Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nơi mà Thịnh Thừa Quang đưa Tử Thời đi, chính là bệnh viện hôm qua mà hai người đã tới.
Trong lòng Tử Thời bỗng nhiên sợ hãi, lắc lắc tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Tới chỗ này làm gì?”
“Dẫn em đi gặp mặt một người.” Thịnh Thừa Quang nắm tay cô rất chặt, lúc bấm thang máy còn cười với cô.
Thang máy đi đến tầng cao nhất. Cửa vừa mở ra, liền chạm mặt với hai cô y tá hai cô gật đầu mỉm cười với Thịnh Thừa Quang, giống như đều quen biết anh: “Thịnh tiên sinh tới đấy à. Cậu Tề Quang ăn sáng xong rồi, lúc này đang nghỉ ngơi.”
“Không có việc gì, không cần đánh thức cậu ấy.” Thịnh Thừa Quang gật đầu với họ một cái, vẫn tiếp tục đi, đưa Tử Thời đi thẳng đến cuối hành lang, đến trước một phòng bệnh duy nhất của tầng này thì dừng lại.
Trên cửa phòng bệnh có một ô cửa kính có thể nhìn vào bên trong, từ ô kính nhìn vào, có thể thấy trong phòng bài trí rất thoải mái ngập tràn ánh mặt trời, chỗ bên cửa sổ nơi ánh sáng chiếu vào để một cái ghế nằm nhìn qua vô cùng thoải mái, một người đàn ông trẻ mặc đồ thể thao màu trắng nằm nghiêng phía trên, đang nhắm mắt, chắc là ngủ thiếp đi.
Anh ta quay lưng về phía cửa sổ, nên Tử Thời nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt anh.
Trong nháy mắt cả người Tử Thời cứng ngắc.
Thịnh Thừa Quang ôm cô từ phía sau, anh cúi đầu đôi môi dán trên lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói: “ Cô của anh lúc sinh cậu ấy đã sinh non, cậu ấy vừa ra đời đã vào phòng giám hộ, cho nên từ nhỏ đến khi lớn lên thân thể cậu ấy vẫn không tốt…..Vào năm ngoái bỗng bác sỹ nói cho bọn anh biết: bệnh của cậu ấy gọi là “tính chất dinh dưỡng cơ thể không đầy đủ”. Loại bệnh này sẽ làm cho cậu ấy càng ngày càng suy yếu hơn, sau đó sẽ không thể đi lại được, thậm chí có thể chết…..” Thịnh Thừa Quang ôm chặt người trong lòng, giọng nói thân thiết, giống như lời tâm tình bình thường: “Trước mắt chưa tìm ra biện pháp trị liệu bệnh này, nhưng bác sỹ bên châu Âu nói cho anh biết: chỉ cần tìm được đối tượng phù hợp, họ có thể thử phẫu thuật cấy ghép tế bào, có lẽ sẽ chữa khỏi cho cậu ấy.”
“Nhưng mà, lúc đó anh gặp phải một vấn đề.” Thịnh Thừa Quang nói khẽ bên tai cô thở dài một hơi, làm toàn thân Tử Thời dựng tóc gáy: “Loại máu của Tề Quang là Rh âm tính rất hiếm thấy, tìm được người có cùng loại máu với cậu ấy rất khó khăn, bọn anh tìm một năm rồi, vẫn không thu hoạch được gì.”
Người trong lòng anh toàn thân run rẩy, Thịnh Thừa Quang ôm cô chặt hơn một chút, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh biết rõ em không phải loại máu Rh âm tính, em và anh đều là nhóm máu A, đúng không?” Anh nắm bờ vai cô, chậm rãi xoay cô lại đối mặt anh.
Cô gái ngốc của anh, hình như tưởng tượng rất nhiều điều nhưng không hiểu, ánh mắt mê mang nhìn anh, vẻ mặt tuyệt vọng lại bất lực.
Thịnh Thừa Quang cúi đầu hôn lên mắt cô, cảm nhận mắt cô dần dần nhắm lại, lông mi khẽ run không ngừng…..Anh nói: “Nhưng mà con của chúng ta có tỷ lệ 50% là máu Rh âm tính, ngoài ra bố của anh với mẹ của cậu ấy là anh em ruột, mà em với cậu ấy là cùng cha khác mẹ, con của chúng ta có huyết thống rất gần với cậu ấy, chính xác là người trên thế giới này có thể cho tế bào để cấy ghép.” Giờ phút này giọng nói Thịnh Thừa Quang tựa như xa xôi, không có Cực quang* của màn đêm Bắc Cực, lạnh lẽo giống như Hàn Phong thổi qua muôn dặm tuyết, lại tựa như những tảng băng sơn Âm Ảnh khổng lồ sâu ngàn thước dưới đáy biển ….. làm người khác rét lạnh thấu xương: “Tử Thời, em không thể cự tuyệt mang thai, đây là em nợ cậu ấy.”
*Cực quang: là một hiện tượng quang học đặc trưng thể hiện bởi ánh sáng trên bầu trời về đêm. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của mặt trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và và thay đổi làm chúng trong như những dải lụa trên bầu trời vô cùng đẹp. Nếu nó xảy ra ở Bắc bán cầu thì gọi là Bắc cực quang, ở Nam bán cầu thì gọi là Nam cực quang. Nguồn wikipedia.
Người bị anh hôn bỗng nhiên ngửa ra phía sau, trợn to hai mắt nhìn anh, bờ môi run rẩy không nói ra được một câu.
Thịnh Thừa Quang nhìn vẻ mặt của cô nở nụ cười, tàn nhẫn dịu dàng nói: “Tên cậu ấy là Thịnh Tề Quang, nhưng mà bố cậu ấy họ Triệu—Triệu Hoài Chương. Tử Thời, em có biết người có tên này hay không?”
Anh thận trọng nhìn phản ứng của cô, đáy mắt cô trong nháy mắt hoảng sợ làm trái tim anh một lần lại một lần thắt chặt, vừa như dự đoán, vừa đau khổ.
Dạ, Tử thời…..biết.
Hàng năm người đàn ông đó sẽ đến thăm cô một hai lần, tuấn tú nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, mỗi lần tới ông ấy đều đưa cô đi ăn một bữa cơm, mặc dù nói chuyện với cô rất ít, nhưng cô biết đó là bố cô.
Bố cô tên là Triệu Hoài Chương—có một lần ông làm rơi chỗ Tử Thời thẻ chứng nhận của hội nghiên cứu và thảo luận Mỹ thuật, phía trên có ghi tên cùng với ảnh của ông.
Lần đó là ông tham gia hội thảo xong thuận đường sang đây thăm cô, hội thảo kết thúc, thẻ chứng nhận hội viên cũng không cần nữa, ông làm rơi nhưng sau đó cũng không quay lại tìm. Còn Tử Thời thì cất cẩn thận trong tủ quần áo cả năm trời, năm sau lúc ông đến không có hỏi tới, cô mới yên tâm, im lặng, vui vẻ cất giữ.
Nhiều năm qua, cô lấy ra nhìn không biết bao nhiêu lần: Bố cô tên là Triệu Hoài Chương.
Trước mắt cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, trời đất quay cuồng, Tử Thời cảm thấy choáng váng, trong lúc hỗn hoạn tay cô chống giữ lên cửa, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Thịnh Thừa Quang nhíu mày liếc nhìn bên trong phòng, sau đó kéo cô qua một bên.
Để cho cô ngồi trên ghế dài, anh ngồi xuống trước mặt cô, sửa lại tóc cho cô, nói tiếp: "Người phụ nữ sinh ra em đã từng là trợ lý riêng của cô anh, vì bà ấy có nhóm máu Rh âm tính giống với cô của anh, cho nên từ lúc còn đi học đã được Thịnh gia tiếp nhận rồi giúp đỡ, vẫn luôn ở bên cạnh cô của anh, sau đó—bà ấy thừa dịp lúc cô của anh mang thai đã cùng bố em, sau đó thì có em. Cô anh phát hiện ra việc này, nhất thời kích động, dẫn đến Tề Quang mới bảy tháng đã sinh non .....Tử Thời, em nói có đúng là em nợ cậu ấy hay không?"
Tử Thời cố gắng ngồi lùi về phía sau, cả lưng đã muốn dính lên tường, sắc mặt cô so với bức tường còn trắng hơn.
Thật ra thì cô rất muốn lấy tay che lỗ tai, nhưng mà tay cô hoàn toàn không làm theo điều khiển của cô.
Trên mặt Thịnh Thừa Quang lại xuất hiện vẻ mặt làm cô cực kỳ sợ hãi: lạnh lùng, khinh miệt, coi thường, chán ghét.....Anh mang theo vẻ mặt đó, nói từng câu từng chữ: "Người sinh ra em đối với cô của anh lấy ân báo oán, em thì sao? Em có biết rằng sự tồn tại của em đối với cô anh, đối với Tề Quang châm chọc như thế nào? Nhưng hiện tại em khoẻ mạnh, bình an ngay từ lúc sinh, cầm tiền của Thịnh gia tiện tay mua một cái túi năm vạn, một cái áo khoác ngoài tám vạn, Tề Quang lại bị hành hạ nằm trên giường bệnh.....Tử Thời, em nói có phải em nợ Thịnh gia chúng ta hay không?"
Giọng nói anh lúc gần lúc xa, Tử Thời mơ màng, nghe không chân thực.
".....Cái bóng ở trong nước, có rõ ràng đi nữa cũng không phải thật." Cô im lặng ngẩn người lâu như vậy, chợt nói.
Thịnh Thừa Quang nhướng mày: "Cái gì?"
"Cái bóng của sao và trăng.....không phải thật, đây chẳng qua là cái bóng.....không phải sao và trăng thật." cô nhỏ giọng nói, thần sắc trong mắt đã không còn bình thường, "Cho nên ở bên hồ cũng chẳng được gì! Nên quay về rừng rậm đi!"
Ánh mắt Thịnh Thừa Quang đột nhiên lạnh đi, xốc cô lên. Trước mắt Tử Thời hình ảnh chồng chất, ngực đột nhiên khó chịu, không chịu nổi mềm mại ngã xuống.
**
Trên đường trở về, Tử Thời tỉnh lại.
Cô không nói gì, hỗn loạn cuộn mình trong chỗ ngồi, sau khi về đến nơi là Thịnh Thừa Quang ôm cô xuống xe, lại ôm cô lên lầu.
Cô vừa nằm lên giường, tay đã tìm kiếm cái chăn, cô kéo chăn bao bọc lấy cơ thể mình, run lẩy bẩy trốn vào.
Hôm nay Thịnh Thừa Quang có một hợp đồng rất quan trọng cần kí với Thiên Thần, nhưng lúc này anh không còn tâm trạng, ngồi xuống trên sô pha để cạnh giường, anh lẳng lặng nhìn cô.
Cô gái này, thế mà ngủ mất rồi.
Trong phòng yên tĩnh nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô, Thịnh Thừa Quang một tiếng lại một tiếng đếm theo, bất tri bất giác tiếng hít thở của anh điều hoà cùng với hơi thở của cô làm một.
Nhịp hô hấp cùng nhau , anh trông chừng người đang ngủ, nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Anh ở bên Mỹ đã rất nhiều năm, vốn không có ý định trở lại nơi này. Nước Mỹ có bạn bè của anh, có một vùng oai phong của anh, tung hoành trên phố Wall*, anh thích tác phong làm việc không gò bó, mà sản nghiệp của Thịnh gia, phần lớn là công nghiệp, anh không có hứng thú.
*Phố Wall: (tiếng Anh: Wall Street) là một tuyến phố ở hạ Manhattan, thành phố New York, tiểu bang New York, Hoa Kỳ. Wall Street là nơi đóng trụ sở của Sở giao dịch chứng khoán New York; qua thời gian, thuật ngữ Wall Street là cách nói tắt để đề cập đến tầm quan trọng tài chính có ảnh hưởng của ngành tài chính Mỹ, tập trung ở khu vực thành phố New York. Nguồn: Wikipedia.
Vả lại ban đầu Thịnh gia là do cô anh giữ gìn, nên muốn giao lại cho Tề Quang.
Sau khi Tề Quang vừa ra đời…..thiếu chút nữa đã không vượt qua được. Lúc đó Thịnh Thừa Quang đang học trên một hòn đảo nhỏ hoang vu của Anh quốc, nội quy của trường nghiêm ngặt, kí túc của trường không đồng ý cho anh được trở về, ngay đêm đó cậu bé mười ba tuổi vượt qua tường rào cao 2 mét trốn ra khỏi trường học.
Sau khi trở về nước anh biết được nguyên nhân việc cô anh sinh non, lúc đó thiếu chút nữa anh muốn giết Triệu Hoài Chương.
Thực ra ngày trước anh đối với Triệu Hoài Chương cũng rất tốt, cả Thịnh gia cũng vậy: lúc cô anh lập gia đình tuổi đã không còn trẻ, cô đối với Triệu Hoài Chương vừa gặp đã yêu, mặc cho Triệu Hoài Chương là một hoạ sỹ nghèo, bởi Thịnh gia thứ không thiếu nhất chính là tiền, bỏ ra vài triệu, lập tức Trịnh Hoài Chương trở thành hoạ sỹ nổi tiếng thế giới, hạnh phúc mỹ mãn kết thân cùng Trịnh gia.
Thế mà người đàn ông được Thịnh gia một tay nâng lên, lại phá huỷ cả đời cô của Thịnh Thừa Quang.
Cô anh thuỷ chung không thể tha thứ cho ông ta, nhưng cho tới bây giờ vẫn không muốn ly hôn, cô không cho phép Thịnh Thừa Quang làm hại ông ta, thậm chí ngay cả Tử Thời cô anh cũng lặng lẽ nuôi lớn—lần đầu tiên Thịnh Thừa Quang biết được cô mua nhà cửa cùng với người chăm sóc cho cô bé kia thì anh nổi giận bỏ đi Mỹ, không bao giờ để ý chuyện nơi này nữa.
Nhưng Tề Quang bị bệnh.
Thịnh gia sử dụng những người đầu ngành, tìm trên toàn thế giới người có điều kiện cấy ghép phù hợp, Thịnh Thừa Quang vừa nhận được tin liền bỏ lại tất cả ở Mỹ, trở về trong nước, trở về Thịnh gia.
Một năm này, sống rất khổ sở.
Đầu năm anh, anh cùng với các bác sỹ chữa trị cho Tề Quang đi họp ở châu Âu, trở về trên máy bay anh mệt mỏi co quắp trong chỗ ngồi, nữ tiếp viên hàng không tới thay cho anh cái chăn, vô tình hay cố ý cọ bắp đùi anh, anh chán ghét nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chợt nghĩ đến: nếu như không tìm được người phù hợp, có lẽ có thể sinh một người.
Cô nợ Thịnh gia, nợ Tề Quang, tại sao không để cho cô trả?!
Thịnh Thừa Quang đứng lên, đi tới bên giường cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc rối trên mặt cô.
Nhưng tại sao thuận lợi đi tới bước này, cô đã sắp sụp đổ trước mắt anh, giờ phút này anh lại không cảm nhận được một chút vui vẻ của việc trả thù.?
Bàn tay ẩm ướt nong nóng—Tử Thời đã tỉnh lại, im lặng chảy nước mắt.
“ Em không muốn hỏi một câu về người sinh ra em sao?” Thịnh Thừa Quang cố gắng muốn cho bản thân cảm thấy vui vẻ.
Nhưng người khóc không ra tiếng kia chôn mặt trong bàn tay anh, chậm rãi lắc đầu.
Thịnh Thừa Quang vốn là muốn nói cho cô nghe: người đàn bà đó lấy từ trong tay cô anh một khoản lớn phí phá thai, nhưng lại lén lút sinh cô ra, sau đó lợi dụng cô đòi Thịnh gia một số tiền lớn khác, cuối cùng vứt bỏ cô trên bậc cửa Thịnh gia…..mười tám năm rồi chưa bao giờ xuất hiện.
Nếu anh nói ra như vậy, liệu cô có khóc kịch liệt hơn?
Thịnh Thừa Quang cứng rắn rút tay ra, đi ra bên ngoài phòng khách vột vã đốt một điếu thuốc.