Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, trong bữa tiệc tài chính đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thông tin bên lề cũng không phải tùy ý mà viết, Lục Tam Phong và tổng giám đốc Trần đã vắng mặt mấy ngày hôm nay, lại một lần nữa leo lên trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn.
Tổng giám đốc Trần cũng đã thu mua không ít trang nhất trên các phương tiện truyền thông, ra sức ca ngợi bản thân tài giỏi như thế nào trong các bữa tiệc tài chính, có không ít sếp lớn đã giúp đỡ cô ta để tạo đà cho việc công bố báo cáo tài chính vào thứ hai.
Buổi sáng, số cuộc điện thoại gọi đến muốn phỏng vấn Lục Tam Phong gần như muốn nổ tung, đặc biệt là trong bữa tiệc, chuyện Lục Tam Phong và Tổng giám đốc Trần tranh giành phụ nữ, bọn họ cực kỳ có hứng thú.
Lục Tam Phong luôn từ chối các thể loại phỏng vấn kiểu này, anh biết, các loại tin bên lề hiện nay cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn tư bản Trần thị, điều cần thiết nhất bây giờ không phải là độ hot của tin tức mà là làm cho bọn họ cảm giác được sự đau đớn.
“Xin chào ngài Lục, tôi là phóng viên tổng biên tập của tờ báo buổi trưa tài chính Sông Hương, anh có thể đồng ý tiếp nhận cuộc phỏng vấn một chút không a?” Giọng nói của người phụ nữ đầu bên kia điện thoại là giọng Hồng Kông.
“Khi nào thì đưa tin?”
“Nếu anh tiếp nhận cuộc phỏng vấn, chúng tôi sẽ dựng hiện trường sửa lại bản thảo, sắp xếp ngay lập tức, buổi trưa là có thể đăng tin.”
Buổi trưa?
Lục Tam Phong nhìn thoáng qua thời gian, đã là chín giờ sáng rồi, hiệu suất làm việc này không hổ danh là truyền thông Sông Hương.
“Được, cô ở đâu?”
“Tôi đang ở quán trà dưới khách sạn của anh!” Đối phương đáp.
Lục Tam Phong cũng chỉ có thể cảm thán, không hổ danh là phóng viên nhanh nhẹn nhất toàn cầu. Anh nhận lời đồng ý, anh lựa chọn một phòng tiếp khách ở tầng bảy, sau vài phút đồng hồ, sáu người đã bước vào, có cả nam cả nữ.
Một cô gái với dáng người cao bước đến bắt tay Lục Tam Phong nói: “Xin chào, tôi là người sẽ phỏng vấn anh ngày hôm nay.”
“Tốc độ của mọi người thật sự nhanh đấy!”
“Chẳng còn cách nào, tin tức phải tranh cướp nhau để lấy, huống hồ dạo gần đây anh luôn hot như vậy, thời gian không chờ ai, chúng ta bắt đầu thôi, câu hỏi đầu tiên.”
Cô ngồi xuống, thẳng thắn hỏi: “Anh là người đã làm mưa làm gió trong giới điện tử Đại Lục, như thế nào lại quen biết với tổng giám đốc Trần?”
“Tôi không quen bà ta, bữa tiệc tài chính tối qua là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.”
“Đối với việc ồn ào này, trước đây anh đã từng nói muốn thu mua giá phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, là xuất phát từ mục đích gì? Đầu tư? Hay là ân oán cá nhân?”
“Cảm xúc là chính, năm ngoái bà ta đứng ra kêu gọi mọi người trong nghành tài chính phong sát tôi, thiếu chút nữa khiến công ty tôi phá sản”
“Xin hỏi anh cuối cùng thu lại được tiền không? Đầu tư vào công ty nào?”
“Ngại quá, đây là bí mật kinh doanh, công ty tôi không phải là công ty đại chúng, không cần công khai những điều này”
“Đối với việc sau khi cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị giảm mạnh, lại tăng trở lại, việc khống giá cổ phiếu giảm đã mất đi hiệu quả. Nếu duy trì giá phiếu hiện tại, có thể sẽ tiếp tục đầu tư hay không, ngày mai là chủ nhật, với việc tuần sau bắt đầu phiên giao dịch anh có điều gì muốn nói không?”
Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuần trước không tính là hạ giá đột ngột, dường như tổng cộng đã giảm hơn hai mươi phần trăm, chưa đến ba mươi phần trăm. Sau này lại tăng trở lại là vì tập đoàn tư bản Trần thị tự thu mua số lượng lớn, Trần Thu Phương kêu gọi thị trường, nói rằng bà ta có tiền, có đủ cho việc cổ phiếu lót đáy, và có thể nắm giữ trong thời gian dài.”
“Vừa kêu gọi quan tâm, vừa cổ xuý công bố báo cáo tài chính dẫn đầu giá trị thị trường... điều này là gì? Đây không phải là dấu hiệu chuẩn bị tháo chạy ư, mức cao nhất trong tổng giá trị thị trường của tập đoàn tư bản Trần thị là gần sáu nghìn tỷ đồng. Tôi không cho rằng nó có giá trị này, nó không kết nối tài chính quốc tế, càng không có kế hoạch đầu tư quốc tế, giá trị thị trường hiện nay là hơn ba nghìn tỷ điểm, tôi cho rằng con số ảo vẫn cao.”
“Trong nội bộ của bọn họ cũng biết vấn đề này, có thể tra một chút khi vừa mới lên sàn của tập đoàn tư bản Trần thị bốn năm trước, cổ phiếu liên tục tăng cao. Bọn họ đã ăn chia được bao nhiêu tiền, một khi đã khả quan như vậy, tại sao người sáng lập, thành viên hội đồng quản trị, hay quản lý cấp cao chỉ cần đến thời điểm cổ vừa lên đỉnh thì liền thắt chặt quản lý ăn chia lợi nhuận”
“Tôi muốn nói với các nhà đầu tư rằng, đừng đuổi theo giá cao một cách mù quáng, việc tăng vọt cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị hiện nay đều là do chính bọn họ thu mua lại. Một số lượng lớn tiền của khách hàng trong nội bộ công ty bị chiếm đoạt, các khoản hiện nay mà bạn thấy trước mắt đều là thảm họa. Bọn họ sốt ruột muốn điều chỉnh tiền trở lại, lấp các lỗ hổng trên bức tường phía này bằng tạm gạch từ bức tường phía bên kia. Bây giờ bọn họ cần sửa chữa bức tường phía này, còn bức tường phía kia thì làm thế nào? Đương nhiên là phải kêu gọi mọi người mua vào, và xây lấp bức tường đó rồi.”
Cuộc phỏng vấn tổng cộng kéo dài một tiếng đồng hồ, các câu hỏi lần lượt được đưa ra, các câu trả lời của Lục Tam Phong đều vô cùng sắc bén.
Câu hỏi cuối cùng, phóng viên hỏi: “Anh có thể nói sơ qua một chút về những gì đã xảy ra ngày hôm qua được không?”
“Các người là báo chuyên về tài chính, câu hỏi này có nên hỏi hay không?” Lục Tam Phong cười cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vào buổi trưa, bài báo buổi trưa về tài chính đầu tiên được gửi đến các tòa soạn báo, tiêu đề trên trang nhất được phóng to và in đậm với bài phỏng vấn mới nhất về Lục Tam Phong: “Hãy cẩn thận với việc điều chỉnh lại tiền vốn sau việc đẩy cao giá cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị.”
Ngay khi bài phỏng vấn này được đưa ra, tập đoàn tư bản Trần thị ngay lập tức cử một đội ngũ luật sư đăng tuyên bố muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý với Lục Tam Phong.
Buổi trưa ăn cơm xong, Lục Tam Phong không ngừng gọi điện cho mười mấy tòa soạn báo, bỏ tiền mua lại toàn bộ bài báo trang nhất ngày mai. Lục Tam Phong tự mình soạn bản thảo, bọn họ chỉ cần đăng lên là được.
Ngồi ở trong phòng, Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc, nhấc bút viết xuống tiêu đề: “Ngày này! Sụp! Đổ!”
Nội dung cũng không nhiều, khoảng một nghìn chữ, chủ yếu giải thích quy tắc trò chơi trên cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, đồng thời cảnh báo tất cả các khách hàng của tập đoàn tư bản Trần thị. Bất kể là mua quản lý tài chính, quỹ, cho vay tiền, thì tiền của mọi người đã bị tập đoàn tư bản ần thị lấy để lấp vào lỗ hổng cổ phiếu rồi.
Cảnh báo tất cả mọi người, đừng nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, chân trước bạn vừa mới mua vào thì chân sau tập đoàn tư bản Trần thị lại bán ra, bản thảo với số lượng lớn.
Đem bài viết nhìn lại một lượt rồi giao cho người của tòa soạn. Lục Tam Phong vừa mới quay về phòng thì điện thoại liền vang lên, Lục Tam Phong nhận điện thoại: “Ai vậy?”
"Là em!” Âm thanh của Giang Hiểu Nghi mang theo chút lười biếng, ngáp một cái rồi nói:
“Buổi sáng em thức dậy, nói chuyện điện thoại với Phượng Tiên lại ngủ quên mất, hai ngày nay hình như em ngủ rất ngon.”
“Giờ này mấy giờ rồi?”
Lục Tam Phong nhìn thoáng qua thời gian, đã là buổi chiều, hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?”
“Dì Lưu đang làm, còn anh đang làm gì thế?”
“Tìm tòa soạn báo, tiếp nhận phỏng vấn, chuyện bên này gần đây sắp có kết quả, em gần đây..."
Lục Tam Phong chợt nhớ tới, bản thân còn chưa gọi điện cho Hoàng Hữu Danh liền nói: “Em trước cứ dậy ăn gì đi, buổi tối ăn xong ra ngoài đi dạo, anh gọi điện cho Hoàng Hữu Danh đã.”
“Vậy anh làm việc đi nhé, em vào phòng bếp xem dì Lưu làm thế nào rồi.” Giang Hiểu Nghi nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Cô mới vừa cúp điện thoại, Lục Tam Phong ngay lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Hữu Danh.
“Ai vậy?” Hoàng Hữu Danh nhận điện thoại hỏi.
“Tổng giám đốc Hoàng, là tôi Lục Tam Phong!” Khóe miệng Lục Tam Phong lộ ra ý cười nói: “Gần đây thế nào rồi?”
“Lục Tam Phong? Lục Tam Phong là người nào? Không quen!” Hoàng Hữu Danh nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Tam Phong nghe thấy âm báo ngắt máy trong điện thoại, liền cứng họng không nói nên lời, đây cũng quá thực tế đi?
Lại gọi lại lần nữa, nói thẳng: “Chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ ông giúp, tôi muốn chuyển trường cho con, không phải chuyện gì khác mà là vấn đề học bạ của con thôi.”
“Không liên quan gì đến Sông Hương bên kia chứ?” Âm thanh của Hoàng Hữu Danh lộ ra chút cẩn trọng.
Lục Tam Phong cũng sững sờ, hỏi: “Ông làm sao lại biết?”
“Tôi dựa vào đâu mà không biết? Cậu không biết rằng có một thứ gọi là tham khảo nội bộ sao?”
Giọng nói của Hoàng Hữu Danh đầy nghiêm túc nói: “Tôi khuyên cậu một câu, đừng hành động càn rỡ, bên kia hơi có chút động tĩnh, bên này liền có phản ứng. Nhất là thân phận thương nhân Đại Lục của cậu, cậu có biết có bao nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu không?”
Lục Tam Phong cả người cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là chút chuyện làm ăn thôi, không có chuyện khác.” Lục Tam Phong gấp gáp nói:
“Ông phải thay tôi nói chuyện.”
“Tôi thay cậu nói chuyện? Đi đâu nói? Xem ra trong mắt cậu tôi lợi hại đến vậy, về chuyện này tôi có đủ tư cách nói chuyện.” Hoàng Hữu Danh tương đối hiểu Lục Tam Phong, người này nội tâm tuy xấu xa cũng không phải là người tốt, thế nhưng lại là người phải trái rõ ràng vẫn có giới hạn cuối cùng.
“Tôi vẫn nói chuyện trường học, vợ tôi mang thai rồi.”
Lục Tam Phong đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra: “Chỉ là chuyện này thôi.”
“Chuyện này cậu cũng không cần phải gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó nói một tiếng với sở giáo dục là được rồi, chính sách hỗ trợ các thành viên gia đình của các doanh nghiệp tùy theo cấp của cậu.”
Hoàng Hữu Danh cảnh cáo nói: “Tôi khuyên cậu đừng chỉ nghĩ đến tiền, tiền bên ngoài đừng lấy linh tinh.”
"Tôi...tôi..."
Lục Tam Phong gấp gáp nói: “Tôi thiếu tiền sao? Tôi là ai, tôi là Lục Tam Phong, chỉ để ý đến tiền à?”
Hoàng Hữu Danh suy nghĩ một chút, lời này nghe có vẻ hơi quá, nhưng lại cảm thấy lời anh nói cũng có lý, nhưng lại khiến người ta khó chịu, ông ta cười một tiếng nói: “Trước mặt tôi đừng có giả vờ gượng ép!”
“Ở trước mặt ông, ông đều nhìn thấu mọi thứ về tôi, lời tôi nói đều là thật.” Lục Tam Phong khách sáo nói.
“Được rồi được rồi, không nói nữa, cậu có về không?”
“Tôi không về thì tôi đi đâu?” Lục phong kêu lên, rồi nói: “Ông vẫn còn nghi ngờ tôi, hai chúng ta đều chỗ thân quen, ông không thể tin tôi sao?”
Hoàng Hữu Danh cẩn thận cân nhắc, Lục Tam Phong quả thật chạy không nổi, tài sản anh đều ở đây, chạy đi đầu được?
Hai người nói chuyện một chút về chuyện khác rồi cúp điện thoại, Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, lau mồ