Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tối hôm qua bởi vì cô gái nước ngoài kia đánh một trận, hôm nay cô ấy đi đến, dùng vài câu tiếng Trung sứt sẹo để nói tiếng cảm ơn, khiến tổng giám đốc Hác nở hoa trong lòng.
Tuy rằng ngôn ngữ không thể thông suốt, nhưng ánh mắt đưa tình. Tổng giám đốc Hác ngoại trừ quan tâm tổng giám đốc Tiêu, chính là mày đi mắt lại uống rượu với cô ấy, xem ra ông ta thật sự rất thích!
Hiện tại, trong phòng chén tôi chén anh, đủ thứ trò chơi kích thích cũng chất chồng, cho dù mỹ nhân số một có đến đây, những kích thích cùng cồn này tuyệt đối khiến ông ta cũng không chống cự được bao lâu.
Uống đến mức ổn rồi, tổng giám đốc Tiêu đứng lên bắt đầu hát, Lục Tam Phong vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói với tổng giám đốc Hác bên cạnh: “Tôi đi vệ sinh, anh quan tâm tốt đến tổng giám đốc Tiêu nha.”
“Cậu đi đi!” Tổng giám đốc Hác cũng không nhìn Lục Tam Phong một cái, ôm cô gái Tây bên cạnh, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi.
Ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Động Thiên Nguyệt, Lục Tam Phong dừng lại vài giây, sau đó mới đến nhà vệ sinh.Vào nhà vệ sinh, anh đứng ở trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương.
Anh mở vòi nước ra, hất nước lạnh lên mặt, mở vài nút cổ áo, lấy tay cào tóc vài lần. Lục Tam Phong lúc này như đang say rượu, trên mặt mang theo bọt nước, ánh mắt hơi hơi nheo lại, toát ra vài phần mê ly.
Lục Tam Phong tuyệt đối không tính là kiểu đàn ông siêu cấp đẹp trai, nhưng trên người có một loại mị lực độc đáo. Nếu giờ phút này Trương Phượng Tiên mà nhìn thấy anh, nhất định sẽ hô lên chịu không nổi.
Tìm được cảm giác rồi, Lục Tam Phong trở về, đi đến phòng Động Thiên Nguyệt. Anh lấy tay đẩy cửa phòng ra, thất tha thất thểu vọt đi vào, la lớn: “Này, đứng lên!”
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, đèn cầu trên nóc nhà phát ra ánh đèn bảy màu lay động, bảy tám cô gái vặn vẹo thân thể. Từ lúc Lục Tam Phong vọt vào, dưới sự kích thích của rượu phát ra từng tiếng thét chói tai.
Một đám người vặn vẹo một lúc, phát tiết ổn rồi mới phản ứng lại là có người lạ xông vào, bật đèn nhìn về phía Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đứng ở kia đã hơi không vững, từ lúc đèn sáng lên, ánh mắt quét vài lần trong phòng, mê mê hoặc hoặc nhìn chị Nguyệt, lập tức tiến lên ôm vào trong lòng.
“Sao trong chốc lát lại không thấy rồi, đổi người rồi à? Lại đổi nhóm khác?” “Mẹ nó, cậu tránh ra cho tôi!” Chị Nguyệt dùng sức đẩy, lập tức đẩy Lục Tam Phong ra ngoài, chất vấn: "Cậu là ai vậy? Sao lại chạy đến phòng chúng tôi?”
Lục Tam Phong bị đẩy ngồi trên ghế sô pha, giống như đang mơ vừa tỉnh lại, vội vàng đứng lên, hai tay tạo thành hình chữ thập, giải thích: “Thật có lỗi, tôi uống hơi nhiều, đi nhầm phòng thuê rồi.”
“Phòng thuê của cậu ở đâu?” Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi hỏi.
“Tôi...Có vẻ là ở bên này, lúc đi về đi nhầm hướng.” Lục Tam Phong cười nói.
“Đến đây chơi đi, cậu biết làm gì?” Lục Tam Phong gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói: “Tôi không biết nhảy, nhưng cũng uống được, tôi kính các người đẹp một ly."
“Còn người đẹp? Miệng cũng ngọt đấy!”
Lục Tam Phong lấy một cái ly trên bàn tự rót một ly cho mình, bưng lên miệng uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt của chị Nguyệt đảo qua người anh đánh giá, hỏi: “Cậu không phải người địa phương à?”
“Tôi mở công ty ở phía nam, có việc liên quan đến nợ nần bên này nên phải đến đây, không thể không đi uống rượu, bị rót hơi nhiều.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói cho cô ta: “Khi tôi vừa tới đúng lúc thấy cô tiến vào, thật xinh đẹp, khiến cho người ta kinh ngạc.
Một đám phụ nữ nở nụ cười, trong đó có một người mặc trang phục hơi lẳng lơ, tức giận nói: “Chị Nguyệt, là tới vì chị đó.”
“Không có, thật sự là đi nhầm. “Ai thiếu nợ cậu vậy?” Chị Nguyệt hỏi.
“Là Bắc Cương. Hiện tại tôi cầm trong tay một đống nợ, họ sống chết không chịu trả cho tôi, muốn tìm người tiếp nhận cũng không ai dám nhận cả. Không có tiền mà tôi còn cầm một đống vật liệu thép, nhưng mà cũng không có ai muốn, giữ trong tay thì sớm muộn cũng hỏng. Hiện tại tôi nghĩ, cho dù mất vài trăm triệu cũng chỉ cần bán được ra ngoài là được rồi.” Sắc mặt Lục Tam Phong sầu khổ, nói.
Vật liệu thép của Bắc Cương?
Mất vài trăm triệu?
“Gặp nhau chính là duyên phận, ngồi đi!” Chị Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho các chị em khác. Vốn hôm nay uống cũng đã mệt, buổi tối hôm nay không có người khác, một đám phụ nữ thật ra cũng chẳng có mấy thứ chơi với nhau.
Lục Tam Phong ngồi xuống, một cô gái ngồi bên cạnh đưa chai rượu Tây đặt trước mặt anh. Chị Nguyệt châm một điếu thuốc, ăn một miếng trái cây trong mâm, hỏi: “Nợ cậu bao nhiêu tiền vậy?”
“Sáu tỷ ba!” Lục Tam Phong trả lời.
“Nhiều tiền như vậy sao? Không ngờ đó, cậu còn trẻ như vậy đã có nhiều tiền, là công ty của chính cậu à?” Chị Nguyệt có chút không dám tin nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
“Là công ty của tôi, mở ở phía nam, kinh doanh TV.
“Cậu nói là cho dù mất mấy trăm triệu cũng nguyện ý bán ra?” Chị Nguyệt rít điếu thuốc, hỏi.
“Bên cạnh tôi không có nhiều quan hệ, nhân mạch cũng không nhiều, trong khoảng thời gian này đều gây sức ép cho tôi. Có nhiều lãnh đạo lắm, phải bồi thường cái này cái nọ, tiền tiêu như không đáy ấy.” Lục Tam Phong bắt đầu mắng, kể ra đau khổ của mình.
Khi kể chuyện này, anh đã thêm mắm dặm muối nhiều, giống như bắt được một người xa lạ, tố khổ với người ta một cách hung hăng. Anh vừa nói vừa uống nửa bình rượu Tây vào bụng.
Chị Nguyệt hút thuốc, âm thầm gật đầu, hỏi: “Vậy cậu tính toán bao nhiêu tiền thì bán?”
“Hiện tại tôi đã không dám nghĩ nhiều như vậy. Lúc vừa mới tới còn mong muốn có thể hoàn vốn lại. Hiện tại thì không dám nghĩ vậy nữa, giảm giá xuống đều được. Chỉ cần có thể bán được, năm tỷ tư cũng có thể chấp nhận rồi. Công ty ở bên kia còn có lỗ thủng cần lấp, nói với cô nghe một chút, hiện tại tôi không dám nói với hội đồng quản trị, cũng không dám nói với người trong nhà, sợ công ty phá sản” Lục Tam Phong càng nói càng thấy thê thảm.
Vụ này có thể lợi nhuận tầm chín trăm triệu đó!
“Chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận, tôi phải về rồi, các cô cứ chơi vui đi!” Lục Tam Phong làm một tư thế xin lỗi tới mọi người, chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi đi ra đến cửa, tay chuẩn bị mở cửa, ánh mắt của anh hơi liếc về phía sau một chút, động tác mở cửa chậm một chút. Khi anh mở cửa chuẩn bị đi, đối phương cũng không có động tác gì.
Từng bước ra ngoài.
“Chờ một chút!”
“A?” Lục Tam Phong quay đầu lại, mang vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Có việc sao?”
Chị Nguyệt lấy túi mình qua, lấy danh thiếp từ bên trong ra, đưa cho Lục Tam Phong, nói: “Gặp nhau chính là duyên phận. Sáng ngày mai cậu gọi cho tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cậu giải quyết!”
“Thật sự?” Lục Tam Phong nhận danh thiếp, vô cùng mừng rỡ nói: "Cảm ơn chị Nguyệt!”
“Không cần khách khí, gặp chính là duyên phận, cậu trở về đi.”
Lục Tam Phong khách khí hai câu, đóng cửa lại, cất danh thiếp vào túi áo. Anh vừa quay đầu lại đã gặp Long Bưu, đối phương đang đứng trên hành lang nhìn Lục Tam Phong.
“Anh làm tôi sợ nhảy dựng đó!” Lục Tam Phong thở mạnh nói.
“Cậu đi vào phòng chị Nguyệt làm gì?” Long Bưu mang theo nụ cười sâu xa trên mặt, nói: “Tên nhóc, tôi nhắc nhở cậu một câu. Há cảo với chị dâu cũng như nhau cả thôi, há cảo nóng bỏng miệng, chị dâu thì ngáng đường.
“Anh nói cái gì vậy? Tôi chỉ đi nhầm phòng thôi.” Lục Tam Phong giải thích.
“Hôm nay cậu vừa đến đây, tôi đã thấy cậu lấm la lấm lét, lại cần mẫn hỏi thăm chuyện của chị Nguyệt. Tôi biết cậu không phải người địa phương, đừng gây chuyện ở đây, để tôi nói cho cậu tỉnh. Giang hồ nơi này, không chỉ nữ nhi tình trường, càng nhiều anh hùng hụt hơi hơn!” Long Bưu lấy tay vỗ thật mạnh vào vai Lục Tam Phong.
“Không phải anh đang ở đại sảnh à?” Lục Tam Phong hỏi.
“Có người đánh nhau, tôi ra mặt ngăn cản một chút. Long Bữu vỗ vỗ ngực nói: “Ở trong này, tôi chính là người bảo vệ quán. Có tôi, sẽ không có chuyện bất bình. Tôi là hóa thân của chính nghĩa, là sứ giả hòa bình”
“Dừng dừng dừng!” Lục Tam Phong phát hiện anh ta sắp lảm nhảm rồi, vội vàng ngăn cản anh ta tiếp tục nói tiếp, đi về phòng thuê của mình.
Trong phòng đã qua được nửa giai đoạn, trường hợp này rất khó miêu tả. Tổng giám đốc Tiêu cũng uống khá nhiều, ôm cổ tổng giám đốc Hác, gọi từng tiếng em trai.
Lục Tam Phong đi vào uống mấy lỵ, đẩy các cô gái ra. Náo nhiệt thêm nửa tiếng kia, tổng giám đốc Tiêu bị ba cô gái dẫn đi khách sạn nghỉ ngơi, tổng giám đốc Hác cũng ôm cô gái nước ngoài đi ra ngoài.
Còn lại mấy người muốn bắt Lục Tam Phong, muốn dẫn anh ra ngoài. Lục Tam Phong thật sự không thể trêu vào, cho mỗi người mười lăm nghìn, đuổi đi.
Tổng giám đốc Hác đi trước thanh toán tiền, vẫy tay với Lục Tam Phong, trước khi đi còn không quên chuyện một tỷ năm, lại dặn dò một lần nữa. Mười một giờ đêm, Lục Tam Phong ngồi taxi trở về.
Trong khách sạn, Phùng Chính Anh ngồi trên ghế, cầm điện thoại di động, đầu kia truyền đến thanh âm của ông Phùng.
“Ý của anh cả con là, nếu ai có năng lực thì lấy doanh nghiệp của gia đình, không có năng lực cũng đừng oán trách ai. Cho dù hiện giờ cho, cuối cùng cũng không giữ được.”
“Anh hai con có dã tâm, ở