Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 684: Diễn Kịch
**********
Có câu nói Đầu đội một mảnh vải, tôi giàu nhất thế gian, câu đó có vẻ như đang muốn nói với mọi người rằng ngành công nghiệp trụ cột của nơi này là dầu mỏ.
Nhưng thực tế hoàn toàn không phải như vậy, Dubai là một thành phố du lịch, ngành du lịch chiếm tỷ trọng cao nhất trong GDP.
Ở chỗ này, khắp nơi đều là những tòa nhà chọc trời, bên bãi biển đầy những người mặc bikini, những chiếc siêu xe hay xe thể thao ngày thường khó thấy lại trở nên nhan nhản ở đây.
Nơi đây là sân sau của đám nhà giàu, quy tụ toàn là những người đẹp và con nhà giàu hàng đầu thế giới.
Lục Tam Phong ngồi trong xe, một chiếc bàn nhỏ đặt ở trước chỗ ngồi, bên trên bày một chai sâm panh và ba chiếc ly cao chân, đối diện là một cô gái đẹp mặc trang phục truyền thống đang nửa ngồi dưới sàn mà rót rượu.
App
“Xin chào quý khách, rất hân hạnh được đón tiếp ngài, chân thành chúc ngài có trải nghiệm vui vẻ ở đây” Quản gia bưng ly rượu đến rồi khẽ cụng ly.
Lục Tam Phong chỉ nhấp một ngụm rồi để bọn họ dọn đi.
Ngồi máy bay suốt tám tiếng quả thực khá mệt, càng chưa kể đến việc có cái loại như Lý Giai Hân ngồi sát bên nữa.
Xe chạy chưa tới nửa giờ đã dừng trước cửa khách sạn, trước cửa có sáu cây cột La Mã to lớn trông cực kỳ tráng lệ.
Ba nhân viên đứng cửa mở cửa xe ra, dùng giọng địa phương chào khách.
Lục Tam Phong bước xuống xe, đi theo hướng dẫn của một người nhân viên trực cửa bước vào trong sảnh.
Một cô gái có gương mặt của người châu Á đi tới, cô mặc trang phục công sở, nói tiếng phổ thông lưu loát: “Xin chào quý khách, chào mừng quý khách đến với khách sạn bảy sao Waldorf Astoria.
Tôi sẽ đích thân tiếp đón ngài, mời ngài qua bên này, xin ngài cho tôi xem hộ chiếu” Cô gái cười và dẫn Lục Tam Phong vào một căn phòng tiếp khách.
Vừa chuẩn bị bước vào, một chiếc xe lại dừng trước cửa, Lý Giai Hân bước xuống xe với một cặp kính râm to đeo trên mặt.
Cô ta ngẩng đầu nhìn cửa khách sạn một lượt, trong lòng cảm thấy rất đắc ý, cứ như chỉ có nơi xa hoa thế này mới xứng với cô ta.
Cô ta cất bước đi vào trong sảnh, trợ lý Jessyca nhìn thấy hai người Lục Tam Phong thì nói nhỏ với cô ta: “Bọn họ cũng ở đây kìa!”
Lý Giai Hân tháo kính râm xuống nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Có khi là ở phòng rẻ nhất cũng chưa biết chừng, kệ anh ta, sếp Triệu vẫn đang hờ đó.”
Hai người được một người quản lý đón tiếp, tiến vào một căn phòng tiếp khách khác.
Sau khi làm xong thủ tục, Lục Tam Phong lên tầng đi về phòng.
Trong phòng có để các tờ báo của thành phố này ngày hôm đó, trên trang đầu còn có ảnh của Lục Tam Phong, mặc dù không hiểu những dòng chữ trên đó nhưng anh cũng có thể đoán được gần hết.
Lục Tam Phong không vội nghỉ ngơi mà ngồi trên sô pha, cầm điện thoại gọi cho Tô Ái Linh ngay.
“Ai vậy?” Tô Ái Linh nhấc điện thoại hỏi.
“Tôi đây!” Lục Tam Phong nói với đầu dây bên kia: “Tôi đã tới khách sạn rồi.
Cô đã sắp xếp người của cô xong chưa? Còn nữa, từ ngày mai tập trung quảng bá về thư mời năm mươi doanh nghiệp nổi tiếng thế giới.
Hội nghị lần này của chúng ta sẽ chọn ra năm mươi doanh nghiệp xuất sắc nhất thế giới tham gia, quảng cáo mạnh lên một chút.”
Nghe thấy vậy, Tô Ái Linh khẽ cau mày nói: "Lại còn năm mươi doanh nghiệp xuất sắc gì nữa?”
“Cứ làm theo những gì tôi nói là được.
Đương nhiên tôi sẽ gửi một bức thư mời cho cô, cô cũng đến cho đủ số đi.
Mấy ngày này có tuyên truyền trong giới nhiều vào.
Tôi muốn trong giới nhà giàu của Hồng Kông hình thành một loại trào lưu, ai có thể đến thì người đó có mặt mũi, đã hiểu chưa?” Lục Tam Phong ra lệnh.
“Được, tối nay có một bữa tiệc, tới lúc đó tôi sẽ tuyên truyền một chút.” Tôi Ái Linh nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Còn về việc sắp xếp người nước ngoài, trước mắt có người ở bên đó phụ trách rồi.
Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Được!” Lục Tam Phong nói xong thì cúp điện thoại.
Phùng Chính Anh vừa về tới phòng thì đã gọi điện cho Chấn Toàn Khôn ngay.
Theo yêu cầu của người nhà, mỗi lần cậu ta có tiếp xúc và tiến triển mới với Lục Tam Phong thì phải gọi về nhà để báo.
Chưa kể, Phùng Chính Anh cũng cảm thấy cách của Lục Tam Phong áp dụng trên trường quốc tế không ổn cho lắm.
Ý định của cậu ta là muốn bảo ba mình bày mưu tính kế giúp Lục Tam Phong thôi, hoàn toàn không có ý khác.
“Chú Khôn, tôi đến Dubai rồi.” Phùng Chính Anh nói với đầu dây bên kia.
“Đi đường có mệt không?” Chấn Toàn Khôn quan tâm hỏi han cậu ta.
“Vẫn ổn.
Chỉ có điều tôi cảm thấy kế hoạch này của anh Phong không ổn cho lắm.” Phùng Chính Anh nói sơ qua tình hình một lượt, cảm thấy vô cùng lo lång.
“Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.”
“Chú Khôn, chủ nói cho ba tôi, xem có giúp được gì không thì giúp một chút.” Phùng Chính Anh nói trong điện thoại.
“Được!”
Chấn Toàn Khôn cúp điện thoại, rảo bước đi về phía phòng sách.
Thoạt nhìn tâm trạng của ngài Phùng rất tốt, ông cầm bút lông, trên bàn bày một bức thư pháp vừa mới viết xong, dường như đang ngẫm lại cảm giác vừa rồi.
“Có chuyện gì vậy?” ngài Phùng từ từ đặt bút xuống.
“Lần này Lục Tam Phong lại dùng cái kế hoạch kia tới tận đấu trường quốc tế, giở trò ngay trước mặt Buffet.
Chính Anh gọi tới nói với tôi rằng cậu ấy cảm thấy không đáng tin cho lắm.
Hơn nữa, gần đây đám truyền thông của thành phố Hồng Kông vẫn luôn tác quái loan truyền tin giả.” Chấn Toàn Khôn cảm thấy khó hiểu hỏi: “Cậu ta không đến Hồng Kông, cũng chẳng có người ở bên này, là ai đang làm việc cho cậu ta vậy chứ?”
“Nếu ông đã nói là đang tác quái, vậy thì đương nhiên là có yêu ma quỷ quái đang giở trò rồi.” Ngài Phùng vừa nói vừa ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Nếu cậu ấy muốn dùng cách đó để lộ diện trên quốc tế vậy thì cứ thử một lần xem.
Đấu trường quốc tế không phải là nơi người bình thường có thể tới được, nếu thua tơi bời, cậu ấy cũng sẽ hết hy vọng và trở về đại lục phát triển thôi.”
“Gần đây mọi người đều xôn xao về tin cậu ấy có thân phận quý tộc gì đó, chưa kể lúc trước cậu ấy cũng luôn xuất hiện trước mắt mọi người với thân phận là nhà giàu số một ở Hồng Kông.
Trong buổi tiệc tài chính lần trước, không ít người đều đang bàn tán.
Đặc biệt là về cái chết của Trần Thu Phương, ngoài đường người ta vẫn luôn đồn là do đắc tội Lục Tam Phong nên bà ta mới phải chết ở châu Phi như thế.”
Chấn Toàn Khôn khẽ nhíu mày, nói:
“Nếu không phải đã biết lai lịch của người này, e rằng tôi cũng sẽ cực kỳ cung kính khi gặp cậu ta.
Quả thực, cậu ta đã vận dụng thuần thục bốn chữ cáo mượn oai hùm này một cách triệt để.”
“Đã đạt đến hiệu quả đó rồi ư?” Ngài Phùng có vẻ kinh ngạc hỏi.
“Có vẻ ngài không hiểu rõ, sau khi Trần Thu Phương qua đời, truyền thông Hồng Kông đã tung ra một tin tức đặc biệt, đổ lỗi cái chết của bà ta là do Lục Tam Phong.
Cộng thêm ban đầu không hợp với Đường Đình Nhân, sau đó thì nhà họ Đường lại xảy ra chuyện.
Xấu chuỗi mọi chuyện lại với nhau khiến cho người ngoài cuộc cảm thấy chính là, đắc tội Lục Tam Phong thì đều không có kết cục tốt đẹp!”
Ngài Phùng hơi chau mày, thật sự là tên giảo hoạt này đã làm mưa làm gió tại Hồng Kông rồi.
Cái gọi là giảo hoạt thì cũng không có bản lĩnh gì, từ sáng tới tối đi theo nhân vật lớn ăn uống no say, đi khắp nơi khoe khoang.
Chuyện mà anh khoe khoang, chỉ có một vài chuyện là có thật, một số người ngoài cuộc thì cảm thấy anh quả thật có bản lĩnh này.
Lục Tam Phong ở Hồng Kông không có nền tảng gì cả, có thể nói là trạng thái chẳng có ai thân, năm lần bảy lượt gây chuyện, ăn vạ.
Hậu quả là nhà họ Đường suy sụp, Trần Thu Phương chết ở Châu Phi, bây giờ còn ai ở Hồng Kông dám không khách sáo với Lục Tam Phong nữa chứ?
“Năm tới không phải nói là tại thị trường đại lục cạnh tranh vô cùng kịch liệt hay sao?” Ngài Phùng hỏi.
“Quả thật, đây là nguyên nhân những nhà máy đó đang liều mạng tranh giành một thị trường nhỏ bé ở nước ngoài như vậy.” Chấn Toàn Khôn trả lời.
“Tên nhóc Phùng Chính Anh này vẫn còn trẻ tuổi.
Năm sau Lục Tam Phong cần vốn, là cơ hội để củng cố cổ phần, ông kêu Thi Ngọc qua đó đi, để hai người gặp nhau, cứ nói đúng lúc cô ấy cũng ở Dubai.” Ngài Phùng dặn dò.
“Rõ!”
Mười phút sau tại khách sạn Waldorf Astoria, chuông cửa phòng Lục Tam Phong vang lên.
Anh ra mở cửa thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, mở miệng là nói tiếng Anh: “Chào tổng giám đốc Lục, tôi là Jack phụ trách sắp xếp bữa tiệc dành cho nhân viên, tên tiếng An Lạc là Lý Đình!”
“Chào anh!” Lục Tam Phong đưa tay ra bắt tay.
“Nhân viên đã đến đủ rồi.
Chúng tôi đang tiến hành tập luyện, anh có muốn đi xem thử không?” Lý Đình hỏi.
Lục Tam Phong gật đầu rồi đi theo anh ta lên lầu.
Trong một căn phòng rộng rãi, có hơn chục người đang đứng, nam nữ già trẻ đều có, ai nấy đều đứng thẳng người và ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
“Mọi người xin dừng một chút!” Lý Đình vỗ tay rồi nói với đám đông: “Mọi người nhớ nhiệm vụ của mình hết chưa? Phải kiêu ngạo và có khí chất quý tộc khi giới thiệu bản thân.”
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc bộ lễ phục dạ hội màu vàng kim, gương mặt trang điểm tinh tế, chậm rãi đi về phía Lục Tam Phong rồi mỉm cười nói: “Chào cậu, tôi là bá tước Effie, rất hân hạnh được quen biết cậu.”
“Chào anh, tôi là nam tước Andrew, chào anh Lục tôn kính”
“Chào anh, tôi là Peter, tổng giám đốc của Thiên Châu Fashion.
Tôi rất vui khi nhận được lời mời của anh.”
Mười mấy người đi quanh một vòng, trạng thái của họ khá tốt, nhưng Lục Tam Phong cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Họ có vẻ giả tạo, giống như bước ra từ một bộ phim.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Khoan đã, tôi chỉ nói vài câu ngắn gọn thôi.” Lục Tam Phong nói với đám đông: “Trạng thái và khí chất của mọi người bây giờ khá tốt, có điều lại quá cứng nhắc, không đủ tự nhiên hay chân thành.
Đến khi đó, mọi người có thể linh hoạt một chút, như vậy càng cho thấy sự thân thiết, ví dụ hỏi xem tình hình trong nhà thế nào, hoặc là hỏi về ba mẹ tôi, hay là chuyện năm xưa.
Mọi người làm lại lần nữa đi.”
Lý Đình nói lại với mọi người lần nữa, mười mấy phút sau, người phụ nữ trung niên kia lại đi tới trước mặt của Lục Tam Phong và bắt tay: “Cậu Lục thân mến của tôi, cậu đã lớn vậy rồi à.
Tôi còn nhớ lần đầu gặp cậu, cậu chỉ bé từng này thôi.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp!” Lục Tam Phong khách sáo nói và ra hiệu cho người tiếp theo.
Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh đi tới và ôm Lục Tam Phong một cái rồi nói: “Còn nhớ tôi không? Tôi là nam tước Andrew đây.
Tôi nhớ anh lắm, anh Lục tôn kính, vợ anh rất xinh đẹp."
Lục Tam Phong vội gật đầu nói: “Vợ anh cũng giỏi lắm, người tiếp theo."
Lần này thì tự nhiên hơn nhiều, Lục Tam Phong khá hài lòng.
Anh nhìn họ rồi dặn dò vài câu, đừng quá cứng nhắc, thay đổi hình thức, phải hoà vào nhân vật từ tận sâu đáy lòng mình.
Buổi tiệc hôm đó, phải đầu tư hết mình vào nhân vật, có trò chuyện thì cũng bàn đến những vấn đề liên quan tới giới quý tộc.
Sau khi dặn dò xong, Lục Tam Phong liền xoay người đi làm việc khác.
Nhất định phải tuyên truyền tốt tại các phương tiện truyền thông địa phương ở Dubai, đồng thời anh cũng cảm thấy chỉ dựa vào nhóm người giả mạo này thì cũng không đủ cho lắm.
Anh còn chưa quay về phòng thì Phùng Chính Anh đã đuổi tới nơi.
“Anh Phong, anh đi đâu vậy?”
Phùng Chính Anh chạy tới hỏi.
“Tôi đi xem mấy người diễn viên kia tập huấn ra sao? Cậu có chuyện gì hả?” Lục Tam Phong nhìn cậu ta rồi nói: “Ba của cậu lại có chỉ thị gì hả?”
“Không phải chỉ thị.
Lúc trước không phải tôi từng nói với anh chuyện tôi có người chị họ hay sao, muốn giới thiệu cho hai người làm quen.
Tuy trong lòng tôi thấy không thoải mái, nhưng suy nghĩ một hồi, gây rối cho anh thì chi bằng làm quen dần.” Phùng Chính Anh nhắc chuyện này, trong lòng vẫn thấy khó chịu dùm cho Giang Hiểu Nghi.
Cậu ta nói: “Đúng lúc chị ấy cũng ở Dubai, ngày mai hai người gặp nhau đi!”
“Đúng lúc...!cũng ở đây?” Lục Tam Phong nhướn mày, cái đúng lúc này, quả thật tốt quá đi.
Anh trả lời: “Được thôi, một cô cũng cưa, một nhóm mấy cô cũng tán, không thành vấn đề”.