Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên sườn núi, Mục sau khi đánh giá qua một hồi thì liền thu lại ánh mắt, tay sờ vào túi trữ vật, lấy ra Kỳ Lam Thương.
Nương theo sự điều khiển của Mục, Kỳ Lam Thương bay lên không trung, lam quang chợt lóe, liền huyễn hóa thành mười cái hư ảnh Kỳ Lam Thương dài năm trượng.
“Phá!”
Trong nháy mắt, mười trường thương trên không trung liền lập tức hướng về phía sườn núi mà lao đến.
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Nương theo từng tiếng nổ phát ra, cát bụi bay mịt mù.
Phanh…!
Một đợt sóng linh lực phát ra từ người Mục đem đám bụi trước mắt thổi bay đi không còn một chút gì, để lại trước mắt là một hang động tối đen.
Nhìn lấy hang động trước mặt, Mục phất tay, thu lại Kỳ Lam Thương, sau đó không nhanh không chậm bước vào bên trong.
Bên trong hang động, Mục sau khi ngắm ngía hồi lâu rồi mới chậm rãi gật gật, biểu thị hài lòng về nơi này.
Tiếp đó, Mục đưa tay vào túi trữ vật lấy ra sáu cái tấm gỗ hình tròn, bên trên mỗi tấm gỗ còn có mấy cái đồ án kỳ lạ, nhìn sống động như thật.
Tại tu tiên giới, vật này được gọi là trận bàn, được dùng để bố trí trận pháp và tùy vào loại trận pháp cần bố trí mà cần số lượng trận bàn nhất định.
Trong tay Mục chính là sáu cái trận bàn mà hắn tốn rất nhiều công sức cũng như linh thạch để chế ra, dùng để bố trí một cái trận pháp cho động phủ của bản thân, gọi là Ngũ Hành Cấm Thần Trận.
Nếu chỉ nghe qua cái tên thôi thì nhiều người sẽ lầm tưởng rằng trận pháp này rất lợi hại, nhưng sự thật không phải vậy.
Bởi vì không có đủ nguyên liệu trong tay cùng tu vi không cho phép, cho nên Mục chỉ có thể chế ra Ngũ Hành Cấm Thần Trận bản thu nhỏ mà thôi, vì vậy mà uy lực của nó cũng không có bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể chống lại Kết Đan Sơ Kỳ mà thôi.
Nhìn sáu cái trận bàn trong tay, đột nhiên Mục khẽ hô: “Đi!”
Ngay lập tức, năm trong sáu cái trận bàn trong tay Mục liền nhanh chóng bay lên không trung, hướng ra khỏi động phủ mà bay đi, sau đó liền lấy động phủ làm trung tâm, tạo thành một hình ngũ giác, rồi mới chui xuống mặt đất.
Tiếp đó, Mục lại khẽ hô: “Khởi!”
Trong nháy mắt, cái trận bàn cuối cùng trong tay Mục đột nhiên bay lên, đồ án bên trên nó lập tức xoay vòng, biến ảo không ngừng.
Bên ngoài, tại năm nơi mà năm cái đồ án vừa nãy chui xuống thì phát sinh dị biến, chỉ thấy từng cột ánh sáng khác nhau bắn lên trời, lần lượt là vàng, lục, lam, đỏ, nâu tương ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Năm cái cột sáng sau khi đạt bắn lên cao khoảng mười trượng thì không còn cao thêm nữa mà liền lấy động phủ làm trung tâm, hội tụ lại với nhau, tạo ra một quả cầu màu trắng cực to.
Phanh…!
Quả cầu màu trắng phía trên động phủ đột nhiên nổ tung, tạo thành một làn sóng linh lực, sau đó kết thành một cái vòm nửa hình cầu, đem động phủ cùng mười trượng xung quanh bao lại.
Sau khi làn linh lực này bao phủ xuống toàn bộ, năm cột sáng kia cũng từ từ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
— QUẢNG CÁO —
Bên trong động phủ, Mục sau khi xác nhận là đã khởi động thành công trận pháp thì hai tay hắn liền bấm ra mấy cái pháp quyết, đem mấy cái đồ án trên cái trận bàn trước mặt biến đổi không ngừng, đột nhiên, Mục khẽ hô: “Phong!!!”
Bên ngoài, sau khi Mục vừa dứt tiếng thì không gian bắt đầu bị vặn vẹo, dần dần cái động của hắn liền biến mất mà thay vào đó là một tầng sương mù dày đặc, âm u vô cùng.
Mặc dù Ngũ Hành Cấm Thần Trận hiện tại chỉ là bản thu nhỏ nhưng nó vẫn có khả năng tạo ra huyễn cảnh, làm cho người muốn xông vào động phủ của Mục bị chặn bên ngoài, không thể tiến vào.
Sau khi đã tạo huyễn cảnh bên ngoài, Mục liền đem cái trận bàn kia cất vào trong túi trữ vật, sau đó mới tiến hành tạo ra mấy cái cấm chế bên trong động phủ.
***
Trải qua hơn mười ngày, Mục cuối cùng cũng đã thiết đặt mấy cái cấm chế cùng cơ quan bên trong động phủ, mỗi cái cấm chế thì nếu không phải là hắn ra tay thì căn bản là không thể biết nó ở chỗ nào, cơ hồ là nếu như có người đột nhập vào thì không chết cũng tàn phế.
Lại qua mấy ngày sau, Mục dùng một nửa số linh thạch còn lại của bản thân tạo thành một cái Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, đem linh khí trong phạm vị mười dặm tập hợp lại tại nơi này.
Như vậy là Mục đã thành công tạo cho bản thân một nơi tu luyện thích hợp trong thời gian sắp tới.
Lúc này, Mục chính là đang đứng trước một biển lửa.
Không sai, chính là một biển lửa.
Bởi vì nơi hắn đang đứng chính là trong lòng của ngọn núi lửa.
Mục năm nay đã 18 tuổi, tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba, chỉ cần hắn muốn là có thể tùy thời đạt đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, thế nhưng cái hắn thiếu duy nhất lúc này chính là Trúc Cơ Đan.
Trúc Cơ Đan muốn luyện chế cũng không khó, chỉ cần một vài loại dược liệu trên trăm năm cùng nguyên hỏa trong thể nội của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ là có thể luyện thành.
Về phần dược liệu thì không có vấn đề gì, Mục có cách để tìm được.
Nhưng về phần cần nguyên hỏa trong thể nội của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì hắn chỉ đành bất lực.
Bởi vì tại Đấu La Đại Lục này, nắm giữ tu tiên chi pháp e rằng chỉ có một mình hắn, mà bản thân thì chỉ là Luyện Khí Kỳ thì lấy đâu ra nguyên hỏa để luyện đan, mà nếu Mục đã là Trúc Cơ Kỳ thì cũng chẳng cần phải luyện.
Nói thật, việc này cũng chẳng khiến Mục đau đầu lắm.
Tại tu tiên giới, có rất ít người dùng nguyên hỏa trong thể nội của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ để luyện đan, bởi vì khi đan thành thì phẩm chất sẽ không cao, với lại việc tiêu hao thể lực cùng linh lực trong quá trình luyện đan thì không phải ai cũng chịu được.
Chỉ khi nào dùng chân hỏa trong thể nội của tu sĩ Kết Đan Kỳ thì mới giải quyết được vấn đề.
Nhưng còn có một cách khác…
Đó chính là dùng địa hỏa.
Địa hỏa nói trắng ra thì chính là dùng lửa trong lòng đất, thông qua trận pháp làm cho tinh thuần mà sử dụng.
Còn lửa trong lòng đất thì chính là dung nham trong mấy ngọn núi lửa.
Chính vì thế mà Mục mới chọn tại sườn núi lửa làm động phủ.
Đứng trước biển lửa nóng rực, mặc dù trên mặt Mục có mấy giọt mồ hôi nhưng cũng không thể làm thay đổi sự lạnh lùng trên đó.
Chỉ thấy Mục khẽ đưa tay sờ vào túi trữ vật, lấy ra số linh thạch còn lại đặt lên mấy cái nét vẽ trên mặt đất, sau đó hai tay bấm pháp quyết đánh lên mấy khối linh thạch.
— QUẢNG CÁO —
Trong nháy mắt, mấy khối linh thạch cùng mấy cái nét vẽ trên mặt đất sáng lên, tạo thành một cái trận pháp.
Tiếp đó, Mục hai tay lại đánh ra mấy cái pháp quyết nữa, lần này hắn không có đánh lên mấy khối linh thạch mà chính là đánh vào đống dung nham đỏ rực phía bên dưới.
Oanh…Oanh...Oanh…!!!
Dung nham phía bên dưới đột nhiên sôi sùng sục, sau đó liền phun thẳng lên, hóa thành một luồng dung nham màu đỏ bay vào bên trong trận pháp.
Trong nháy mắt, trận pháp liền sáng lên, linh khí xung quanh nhanh chóng bị hấp thụ, sau đó được truyền vào đống dung nham bên trong.
Thời gian lại trôi qua một chút, chỉ thấy đống dung nham bên trong liền dần dần biến mất mà thay vào đỏ là một ngọn lửa đỏ rực, sức nóng tỏa ra kinh khủng, có lẽ còn cao hơn cả dung nham phía bên dưới, thậm chí còn khiến cả không khí bên ngoài vặn vẹo.
Thấy một màn như vậy, Mục chỉ nhoẻn miệng cười, sau đó hai tay hướng về phía ngọn lửa, đánh ra mấy cái pháp quyết vào đó.
Nương theo sự điều khiển của Mục, ngọn lửa trong nháy mắt liền bùng lên, cao đến một trượng mới dừng lại, sức nóng càng tỏa ra kinh khủng hơn.
Thấy thế, Mục liền thu hồi linh lực, ngọn lửa cũng vì vậy mà tiêu biến.
“Địa hỏa đã có, bây giờ ta chỉ còn thiếu dược liệu nữa là có thể luyện Trúc Cơ Đan.”
Nói xong, Mục liền rời đi.
***
Tại một căn phòng bên trong động phủ, Mục đang ngồi tu luyện trên một cái giường nhỏ.
Mặc dù căn phòng vừa mới được hắn tạo nên không lâu nhưng bên trong bài trí rất nhiều thứ, bàn ghế, tủ sách đều có cả.
Cái đống đồ này chính là trong lúc tìm nơi xây động phủ thì Mục đã mua về.
Trên giường, Mục sau khi tu luyện xong thì liền mở đôi mắt đỏ như máu ra, tay hắn thì sờ xuống cái túi trữ vật đeo bên hông, nhanh chóng liền cầm, giơ lên trước mặt.
Nhìn cái túi trữ vật trước mặt, Mục trong miệng liền niệm một loại chú ngữ, tay còn lại thì đánh ra mấy cái pháp quyết, sau đó…
Phụt…!!!
Mục phun ra một ngụm máu tươi, bắn lên cái túi trữ vật trước mặt.
Trong nháy mắt, cái túi trữ vật bắt đầu sáng lên, bên ngoài dần dần xuất hiện mấy cái xích, đem cái túi trữ vật khóa lại.
Mục hai tay lại đánh ra thêm mấy cái pháp quyết, sau đó hô một tiếng: “Mở!!!”
Ngay tức khắc, đống xích bao quanh túi trữ vật liền theo sau tiếng hô của hắn mà lập tức biến mất, để lộ ra cái túi trữ vật như lúc ban đầu.
Mục sau khi nhìn thấy như vậy liền đưa tay bắt lấy cái túi, tay còn lại thì lau vết máu trên miệng.
Tiếp đó, Mục liền đem linh lực truyền vào bên trong thì lập tức có hai vật xuất hiện ra trước mắt hắn.
Một viên châu màu lục, xung quanh bị bao phủ bởi một tầng sương khói mờ nhạt.
Cái còn lại chính là một quả trứng màu lam, tầm cỡ bàn tay, bên trên có nhiều hoa văn sống động, tỏa ra hàn khí bức người.
Mặc dù hai vật này xuất hiện cùng lúc nhưng sự chú ý của Mục thì lại tập trung hoàn toàn vào cái trứng bên phải.
Nếu như có người khác ở đây thì sẽ rất ngạc nhiên.
Bởi vì bình thường Mục chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi vật, nhưng bây giờ lại khác, sự lạnh lùng trong đôi mắt đã không còn, mà thay vào đó là sự ôn nhu vô hạn, thi thoảng còn có chút bi thương.
— QUẢNG CÁO —
Hắn nỉ non: “Lăng Nhi…!!!”
Cũng không biết qua bao lâu, Mục cứ thừ người ra, nhìn cái trứng màu lam trước mặt như vậy.
Đột nhiên, hai mắt của hắn sáng lên, sự ôn nhu trong đó liền biến mất, mà thay vào đó là một sự kiên định kinh khủng.
Tiếp đó, chỉ thấy Mục đưa tay bắt lấy viên châu màu lục kia, tay còn lại thì đem quả trứng nọ thu vào trong túi trữ vật, sau đó đánh ra mấy cái pháp quyết, đem cái túi trữ vật phong ấn lại rồi mới đeo lên bên hông.
Nhìn lấy viên châu trong tay, Mục trong lòng thầm nghĩ: “Trước kia, ngươi gây cho ta không ít phiền toái, cừu nhân thì kết vô số kể, kém chút nữa thì mất mạng…”
Mục tiếp đó lại lắc đầu, thở dài: “Nhưng mà, con đường của ta sau này thì đành nhờ ngươi vậy.”
Nói xong, Mục liền rời đi.
Vật này vốn gọi là Mộc Thần Châu, là một bảo vật trân quý, Mục có được nó khi thăm dò một di tích thời thượng cổ.
Bởi vì lúc Mộc Thần Châu xuất thế gây ra động tĩnh quá lớn mà nó lại được Mục lấy đi, cho nên có rất nhiều người muốn giết người đoạt bảo, cũng vì thế mà cừu nhân của hắn tăng lên rất nhiều, cuối cùng vây công hắn lúc đang độ kiếp để phi thăng Tiên Giới.
Nhưng điều này cũng được xem là may mắn, nếu như là còn ở kiếp trước thì Mục chẳng dám đem vật này ra sử dụng, nhưng bây giờ thì khác, tại Đấu La Đại Lục này chẳng có ai biết đến nó cả, vì vậy mà hắn có thể tự do sử dụng.
Về phần tác dụng thì rất kinh khủng, tùy theo Mục điều chỉnh mà trong một phạm vi nhất định, Mộc Thần Châu có thể lấy một ít sinh mệnh lực của thực vật trong phạm vi đem đó mà đem đi thúc đẩy cho những thực vật mà Mục muốn trồng, làm cho chúng nó sinh trưởng cực kỳ nhanh.
***
Bên ngoài động phủ, Mục sau khi cải tạo một chút thì đã tạo cho bản thân một cái dược viên nho nhỏ.
Trên đó có trồng mấy loại thảo dược dùng để chế tạo Trúc Cơ Đan, có điều chỉ là chưa mọc mầm.
Tiếp đó, Mục lấy ra Mộc Thần Châu, nhanh chóng đem linh lực của bản thân truyền vào bên trong.
Nháy mắt, Mộc Thần Châu liền bay lên không trung, khi đến giữa dược viên thì mới dừng lại.
Đinh…!!!
Mộc Thần Châu sau khi dừng lại trên dược viên thì lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lục, khẽ run lên một cái, sau đó thì ánh sáng màu xanh lục bao trùm lên toàn bộ dược viên, tạo thành một cái vòm nửa hình cầu.
Mục ở bên cạnh hai tay bắt pháp quyết, không ngừng đánh về phía Mộc Thần Châu.
Nương theo sự điều khiển của Mục, Mộc Thần Châu liền phát ra một đợt sóng linh lực cực lớn, mạnh mẽ lan ra xung quanh, cơ hồ tới tận mười dặm mới dừng lại.
Tiếp đó, một lượng lớn sinh mệnh lực từ tứ phương tám hướng liên tục bị Mộc Thần Châu hút lấy.
Qua nửa canh giờ, sau khi Mộc Thần Châu hút hết đống sinh mệnh lực kia thì tại dược viên, một màn quỷ dị liền xuất hiện.
Vốn Mục chỉ mới gieo mấy cái hạt giống xuống, còn chưa nảy mầm thì nay đã bắt đầu nhú lên trên mặt đất, đâm chồi nảy lộc, qua một lát thì đã cao được một trượng, cành lá xum xuê.
“Không tệ.
Tốc độ này ít nhất là gấp hai trăm lần, như vậy hai năm sau, ta liền có dược liệu khoảng bốn trăm, năm trăm năm để dùng rồi.”
Nói rồi, Mục liền đi vào trong..