Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tỉnh rồi! Công tử tỉnh rồi!”
Hàn Tị Thủy vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng hô hào vui mừng vội vàng chạy đi, rồi lại vội vàng quay về.
“Hoàn nhi?” Hàn Tị Thủy chống tay ngồi dậy, lại vì cảm thấy hơi choáng mà ngã lại xuống giường. Có vài tiếng bước chân đang tới gần, trong đó có một tiếng bước chân lạ, hai tiếng còn lại là của người nhà của y.
“Tị Thủy!” Hàn Vị Tuyết lại gần, giúp y ngồi dựa vào thành giường, “Còn có chỗ nào không khỏe sao? Chắc tại tác dụng của thuốc còn chưa hết. Thực xin lỗi, ta không tính tốt dược lượng.”
“Vị Tuyết?” Hàn Tị Thủy quay mặt sang một bên giường, có chút không khỏe, “Ta… hiện tại ở đâu?”
“Bạch gia trang.” Một giọng nam trung trả lời. “Nơi này là một tòa trang viên gần Thái Nguyên.”
Ai đang nói vậy? Hàn Tị Thủy còn chưa kịp cất tiếng hỏi, liền nghe được giọng nói hung dữ của Hàn Vị Tuyết.
“Câm miệng, không ai hỏi ngươi.”
“Trả lời câu hỏi cũng sai sao?” Người nam nhân kia quay đầu vô tội nhìn Hàn Tị Thủy còn đang mờ mịt: “Hàn huynh đệ này, muội muội sinh đôi của ngươi ở nhà cũng giống quỷ dạ xoa vậy sao?”
“Chu Hạo Quân!” Hàn Vị Tuyết tức giận hô to: “Ngươi đi ra ngoài cho ta, không ai kêu ngươi vô đây.”
Chu? Vậy ra…. “Các hạ là thế tử của Chu Ngũ Vương phủ tại Thái Nguyên?”
“Đúng vậy, ta chính là người các ngươi phải bảo vệ.” Chu Hạo Quân vẫn treo nụ cười bướng bỉnh như cũ mà nhìn Hàn Vị Tuyết lửa giận ngập trời, “Bất quá, cố chủ như ta hình như không được người thích cho lắm.”
“Ngươi….” Hàn Vị Tuyết hé đôi môi hồng, muốn mắng lại không biết mắng thế nào, đành phải hừ một tiếng: “Ta cũng không có kêu ngươi đi cùng, là do ngươi mặt dầy đi theo.”
“Vị Tuyết?” Hàn Tị Thủy kinh ngạc gọi. Y chưa từng nghe qua muội muội nói chuyện bằng giọng điệu thế này, nội dung còn gần như bạo lực, thô lỗ đến vậy.
“Ta không đi theo, ngươi sẽ chạy trốn.” Chu Hạo Quân không cười nữa, nghiêm túc nhìn Hàn Vị Tuyết.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, ta tự nhiên sẽ quay về Hàm Tiếu sơn trang.” Hàn Vị Tuyết tránh ánh mắt hắn, thấp giọng nói. “Ngươi trở về đi, người của Vương phủ sẽ đi tìm ngươi.”
Giữa bọn họ hình như… có một loại không khí ái muội. Hàn Tị Thủy hình như hiểu được cái gì.
“Ngươi thật sự không theo ta trở về sao?” Chu Hạo Quân không bỏ cuộc tiếp tục hỏi.
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta phải về Hàm Tiếu sơn trang.” Hàn Vị Tuyết không kiên nhẫn quay đầu đi. “Ngươi đừng bám theo ta nữa có được không? Ta không…” “Vị Tuyết.” Hàn Tị Thủy cầm tay Hàn Vị Tuyết ý bảo nàng im lặng, rồi mới ôn hòa mở miệng: “Chu công tử, phiền công tử để ta với Vị Tuyết nói chuyện riêng một chút được không?”
Chu Hạo Quân giận mình, “Đương nhiên có thể.” Hắn nhìn hai người, lại thở dài, “Dù các ngươi bằng tuổi, nhưng ngươi nhìn ổn trọng hơn người nào đó rất nhiều nha.”
Hơn nữa, không giống sinh đôi với hắn chút nào. Không biết có phải vì thân là nam tử hay không mà dù là huynh muội song sinh, nhưng Hàn Tị Thủy nhìn có vẻ gầy yếu lại ngược lại là một người trầm ổn công bằng.
Hàn Vị Tuyết muốn làm gì đó nhưng lại bị huynh trưởng giữ lại, đành oán giận hừ một tiếng, đứng đó trừng mắt nhìn gương mặt cười đến vô tội kia đi mất.
***
“Rót cho ta cốc nước được không?” Chờ sau khi tất cả mọi người đi rồi, Hạn Tị Thủy đánh vỡ trầm mặc hỏi.
“Ừ.” Hàn Vị Tuyết rót một cốc nước ấm, cẩn thận đặt cái cốc vào trong tay Hàn Tị Thủy rồi mới ngồi xuống cạnh giường, vài lần muốn nói lại thôi, nhìn y uống cạn cốc nước.
“Cám ơn.” Hàn Tị Thủy mân mê cái cốc không trong tay, quay mặt về hướng nàng nói: “Kể cho ta nghe đi, giữa ngươi và vị Chu công tử kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Giữa ta và hắn không có chuyện gì cả.” Im lặng một lúc, Hàn Vị Tuyết tránh nặng tìm nhẹ thấp giọng nói: “Dù sao ngày mai chúng ta cũng quay về Hàm Tiếu sơn trang.”
“Nếu không có chuyện gì cả, vậy tại saohắn lại cùng ngươi lại đây, còn hỏi ngươi muốn trở về với hắn hay không?”
“Tị Thủy….” Hàn Vị Tuyết gọi, nắm chặt tay y năn nỉ: “Bây giờ đừng hỏi được không? Để cho ta suy nghĩ đã! Ta sẽ… Ta sớm hay muộn cũng sẽ nói cho ngươi.”
Hàn Tị Thủy thở dài, “Ta có thể không hỏi, nhưng ngươi thật sự cứ như vậy quay về Hàm Tiếu sơn trang sao?”
“Ta không sao, thật đấy.” Hàn Vị Tuyết miễn cưỡng cười nói: “Còn người thì sao, ngươi vẫn ổn chứ? Hơn một tháng nay, ngươi có… có bị khổ gì không?”
Trong lời nàng có chút ngập ngừng, chần chờ làm cho Hàn Tị Thủy cứng người. Chẳng lẽ Vị Tuyết… Hắn nhìn xuống, kiên định nói: “Ta không bị khổ gì, ngươi cũng thấy đấy, kỳ thật bọn họ đối đãi ta cũng không tệ.”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Không phải chỉ vì không thêm phiền cho Hàm Tiếu đường đấy chứ? Kỳ thật ta…”
“Đừng nói nữa.” Hàn Tị Thủy nhanh chóng cắt lời nàng, không để nàng tiếp tục vấn đề đó, “Chuyện này ta bây giờ không muốn nói, về sơn trang rồi tính sau.”
“Nhưng Tị Thủy….”
“Vị Tuyết, nếu chúng ta đều có chuyện không muốn nói, vậy tạm thời đừng hỏi nữa được không?”
Hiện tại y không cách nào suy nghĩ cẩn thận vấn đề này. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhanh chóng như vậy, giống như lần đó y bị bắt cóc khỏi Hàm Tiếu sơn trang, y không biết chính mình phải đứng ở góc độ nào để xem xét những sự tình xảy ra trong hơn một tháng qua.
Không, y bỗng nhiên nhớ tới ước định với Liễu Tinh Vân; Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong đời y lần này, khiến con đường của hai người gặp nhau và đều bị thay đổi, thật sự cứ chấm dứt như thế này sao?
Ngồi ở chỗ này, y cảm thấy giống như đang ở trong mộng vậy.
Tiếng thở dài của Hàn Vị Tuyết tan vào trong không khí, nắm tay nhau, hai huynh muội đồng thời im lặng.
Bọn họ, đều có chuyện không muốn nói….
***
Hàn Tị Thủy đã trở lại Hàm Tiếu sơn trang được hơn nửa tháng.
Bên ngoài thì y vẫn giống như trước kia, làm những việc thường làm – tản bộ, nghiên cứu thuốc, nghe Ngôn Thụy đọc sách. Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy y thay đổi, càng ngày càng thích trầm tư, thường thường đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, có thể ngẩn ngườimọi lúc mọi nơi; Hỏi y đang suy nghĩ cái gì thì y luôn cười lắc đầu bảo không có gì.
Ngày hôm qua, y thậm chí ngồi ngơ ngẩn trong phòng luyện đan, làm tay mình bị phỏng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi y thăm dò căn phòng này kỹ càng.
Khi mọi người quan tâm hỏi han thì y lại lấy lý do lâu rồi chưa đến phòng luyện đan nên không kịp phản ứng mà có lệ cho qua. Thái độ không muốn nói rõ ràng biểu hiện ra ngoài khiến mọi người rất khó hỏi tiếp.
Không chỉ y, mấy ngày nay, ngay cả Hàn Vị Tuyết cũng im lặng bất thường, rất ít đến thăm Hàn Tị Thủy; Thậm chí hôm qua khi Hàn Tị Thủy bị phỏng cũng chưa thấy nàng vội vàng chạy lại hỏi thăm, điều này càng khiến mọi người cảm thấy lo lắng.
Sự bất thường của cháu trai cháu gái Hàn Khiếu đều nhìn thấy, nhưng lão cũng chậm chạp không nói năng gì. Chính vì lão hiểu rõ tính tình của hai đứa cháu, không phải lão cứ ép hỏi là sẽ được đến câu trả lời.
Nhưng câu trả lời này, lại yên lặng hiện ra trong lòng Hàn Khiếu dưới sự xuất hiện của hai vị khách hôm nay.
Lão đón khách phương xa mà không để hai đứa cháu biết, để bọn họ vào ở một khu nhà khác sơn trang.
***
“Vị Tuyết?” Hàn Tị Thủy nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nhè nhẹ thở ra, bình ổn cái cảm xúc không biết là vui là buồn trong lòng, thản nhiên nói: “Sao không vào trong?”
Tuy rằng, dù nàng có nói hay không y vẫn có thể đoán được, nhưng Vị Tuyết rốt cục tính kể cho y nghe sao? Vậy có nghĩa là bọn họ phải đều phải nói ra nỗi phiền não rối rắm trong lòng?
Ngoài cửa, Hàn Vị Tuyết do dự một chút, cuối cùng cũng bước vào căn phòng nàng đã lâu không đến này, tìm một chiếc ghề ngồi xuống, chăm chú nhìn ống tay áo dầy hơn bình thường kia, “Hoàn nhi nói cho ta tay ngươi bị phỏng?”
“Không có vệc gì.” Hàn Tị Thủy nhẹ nhàng vỗ vết thương đã được băng bó, mỉm cười, “Đã để mọi người lo lắng rồi.”
“Ồ!” Hạn Vị Tuyết ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì, sau khi nhìn xung quanh thì giật mình, “Ngươi đốt hương liệu trong phòng sao?”
“Ừ, ngày ấy nghe thấy mùi này trong phòng luyện đan, liền kêu Ngôn Thụy giúp ta đốt một ít ở đây.” Hàn Tị Thủy cười cười không tự nhiên cho lắm, có chút chột dạ rủ mắt xuống, “Mùi này có gì không tốt sao?”
“Không phải.” Hàn Vị Tuyết dừng một chút, “Nhưng ngươi chưa bao giờ dùng mấy thứ này.”
Huống chi, mùi này rất giống… mùi ngày ấy nàng ngửi được trên người Tị Thủy.
“Ta biết.” Mỗi đêm y đều cần ngửi mùi hương ngày mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Y không hiểu chính mình rốt cục bị làm sao vậy. Rõ ràng đã trở về chỗ mình sống từ nhỏ đến giờ, tại sao y lại cảm thấy giống như ở một chỗ xa lạ nào đó, còn phải đốt hương liệu để ngửi thấy mùi trầm hương giống trên người Liễu Tinh Vân mới có thể yên tâm nhắm mắt ngủ?
Y rốt cuộc là bị làm sao vậy?
“Ngươi tới là chuẩn bị kể cho ta nghe sao? Về vị Chu công tử nọ?” Hàn Tị Thủy không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này, đành phải chuyển sang đề tài khác.
“Nếu ta nói ra, ngươi cũng sẽ nói ra sao?” Nhìn bộ dáng chấn động của hắn, nàng truy vấn: “Ngươi cũng sẽ nói cho ta biết sao?”
Hàn Tị Thủy im lặng, chu sót mỉm cười, “Ngươi không phải cũng biết rồi sao, còn muốn ta nói cái gì?”
“Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.” Nàng khẩn khoản cầm lấy cánh tay không bị thương của huynh trưởng, “Ngươi nghĩ ta không biết sao? Tị Thủy, ngươi thay đổi, từ sau khi ngươi trở lại Hàm Tiếu sơn trang… không, phải nói là từ khi ngươi rời khỏi chỗ đó, ngươi liền thay đổi. Ngươi từng nói chúng ta hiểu nhau hơn bất luận kẻ nào khác, nhưng là ta bây giờ lại không biết ngươi đang nghĩ gì; Đó là bởi vì, so với trước đây, ngươi càng ngày càng chống cự không muốn ta lý giải ngươi, ngươi có biết hay không?”
“Ta không biết ngươi muốn nói cái gì, Vị Tuyết.” Y là như vậy sao? Hàn Tị Thủy có chút mờ mịt, không biết phải hình dung tâm tình hiện tại của mình như thế nào.
Từ sau khi trở lại Hàm Tiếu sơn trang, trong lòng y giống như có một tảng đá nặng trịch đè lên ngực, khiến y khó thở, bồn chồn. Y cứ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khi mỉm cười theo thói quen cũng cảm thấy vô lực, càng đừng nói tới cái cảm giác buồn bực khi ứng đối người khác.
Y biết chính mình thay đổi, lại không biết là vì cái gì, cho nên y thường ngẩn người. Thường thường sau khi hồi phục lại tinh thần, liền phát hiện chính mình luôn cầm lấy khối noãn ngọc đeo trước ngực.
“Ta không phải muốn hỏi chuyện xảy ra trên người ngươi, mà muốn hỏi chuyện phát sinh dưới đáy lòng ngươi. Ta muốn biết, vì sao sau khi trở về Hàm Tiếu sơn trang, ngươi nhìn….” Nàng dừng một chút, “Cô đơn quạnh quẽ đến vậy?”
Hàn Tị Thủy hết sức kinh ngạc. Câu nói của Hàn Vị Tuyết giống như đao xé rách tấm màn mơ hồ dưới đáy lòng y, thoáng chốc, cảm giác chua sót dưới trái tim mờ mịt của y nhanh chóng tràn ra, làm cho hốc mắt y bỗng nhiên cay xè.
Thì ra, thì ra cái cảm giác này chính là cô đơn sao? Y cô đơn? Tại sao chứ? Bởi vì… Liễu Tinh Vân?
Bởi vì không ở cạnh hắn, cho nên y mới có thể càng ngày càng ủ rũ không vui, không ngừng nhung nhớ… nhớ thương đến ngực bị tương tư đè nặng đến khó thở sao?
“Tị Thủy, ta muốn biết có phải hay không ngươi đã bị tổn thương trong lòng?” Thấy y rung động không nói gì, Hàn Vị Tuyết truy vấn: “Ta vẫn luôn nghĩ, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, cho dù a gia phản đối, ta cũng….”
“Vị Tuyết.” Hàn Tị Thủy dường như không nghe thấy lời nàng, chỉ là kinh ngạc, nói hết sức tối nghĩa: “Ngươi có từng nhung nhớ một người không rõ lý do hay chưa? Một ngươi không có quan hệ gì với người…. lại vẫn luôn khiến ngươi thương nhớ, không tự chủ được mà nghĩ về hắn.”
Nàng giật mình, vừa không hiểu vừa chua sót nhớ tới người nọ, nhớ về khuôn mặt tươi cười kia.
“Ngươi có, đúng không?” Không nghe được lời đáp, y liền hiểu được, rủ mắt thì thào nói tiếp: “Ta biết vị Chu công tử kia đối đãi ngươi thật không bình thường, mà ngươi cũng vậy.”
“Tị Thủy, ta…” Trái tim Hàn Vị Tuyết đột nhiên đập loạn nhịp, “Thật ra ta….”
Hàn Tị Thủy không để ý, tiếp tục thì thầm: “Nhưng mà Vị Tuyết, ngươi có thể nói cho ta biết đó là cảm giác thế nào không? Đó là thích có phải hay không? Đó có phải cái gọi là…” Y nhè nhẹ thì thầm chữ đó: “Yêu?”
“Tị Thủy!?” Nàng khiếp sợ hít một hơi. “Chẳng lẽ ngươi…” Chẳng lẽ Tị Thủy vẫn luôn nhớ tới người kia? Sao lại như vậy được? Sao có thể thế được?
Hàn Tị Thủy đột nhiên xanh mặt, dùng sức gạt tay muội muội ra, “Ngươi đi ra ngoài đi, Vị Tuyết, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Khoan đã…” Nàng muốn hỏi cho rõ.
“Đi ra ngoài, làm ơn.” Y đỡ lấy cạnh bàn, hơi lảo đảo đứng lên, khẩn cầu nói: “Để cho ta yên lặng một chút.”
“Nhưng mà Tị Thủy….”
“Đi ra ngoài!” Y nắm chặt vạt áo trước ngực, quát lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời, y nói chuyện với muội muội bằng giọng như vậy. Nhưng ngực y đau quá, đau đến mức y muốn khóc thành tiếng, ngay cả lúc trước bị thương thật nặng cũng không giống thế này.
Hàn Vị Tuyết khiếp sợ, còn đang do dự thì thấy khuôn mặt suy yếu đau đớn hỗn loạn đủ loại cảm xúc phức tạp của Hàn Tị Thủy, nàng thở dài rời đi, để lại không gian riêng tư cho Hàn Tị Thủy.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hàn Tị Thủy mới nghiêng ngả sờ soạng ngã xuống giường. Nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má trẵng nõn của y, rớt xuống trên giường, làm ướt tóc cũng ướt gối.
Y ôm ngực, cảm giác chua sót càng ngày càng sâu, không ngừng rơi nước mắt, đến khi đầu óc trở nên mơ hồ, nước mắt vẫn cứ trào ra không dừng lại được.
Bởi vì y đã hiểu, rốt cục cũng đã hiểu.
Y đã yêu một người – đã yêu một người không nên yêu, mối tình này không có khả năng viên mãn.
“Tinh Vân….” Cái tên đó đau đớn bật ra khỏi bờ môi, y vùi mặt vào đệm giường, nhấm nháp nỗi cô đơn đến khó thở.
“Ta con đang nghĩ đến chừng nào ngươi mới có thể chủ động kêu tên ta đây này.” Thanh âm đầy sung sướng vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh, một vòng tay ôn nhu ôm lấy y, gạt đi dòng nước mắt trên mặt, vuốt ve tóc y.
“Ta tới đón ngươi, Tị Thủy.”
***
Một cái hôn nhẹ, làm Hàn Tị Thủy bừng tỉnh khỏi cảm giác mê mang như trong mộng. Một tiếng thì thầm mơ hồ mừng như điên, y vươn tay, tùy ý người thương ôm chặt lấy y.
“A…”
Một câu cũng không kịp nói, đôi môi ấm áp nọ đã ấn lên.
Hôn, từ mềm nhẹ đến nồng nàn. Tay Hàn Tị Thủy giống như muốn kéo nguồn nhiệt ấm áp kia lại gần, ôm lấy thật chặt, hai chiết lưỡi quấn quít thật lâu không tách ra; nước mắt còn sót lại rơi khỏi khóe mi, bị gò má nóng bỏng bốc hơi chỉ còn lại vệt nước.
Môi hơi tách ta, Liễu Tinh Vân ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy trên vai mình, ngón tay nhẹ vén tóc mai, bàn tay dười như muốn xác nhận y không có việc gì vỗ về bờ vai rồi sau lưng y, cảm thấy thân hình trong vòng tay hơi gầy một chút.
“Để ngươi quay về mà ngươi lại càng ngày càng gầy là thế nào?” Khi bàn tay to chạm đến cánh tay quấn băn trăng của y, hắn cau mày lạnh giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”
Hàn Tị Thủy vẫn không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt chôn đầu vào bờ vai hắn.
Hơi thở này! Thật khiến y an tâm.
“Tị Thủy.” Giọng hắn trầm xuống.
Lại nghe thấy hắn lạnh lùng gọi chính mình, nhưng lần hày y đã muốn hiểu được Liễu Tinh Vẫn không phải nổi giận, mà là không vui chuyện y khiến chính mình bị thương mà thôi.
Nghĩ vậy, y vươn tay ôm lấy hắn, lần đầu tiên chủ động cảm nhận thân hình người đang ôm y.
“Sao lại bị thương?” Có lẽ Liễu Tinh Vân vì động tác của y mà dịu giọng xuống.
“Không cẩn thận nên bị phỏng.” Thanh âm rầu rĩ của Hàn Tị Thủy vọng ra từ bờ vai hắn. “Đừng luôn dùng loại giọng điệu này, ngươi sẽ khiến ta nghĩ ngươi đang nổi giận với ta.”
Nghe thấy câu nói đầy bất mãn lại giống như mệnh lệnh ấy, khóe miệng Liễu Tinh Vân lại hơi nhếch lên.
Tị Thủy, ngươi cuối cùng cũng đã hiểu sao?
“Ta nghĩ cuối cùng ngươi cũng đã biết làm người của ta và tù binh khác nhau thế nào, Tị Thủy.” Hắn thoải mái sung sướng đùa nghịch mái tóc dài của y, không chút nào để ý chính mình nói chuyện bằng giọng đầy cảm xúc.
Nghe hắn nói vậy, Hàn Tị Thủy nhẹ nhàng thở dài, bật ra một câu nghi vấn: “Tại sao vậy?”
Tại sao lại là y?
Tại sao lại đi tìm y?
“Ngươi muốn hỏi tại sao cái gì?” Hắn cau mày, hôn nhẹ tóc mai của y rồi giống như không dừng lại được hôn xuống vành tai, cổ và hai má.
Hơn nữa tháng không cchám đến y, y vẫn giống như trước có thể khơi gợi mong muốn đụng chạm không kìm chế được của hắn.
“Mặc kệ là tại sao cái gì, câu trả lời đều giống nhau.” Hắn nhìn Hàn Tị Thủy vẫn không chịu ngẩn đầu, không tự giác cười cười, ôm lấy y đang nửa ngồi trên giường, đặt lên đùi, một tay để lên chỗ cộm trước vạt áo y. “Chẳng lẽ ngươi còn không biết tại sao ta lại đưa khối ngọc này cho ngươi sao?”
“Ngươi thích ta?” Hàn Tị Thủy không giãy không né, chỉ rũ mắt xuống, cúi đẩu hỏi lại: “Nhưng mà tại sao lại vậy? Ngươi biết rõ ta không phải nữ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy làm như vậy rất….”
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, ta nhầm ngươi là nữ tử không?” Liễu Tinh Vân ngửi ngửi mùi thơm trên tóc y, cắt ngang câu hỏi của y. Chờ Hàn Tị Thủy gật đầu, hắn mới nói tiếp: “Ta không phải thích ngươi vì nhầm ngươi là nử tử, mà bởi vì thích ngươi nên mới nhầm ngươi là nữ tử. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Hàn Tị Thủy cau mày, có chút mờ mịt lắc đầu.
“Nói cách khác….” Hắn nâng mặt y lên, yên lặng chăm chú nhìn thẳng cặp mắt xinh đẹp lại vĩnh viễn không nhìn thấy hắn, “Ta không phải chưa từng chần chờ, cũng đã từng hy vọng ngươi là nữ. Nhưng mà cho dù phát hiện ngươi là nam, ta cũng không cách nào thay đổi chủ ý; Ta muốn ngươi, hơn nữa, còn muốn ngươi cũng yêu ta.”
“Ngươi có từng lo lắng ta sẽ nghĩ như thế nào sao?” Thật là một cách nói đầy bá đạo và vô lý. “Chẳng lẽ cho dù ta sẽ hận ngươi cả đời, ngươi cũng muốn giữ ta lại bên cạnh?”
“Chuyện này….” Liễu Tinh Vân cười cười, “Ta không nghĩ tới khả năng thứ hai.”
“Đã ai nói với ngươi rằng ngươi thật cố chấp bá đạo hay chưa?” Hàn Tị Thủy nhớ tới đủ chuyện trong một tháng đó, hờn dỗi.
Hắn cau mày, “Ta nhớ cha ta từng nói vậy.”
“Hỉ nộ vô thường.” Hàn Tị Thủy bậm môi nói.
“Hướng Vãn lẫn Vô Tâm đều nói vậy.” Khóe miệng Liễu Tinh Vân càng nhếch cao hơn.
“Còn tự cho là đúng nữa.” Câu này rõ ràng là chỉ trích.
“A, chỉ có ngươi nói vậy thôi, Tị Thủy.” Hắn thực hạnh phúc ôm lấy y.
Bị mắng còn vui vẻ đến vậy, thực là một con người kỳ lạ. Hàn Tị Thủy bất đắc dĩ thở dài, lại ngoài ý muốn phát hiện trong lòng mình không còn cảm thấy mờ mịt vì Liễu Tinh Vân biến đổi thất thường mà dường như đã rất thấu hiểu.
“Thiếu chút nữa quên, ta là tới đón ngươi.” Liễu Tinh Vân hôn nhẹ y, nói, thanh âm ngập tràn nhu tình, “Đi với ta đi, Tị Thủy.”
Hàn Tị Thủy giật mình, rồi mới thật sự thoát khỏi tâm tình bị thay đổi bởi sự xuất hiện đột ngột của Liễu Tinh Vân.
Vừa rồi trái tim y bị Liễu Tinh Vân lấp đầy, chỉ quan tâm ôn lại cảm giác được hắn ôm vào lòng, chỉ biết hắn ở bên cạnh y mà quên mất tình cảnh của chính y.
Y đang ở Hàm Tiếu sơn trang! Không phải Thiên Tinh Đường, lại càng không phải chỗ không có người khác đến.
Cảm giác chua sót trước khi Liễu Tinh Vân đến lại tràn ra khắp ngực, Hàn Tị Thủy nhớ lại tại sao y lại khóc, tại sao lại đau. Không phải vì bọn họ không còn được gặp nhau mà bởi vì y hiểu Liễu Tinh Vân nhất định sẽ đến, nhưng y lại vĩnh viễn không thể bỏ lại nơi này mà liều lĩnh đi theo hắn. Cho nên không thể yêu, không phải chỉ bởi vì cả hai đều là nam nhân, mà còn vì rất nhiều điều y không thể.
Hàn Tị Thủy dùng tay đẩy hắn ra. “Ta—không thể đi theo ngươi.”
Y phải cưỡng bức nỗi nghẹn ngào trong lòng, mới có thể gian nan nói ra câu đó.
Y không thể bỏ lại a gia và Vị Tuyết. Cho dù biết rõ y có ở lại cũng không làm được gì, nhưng y vẫn không thể làm vậy. A gia tuổi tác đã cao, y không thể ích kỷ bỏ lại Hàm Tiếu sơn trang cho một nữ tử như Vị Tuyết gánh vác một mình.
“Tại sao?” Thanh âm của Liễu Tinh Vân vẫn mềm nhẹ như cũ.
“Ta….Không thể…..” Trong lòng đã sắp vỡ òa theo câu nói, y chỉ có thể nắm chặt vạt áo Liễu Tinh Vân, bật ra vài từ đứt quãng đầy áp lục: “Vị Tuyết…. Ta không thể…..”
“Ta đã hiểu.” Liễu Tinh Vân vỗ lưng y như trấn an, lại ôm chặt lấy y dỗ dành: “Ngươi có thể khóc, Tị Thủy.”
Một tiếng nức nở mơ hồ, Hàn Tị Thủy rốt cục không thể ngăn được nước mắt vỡ đê mà chảy, rơi xuống ướt tóc hắn, vỡ òa đủ lại cảm xúc; Liễu Tinh Vân ôm chặt lấy thân mình đang run run khóc trong lòng, trong mắt ôn nhu lóe lên sự kiên định, vì hắn đã hạ một quyết tâm nào đó.
Cho nên, hắn không có nhắc nhở Hàn Tị Thủy đang khóc nức nở trong lòng rằng có người sắp đi tới đây, mà chỉ ôm chặt y chờ đợi…..