Trẻ nhỏ rất mẫn cảm, dường như biết người ôm nó đã thay đổi, có chút không quen.
Mấy bà vú đều lo lắng đề phòng, sợ Tứ Hoàng tử ở trong lòng nương nương sẽ khóc.
Hoa Thường cười nói: "Tứ Hoàng tử đúng là khá nặng, so với đứa bé hai tuổi thì lớn hơn một chút, nhìn bụ bẫm hơn hẳn, công lao của các ngươi bổn cung sẽ nhớ kỹ. Nhưng sau này các ngươi cũng phải tận tâm tận lực mới được."
"Vâng, nương nương yên tâm."
Hoa Thường cúi đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của Tứ Hoàng tử, mềm mại, non nớt đáng yêu.
Tứ Hoàng tử sinh vào mùa thu, nếu tính đúng thì hẳn là được một tuổi rưỡi, đúng là có bụ bẫm hơn so với nhũng đứa bé cùng tuổi, nhưng trẻ nhỏ thì phải nuôi dưỡng cho thật béo.
Đặc biệt là Tứ Hoàng tử còn có bệnh bẩm sinh, một khi đã phát bệnh, đừng nói là bệnh tim, dù chỉ là một cơn sốt của bệnh phong hàn bình thường, cũng có thể mất đi nửa cái mạng. Nếu như trên người không có mỡ, sau cơn bệnh nhỏ thì chỉ còn lại một bộ xương.
Hoa Thường tươi cười mềm mại: "E là Tứ Hoàng tử không nhận ra bổn cung. Đúng rồi, gần đây Thế tử thế nào?"
Mấy ngày trước Thế tử Kính vương mới hồi cung, vốn dĩ định qua mười lăm sẽ đón Thế tử trở về, nhưng Hoàng thượng thấy Hoa Thường vẫn luôn bị bệnh, nên hoãn lại vài ngày.
Thược Dược hành lễ trả lời: "Hai ngày nay rất tốt, Thế tử và Nhị Hoàng tử chơi đùa rất vui vẻ, vừa học xong thì chơi đùa với nhau, ước chừng buổi tối mới có thể trở về."
Hoa Thường che miệng cười: " Cũng thật kỳ quái. Nhị Hoàng tử và Thế tử đều là đứa bé hướng nội, nhưng hai đứa nhỏ ở cùng nhau lại đặt biệt hoạt bát, leo cây bắt chim không từ bất cứ việc xấu nào."
Thược Dược nhoẻn miệng cười: "Đều là trẻ con, vào thời điểm hoạt bát, làm chút chuyện ầm ĩ cũng là bình thường."
Hoa Thường gật gật đầu nói: "Nếu Thế tử trở về, hãy lau rửa cho sạch, cũng thường xuyên thay đổi xiêm y, nam hài tử khi chơi sẽ một thân đầy mồ hôi."
Thược Dược hành lễ vâng lời.
Đang nói chuyện, Tứ Hoàng tử trong lòng Hoa Thường tỉnh dậy, một đôi mắt đen bóng mê mang nhìn khắp mọi nơi.
Hoa Thường ngừng hô hấp, không dám lớn tiếng, nén giọng nói: "Các ngươi xem, tiểu Tứ thật ngoan ngoãn, không khóc không nháo. Tiểu Tứ, ta là ai vậy, có biết ta hay không?"
Đương nhiên Tứ Hoàng tử không hiểu Hoa Thường đang nói cái gì, cánh tay nhỏ như củ sen giãy giụa đong đưa, chân cũng giãy đạp lên.
Hoa Thường nhìn tiểu Tứ đáng yêu không chịu được, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay, cười nói: "Mẫu phi ở chỗ này, tiểu Tứ ngoan, đói bụng sao?"
Tứ Hoàng tử ê ê a a, Hoa Thường nghe không hiểu ngôn ngữ do cái miệng nhỏ non mềm kia phát ra, sủng nịnh cười nói: "Tới đây, học với mẫu phi, mẫu, phi."
Hoa Thường kéo dài thanh âm dạy tiểu Tứ nói chuyện, biểu tình ôn nhu.
Trong lúc Thượng Dương cung ấm áp không ngừng, Tiêu Phòng cung lại có chuyện không vui.
Việc này phải bắt đầu nói từ khi sáu vị phi tần vào cung.
Người mới vào cung dù sao cũng phải có nơi ở. Khánh Quý tần là người đắc ý nhất trong số những người mới, vào ở Trữ Tú cung vốn vẫn luôn vô chủ, ở tả thiên điện (thiên điện bên trái), trong khi Nghiêm Tần là hàng xóm của nàng, ở hữu thiên điện (thiên điện bên phải), chính điện vẫn trống như cũ. Không có chủ quản một cung đè nặng, quả thật sinh hoạt rất tự tại.
Dương Quý nhân và Vương Mỹ nhân vào ở hữu thiên điện của Trường Nhạc cung. Trường Nhạc cung cũng không có chủ, nhưng tả thiên điện lại là nơi Ninh Quý Tần cư trú. Ninh Quý Tần tuy không phải chủ quản một cung nhưng địa vị cũng không kém chút nào. Tuy là vô chủ nhưng lại hơn hẳn có chủ, Ninh Quý Tần là người có tính cách nội liễm trầm ổn, ứng phó qua ngày cũng không quá khó khăn.
Còn lại Diêu Quý cơ và Triệu Lương viện vào ở hậu điện của Tiêu Phòng cung.
Tiêu Phòng cung là địa bàn của Thục phi, tả thiên điện là nơi ở của Ôn Quý tần, trừ Vị Ương cung ra thì đây là cung điện mạnh nhất.
Tuy Thấm Thục phi kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là người ngang ngược vô lý, làm chủ một cung, có phi tần mới vào ở, việc ăn ở do nàng chuẩn bị đều không tồi.
Đáng tiếc, chỉ có mấy ngày, đã náo loạn ra một hồi phong ba.
Chính điện.
Thấm Thục phi tức giận ngồi ở trên, Ôn Quý tần ôn tồn mềm giọng an ủi: "Tỷ tỷ hà tất phải tức giận với bọn họ, bọn họ xứng sao? Để bản thân tức giận thật không đáng."
Thấm Thục phi tức giận đến mức bật cười, gằn giọng nói: "Triệu Lương viện đến từ một gia đình nhỏ, xuất thân không cao, nhưng tính tình lại rất ngang ngược. Như thế nào, ăn cải trắng thì uất ức cho nàng ta! Ngay cả trên bàn của bổn cung cũng có cải trắng!"
Ôn Quý tần nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ bớt giận. Triệu Lương viện kia xuất thân thấp hèn, kiến thức nông cạn, cho rằng vào cung thì mỗi ngày đều dùng sơn hào hải vị. Nhưng không nghĩ rằng với phân vị Lương viện của nàng ta, ngay cả thịt cũng sẽ có giới hạn."
Thấm Thục phi cười lạnh: "Bổn cung biết nàng ta kiến thức hạn hẹp, không có đầu óc. Bổn cung tức giận cũng không phải vì nàng ta, mà là vì Diêu Quý cơ hiền huệ kia kìa!"
Ôn Quý tần khẽ nói: "Muội cũng có nghe thấy, Diêu Quý cơ và Triệu lương viện cùng ở hậu điện, quan hệ thân cận. Lần này Triệu Lương viện không lựa lời nói thức ăn của mình không ngon, nương nương người khắt khe với nàng ta. Nàng ta chống đối nương nương, chắc chắn đằng sau không thể thiếu công lao của vị Diêu Quý cơ này."
Ánh mắt Thấm Thục phi thâm trầm: "Diêu Quý cơ ỷ vào sắc đẹp, gần đây được Hoàng thượng lật thẻ bài vài lần, vậy mà đã đắc chí càn rỡ, ngay cả bổn cung mà nàng ta cũng không đặt vào trong mắt."
Ôn Quý tần cười cười: "Tỷ tỷ là nương nương chủ vị của nàng ta, cũng có thể trừng phạt nhỏ một phen, cần gì phải ở chỗ này tự mình tức giận chứ."
Thấm Thục phi lạnh mặt cả giận nói: "Chỉ là bổn cung không quen nhìn bộ dáng hiền huệ giả tạo của nàng ta! Dựa vào nhan sắc thật ghê tởm. Cho dù Tô Cơ năm đó được sủng ái, thì cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe răn dạy, nào có giống như nàng ta, hừ!"
Ôn Quý tần vừa nghe đến tên Tô Cơ, thu lại ý cười trên mặt, khóe miệng có chút cứng nhắc, thấp giọng nói: "Tô Cơ sớm đã đi rồi, hà tất phải nhắc đến nàng ấy."
Thấm Thục phi thấy sắc mặt của Ôn Quý tần, ngữ khí hòa hoãn lại: "Ngũ Hoàng tử còn nhỏ, cũng không có ở đây, muội lo lắng cái gì chứ?"
Ôn Quý tần khẽ nói: "Chỉ là tự mình chột dạ mà thôi."
Thấm Thục phi hận không thể rèn sắt thành thép: "Muội chột dạ cái gì, Ngũ Hoàng tử là hài tử thân sinh của muội, nhớ kỹ! Đừng nói Tô Cơ đã chết, cho dù còn sống thì như thế nào?"
Ôn Quý tần gượng cười: "Quan tâm sẽ bị loạn, mấy năm nay, muội thật sự cho rằng Ngũ Hoàng tử chính là hài tử thân sinh của mình. Muội đào tim đào phổi chăm sóc yêu thương nó, nếu tương lai nó biết muội không phải là thân mẫu của nó, không biết cảnh tượng sẽ như thế nào nữa..."
Thấm Thục phi thấy tâm tình Ôn Quý tần xấu đi, cũng không có cách nào, loại sự tình này người khác muốn khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình nghĩ thông mà thôi.
"Tục ngữ nói, ân sinh không bằng ân dưỡng, muội nhìn Thành Phi xem. Nhị Hoàng tử từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối của Thành Phi, cho dù thân mẫu Lục Tiệp dư ở thiên điện cũng không bằng. Vì thế nên muội yên tâm đi."
Ôn Quý tần nghe vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, ôn nhu nói: "Đa tạ tỷ tỷ trấn an."
Thấm Thục phi cười cười, vươn tay sờ gương mặt Ôn Quý tần: "Được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi, Ngũ Hoàng tử cũng không rời được muội."
Ôn Quý tần gật gật đầu, nhún người hành lễ: "Vậy muội xin cáo lui trước, tỷ cũng đừng tức giận, bảo trọng thân thể."
Thấm Thục phi gật đầu đáp ứng.
Ôn Quý tần vịn tay cung nữ chậm rãi trở về điện của mình, khóe miệng hơi cong lên: "Tính tình Thục phi tỷ tỷ thật là không tốt, chút chuyện này chẳng có gì to tát, vậy mà cất công kêu ta đi qua. Nếu ta không dựa vào Ngũ Hoàng tử để thoát thân, không biết còn muốn làm cái gì nữa."
Cung nữ thiếp thân Bình Nhi là tỳ nữ hồi môn của Ôn Quý tần, là người được tín nhiệm nhất, nhỏ giọng nói: "Chắc là Thục phi nương nương muốn giáo huấn Diêu Quý cơ một chút, chỉ là Diêu Quý cơ hiện giờ đang được thịnh sủng. Thục phi không sợ Hoàng thượng, nhưng nương nương thì không thể phạm sai lầm. Đến lúc đó bị Thục phi nương nương làm liên lụy, vậy thì mất nhiều hơn được."
Ôn Quý tần lấy hết trang sức trên đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Đúng là ý này. Diêu Quý cơ lại không đắc tội với ta, ta cần gì phải ra mặt? Để Thục phi tỷ tỷ tự mình lăn lộn đi thôi. Tuy lúc trước Thục phi quan tâm ta rất nhiều, nhưng chung quy không phải người một nhà, cũng không phải là một thể. Nếu không nhìn xa, cân nhắc nhiều một chút, thì sau này muốn tự bảo vệ mình cũng khó."
Ôn Quý tần nhìn hình ảnh mình trong gương đồng, khẽ cười: "Thục phi và ta có xuất thân tương tự, ai thấp hơn ai? Hiện giờ, ta cũng có Hoàng tử, tiến thêm một bước nữa cũng không khó, không cần phải dựa vào Thục phi sống qua ngày. Khi nữ nhân làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ, vì Ngũ Hoàng tử, ta không thể cả đời làm tùy tùng cho Thục phi được."
Bình Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Dưới gối Thục phi nương nương chỉ có hai vị Công chúa. Nếu lại tiếp tục không sinh ra được Hoàng tử, tương lai nói không chừng Thục phi còn phải trông cậy vào nương nương đó."
Ôn Quý tần cong cong khóe miệng: "Đừng nói bậy."