Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đám chuẩn bị lên xe, người thanh niên cầm đầu châm điếu thuốc trong tay. Đã lâu rồi Lục Tam Phong không hút thuốc, có điều vì nể mặt người ta nên anh cũng làm một điều.
Những người ngoài kia nhìn chằm vào đám người Lục Tam Phong cưỡi xe máy lái đi như cuồng phong.
Sáu chiếc xe quay đầu lạng lách đi mất. Buổi tối khá là nhiều người, tốc độ xe cũng không nhanh lắm, Lục Phong mở cửa sổ xe xuống quan sát người qua đường.
"Anh Phong yên tâm đi, hồi nữa mà em thấy có gì sai sai em sẽ lái xe đưa anh đi." Phùng Chính Anh đang lái xe rất tự tin mà nói.
Lục Tam Phong im lặng.
Mấy chiếc xe máy chạy như bay vào hẻm hô lên: "Anh Câu, người đã ra khỏi nhà hàng, bọn họ đang tìm người, hình như là tìm người khác."
"Ông đây đếch quan tâm người nào, thịt nó cho ông."
Cùng lúc đó, mọi người nắm lấy một mảnh vải đen, vải đen quần thành một dải dài, những người khác thấy vậy sợ hãi né ra. Có người đã cảm thấy đêm nay không được bình yên, vội vàng rẽ sang con đường nhỏ chạy qua con phố khác.
Mấy cậu nhóc chạy xe máy lên ga, xe máy rú ga một phát rẽ qua một con phố phía trước rồi phóng đi như bay.
Xe chạy đi được một lúc, con đường phía trước đột nhiên có một đảm xe gắn máy phi tới, lao ra giữa đường, hai chiếc xe phía sau lao ra chặn lại.
Những người đi trên phố cũng thường thấy chuyện này, vội vàng chạy đi chỗ khác.
Cửa xe mở ra, mọi người xuống xe, dẫn đầu là cậu thanh niên hút thuốc nhìn đám người đang chặn lối đi quát: "Con mẹ nó tụi mày biết tao là ai không? Cản đường tao hả? Không muốn sống hay gì?"
"Tao đếch cần biết tụi mày là ai, bây giờ cút đi còn kịp chứ không lát đừng tránh tạo không nương tay" Thằng nhóc chạy mô tô nghênh mặt lên quát.
"Bảo tạo cút? Mày tin ông chém mày một dao là mày chết ngay không?" "Mày muốn chém chết ai?"
Anh Câu sải bước đi tới, nhìn thẳng nhóc dẫn đầu nói: "Hóa ra là Chó Mực hả, lần trước đoạt mối làm ăn ông đây còn chưa tính sổ với mày, hôm nay con mẹ nó mày leo lên đầu ông ngồi rồi à?"
"Mày nói ai là Chó Mực?"
"Có gan mày nói thêm tiếng nữa xem."
"Tin tạo chém chết đám tụi mày không!"
Mấy tên đàn em của Chó Mực thằng nào thằng nấy hãng máu, trông như sắp ra tay thật.
Cậu thiếu niên kia gọi là Hổ Đen, thằng nào cậu ta không ưa đều gọi là chó mực cả.
"Đệt Câu, mày đừng nói nhảm, hôm nay tao với mày không sống mái một trận thì không yên đâu, phải không?" Chó Mực nhìn anh Câu chằm chằm hỏi.
Một thằng em bên phía anh Câu nổi giận, “đệt Câu” đúng là sỉ nhục anh Câu. Trước đây có người hay đem anh ấy ra làm trò cười, nói anh uống rượu xong không biết kiểm soát, đừng nói đàn bà, ngay cả nói thằng câu lừa cũng không tha, cho nên mới được bái ngoại hiệu như vậy.
Lục Tam Phong ngồi trên xe cảm thấy cạn lời, chẳng hiểu tại sao mình lại phải nghe nhiều chuyện ghê tởm như vậy.
Anh Câu bước lên trước nói: "Tao cho mày biết, mày đừng có mà chọc tao, thằng nào có địa bàn riêng thằng nấy. Nếu không ổn thì lên tiếng, mấy thằng này đánh nhau là có ý gì. Hôm nay coi như tao nể mặt mày, chuyện đoạt mối làm ăn lần trước coi như bỏ qua, mày cút đi thì tao tha cho, còn người trong xe phải theo tao."
Nếu như Chó Mực cút thật thì sau này cũng đừng mong ra ngoài lăn lộn nữa, bọn nó đã nói đến mức này rồi còn liên quan gì đến tiền bạc nữa. Lúc này mà Lục Tam Phong xù tiền của cậu cậu cũng đốp lại ngay.
"Tao cho mày biết, thằng đệt Câu mày chả là cái đinh gì trong mắt tạo hết, con mẹ nó chứ mày tính làm gì tao?" Chó Mực trợn mắt khiêu khích.
Đệ tử của anh Câu không nhịn nổi, quát: "Mẹ kiếp mày tin tao chém chết mẹ mày không?"
"Mày chém thử tao xem!" Dau đó Chó Mực quát đàn em mình: "Xử nó cho ông!"
Cả đám mở cốp xe lấy dao ra, hai phe đã dàn trận, bầu không khí lúc này vô cùng căng thẳng, chỉ cần một câu không vừa ý là sẽ khai chiến ngay.
Hiển nhiên Phùng Chính Anh chưa từng trải qua trường hợp như thế này, cả người căng thẳng cầm chắc tay lái muốn quay xe lại.
Lục Tam Phong ngồi cạnh cửa sổ, tay vẫn gác ra ngoài, điều thuốc trên tay sắp cháy hết rồi.
Chó Mực hơi liếc thoáng qua Lục Tam Phong, bỗng nhiên anh Câu quát to: "Giết tụi nó cho tao."
Lục Tam Phong nhìn mặt Chó Mực nở nụ cười, nói nhỏ: "Giết hắn!"
Hai bên giao chiến vô cùng căng thẳng, đao quang kiếm ảnh thêm cả tiếng hét thảm thiết. Trong nháy mắt nơi này giống như địa ngục trần gian. Lục Tam Phong nhìn thấy một tên nhóc để mắt đến mình, giương mã tấu sắp chém đến.
Anh thong thả nâng kính xe lên, cái chém vừa rồi chém trúng cửa kính làm cho Phùng Chính Anh sợ đến mức hét lên.
"Cậu là ai nào?" Lục Tam Phong khó chịu nói cậu ta: "Chiếc xe cậu lái chính là bản mà ba cậu đặt Bentley đặc chế, có chống đạn, đừng nói là một thắng cầm mã tấu chém tới, cho dù tất cả những tên này cầm đạo chém quanh mấy tiếng đồng hồ còn không sao nữa là."
Lúc này Phùng Chính Anh mới nhớ ra. Do anh ta quá cẳng thẳng nên quên.
Ngoài kia mấy cậu trai trẻ không ngừng ngã xuống, Chó Mực cũng không hơn anh Câu là bao, cậu cũng bị dính một đao, cả người toàn máu. Trên đất người nằm la liệt, cây đao trong tay anh Câu đã rút lại, thở hồng hộc, rõ ràng là cơ thể không ổn.
Ánh mắt gã âm trầm nhìn Chó Mực, thù mới hận cũ hôm nay phải tính cho xong, gã ngoắc mấy thằng em bên cạnh, bọn hắn cầm mã tẩy xông như bay về phía cậu ta.
Chó Mực sợ hãi chạy về xe, mở cửa lấy ra một cây súng trường rồi quay lại nhắm vào mấy tên đàn em kia.
Mấy tên đó sợ hãi lùi về phía sau! "Tới đây! Chẳng phải tụi mày kiêu ngạo lắm sao? Tới đây đi!" Chó Mực chĩa nòng súng vào mấy tên đàn em kia. Mấy thằng thanh niên trẻ tuổi sung máu nhưng không phải đồ ngu. Bọn chúng biết quý mạng mình. Khoảng cách gần như vậy mà bắn một phát chắc sống không nổi quá.
Ném đạo xuống đất, anh Câu quỳ trên mặt đất, bỏ đao xuống từ từ khuyên: "Anh Hổ Đen, đừng làm chuyện dại dột, anh mà nổ súng thì anh cũng toang rồi. Anh là người trong giới chắc có lẽ anh còn hiểu hơn tôi, mọi người cùng nhau lăn lộn cũng chỉ vì tiền và gái thôi mà, không nhất thiết phải vậy chứ."
"Mày quỳ xuống cho tao! Quỳ xuống!" Chó Mực quát to.
Anh Câu từ từ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi. Bây giờ gã đang đánh cược, cược xem Chó Mực vẫn là Chó Mực có lý trí hay biến thành chó điên.
Chó Mực chỉ một tên đàn em phía trước, nhấc chân đá một cước lên mặt hắn, quát to: "Chẳng phải lúc nãy tụi mày kiêu ngạo lắm sao, chém tạo một đạo nữa xem. Chạy theo boss trà trộn vào nhà hàng đồ uống lạnh, mặc đồ Tây, cầm điện thoại di động. Cảm thấy cảm giác rất ngầu phải không? Hả?"
Chó Mực vừa nói vừa đá lên đầu, mấy tên bên cạnh anh Câu không dám hó hé lời nào.
"Không phải mày sao? Sao mày không nói gì? Mày tin tao nã một phát bể đầu mày không? Biết gọi là anh Hổ Đen rồi à?"
Anh Câu cố nặn ra một nụ cười, quỳ gối không dám hé lời nào.
"Tao nói cho mày biết, không chỉ mấy khu tạo chiếm được tạo quản mà tao còn quản luôn cả mấy khu của mày nữa. Từ hôm nay trở đi, phí bảo kê của tám cái con phố này toàn bộ là của tao, mày nghe rõ chưa?"
"Đã rõ." Anh Câu cắn răng nói. "Vậy phí bảo kế mày thu đâu?"
Anh Câu vội vàng gom tiền trên người bỏ ra, cả đám móc sạch tiền trên người ra, sau đó bỏ chạy lấy người.
Chó Mực đi đến gõ cửa xe, Lục Tam Phong hạ cửa sổ nhìn anh ta.
"Anh em của tôi bị thương, chúng tôi cần đi bệnh viện. Các anh tự trở về đi." Chó Mực nói với Lục Tam Phong.
"Được, các anh cực khổ rồi!" Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh hỏi: "Cậu có mang tiền đó không?"
"Có một ít!" Phùng Chính Anh lấy trong túi ra mấy triệu, rồi lấy ra hơn ba triệu đưa cho Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong trả thù lao cho Chó Mực, nói: "Đây là chút tiền thuốc men, còn số tiền thù lao kia sẽ nhanh chóng gửi qua cho cậu."
Chó Mực thấy tiền liền nở nụ cười, nhìn Lục Tam Phong nói: "Thật con mẹ nó thẳng thắn, tôi thích làm ăn với mấy người như anh, để dẹp xe phía sau cho anh, đi đi!"
"Cảm ơn!"
Lục Tam Phong lại nâng cửa sổ xe lên, mấy chiếc xe phía sau dạt ra, Phùng Chính Anh quay đầu xe rồi đạp ga phóng đi như bay.
Mướn đám của Chó Mực tuy tổn không ít, tiền Lục Tam Phong cho riêng đã hơn sáu triệu rồi, nhưng điều khiến người ta cảm thấy buồn cười đó là bọn họ bị trúng một dao, số tiền kiếm được có khi còn chưa đủ để sửa mấy vết dao trên chiếc Bentley đặt làm riêng này.
Mấy mạng của bọn họ còn không đáng giá bằng chiếc Bentley.
Phùng Chính Anh đánh xe ra khỏi chỗ đó thở dài một hơi, nói: "Cả đời này tôi cũng không muốn qua bên đó nữa."
"Cho nên cậu phải chăm chỉ học hành đi, cậu còn có cái để lựa chọn, còn những người kia không có lựa chọn nào khác. Trời sinh họ tính cách phải táo bạo chứ nếu yếu đuối, thì ở trong hoàn cảnh đó ngoại trừ chịu ức hiếp thì không còn lựa chọn nào khác nữa."
Lục Tam Phong dưa lưng ra sau nói: "Cậu đến quán bar cao cấp tiêu tiền, còn bọn họ phải liều cả mạng."
"Mấy cái này đâu liên quan đến tôi, do bọn họ không biết cầu tiến thôi."