Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chap 25 – Tình yêu và hận thù
Trên đường về, cả hai đứa cứ lặng im mãi vì chẳng biết sẽ bắt đầu từ đâu nữa. Mình sau khi phát kiến được ra cái ý tưởng bắt đầu ấy thì hết bài luôn chẳng biết nói gì, còn Phương thì chắc là em ngại. Cứ để thế đi, nhiều khi im lặng còn hơn là nói linh tinh.
Phương giờ lại nhẹ nhàng ngồi sát lại và dựa đầu vào vai mình, như nó vốn phải thế. Yên bình quá. Cứ muốn cùng em đi mãi như thế này thôi.
Về đến nhà thấy 2 ông bà đã đang lui cui ngoài sân rồi. Mình thay quần áo rồi chui ra vườn làm với bố còn Phương với mẹ thì vào nhà nấu cơm. Từ lúc hai đứa về mẹ cứ nhắc đi nhắc lại mãi một câu “Sao mua nhiều đồ vậy cháu? Bác dặn mua có vài thứ thôi mà!” – mình biết là mẹ ưng lắm, tính mẹ mình thì mình còn lạ gì, mỗi lần như vậy đều là thử con gái người ta hết chứ chẳng phải vừa đâu, không biết Phương có biết không nữa?
- Con với Chúc sao rồi?
- Chia tay rồi bố ạ
- 2 đứa có chuyện gì à?
- Vâng......Chúc không xứng đáng.
- Đàn ông thì phải có trách nhiệm với người ta. Bố tin là con đã cân nhắc kĩ.
- Vâng, con dứt khoát rồi mà........
Bố mẹ mình khi đã hỏi những câu như vậy mà không nói gì thêm nghĩa là 2 ông bà đã biết tường tận mọi chuyện. Hỏi lại mình chỉ để xác định lại mà thôi. Cái thành phố bé tí này chẳng ai không biết ai, huống hồ bố mẹ lại có nhiều mối quen ở đây.
Hãy thử đặt lại vào vị trí của bố mẹ mình, có lẽ giờ đây 2 người đang vui? Với kinh nghiệm từng trải bố mẹ thừa biết ai là người hợp với mình hơn, ai là người phụ nữ của gia đình, giữa Chúc và Phương. Điều đó có thể khó khăn đối với mình để nhận ra, nhưng bố mẹ thì không! Chắc chắn họ có thể nhận ra dễ dàng. Vậy vấn đề là tại sao bố mẹ lại không nói ra với thằng con? Không hề tỏ thái độ cũng như cấm cản chuyện 2 đứa? Hay họ có niềm tin là thằng con trai sẽ đủ bản lĩnh để nhận ra được?
- Bố à?
- Sao con?
- Chuyện của con, từ bây giờ con muốn nghe lời khuyên của bố mẹ. Chúc là một bài học tồi, con không muốn lặp lại nữa.
- .............
- Bố nghĩ là con đã tìm được người hợp với mình, quan trọng là tình cảm của con thôi.
- Vâng, giờ thì vẫn ổn, nhưng con vẫn sợ là không kịp nữa. Con để Phương đợi lâu quá.
- Vẫn ổn. Yên tâm.
Không biết đấy là kinh nghiệm tình trường của bố hay là đang động viên mình nữa, nhưng dù thế nào thì mình cũng thấy vững tin hơn nhiều sau khi nghe bố nói.
Rút điếu thuốc ra đưa cho ông cụ, 2 bố con ngồi đốt lén lút ngoài vườn. Cái gì lén lút cũng ngon thật, 2 bố con cứ ngồi thì thụt như con nghiện lâu ngày vậy. Chuyện này mẹ mà biết thì bố chỉ có nước ngủ ngoài thôi! Mà hình như cái tính sợ vợ là nó di truyền hay sao đó, chưa gì mình đã thấy hơi hơi sợ ai đó rồi. Nếu lườm nguýt không được thì sẽ giở bài dỗi, bài nào mình cũng thua cả.
Bỗng thấy có tiếng bước chân, 2 bố con ném điếu thuốc sang bên nhà hàng xóm ngay lập tức, nhanh hơn SWAT với Phi Hổ nhiều.
- Cháu mời bác vào ăn cơm ạ
- Cường vào ăn cơm
Hú hồn! 2 bố con nhìn nhau cười toe toét. Vẫn còn may chán, may chán!
Bữa cơm là nơi thể hiện của Phương với bố mẹ mình. Càng ngày Phương càng làm mình bất ngờ về khả năng nấu nướng và sự ham học hỏi của em. Phương có thể nấu một món gì đó lần đầu là ăn ngon ngay. Sau này Phương nói là em có cái Sao nào đó ở trong Mệnh liên quan đến ăn uống - quả thực Phương rất sành về ẩm thực, về nếm rượu và học các món mới cực nhanh, nên chuột bạch càng ngày càng béo quay.
Cũng đã khá lâu rồi mình không ở trong cái không khí gia đình quây quần bên bữa cơm, vì bận và ngại đi xa nên mình ít khi về nhà với bố mẹ. Làm hai ông bà thỉnh thoảng cuối tuần lại phải đèo nhau lên đây với mình, chớp nhoáng rồi lại về. Phần lớn cuối tuần với mình là: cafe sáng, ăn linh tinh buổi trưa rồi chiều tối đi nhậu với mấy thằng bạn hoặc có khi là mấy thằng bé sinh viên, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Hôm nay nhà mình có thêm sự hiện diện của Phương nên không khí càng vui vẻ và đầm ấm hơn, có điều là nó đều phát xuất từ bố mẹ mình là chính, còn Phương thì chỉ ngồi cười bẽn lẽn, thỉnh thoảng gắp cho bố mẹ, gắp cho mình rồi ngồi im, bố mẹ hỏi gì thì nói đấy. Mấy lần trước ăn cơm có cả Chúc nên Phương nhanh nhảu lắm,hỏi han, tung hứng với bố mẹ mình như bạn lưu niên - chắc là dằn mặt với Chúc thôi. Lần này có mỗi mình nên Phương hiểu được tính chất nghiêm trọng của nó, Phương ngồi im, trầm lắng và chỉ lẳng lặng quan tâm đến từng người. Không biết có phải là một sự thay đổi khôn ngoan hay không nhưng sau bữa ăn mình được “triệu tập” lên ngay phòng trên để họp kín với mẹ.
- Nhà cái Chúc định làm gì cái Phương?
- Mẹ biết à? Dọa dẫm tí thôi nhưng Phương nó có sợ đâu.
- Động vào con dâu tao thì...
- Con dâu? Mẹ xem đẻ thêm thằng nữa rồi bảo nó lấy nhé.
- Thế mày không yêu nó à? Nói thật xem nào! cứ lấp lửng mãi, tao sốt ruột với mày lắm rồi. Nhà mình độc đinh con ơi.
- Con có, nhưng giờ mới bắt đầu thôi, chưa có gì chắc chắn đâu mẹ.
- Mẹ ưng cái Phương rồi, tính nết, dáng vóc đều được. Hai đứa mày học hành đàng hoàng rồi, nghề nghiệp ổn định rồi thì cưới chứ còn đợi gì nữa? Cứ đẻ cho mẹ 1 thằng thôi đã rồi học hành làm gì tiếp thì làm.
À, hóa ra trước bố mẹ bảo mình với Chúc cứ tìm hiểu đi, giờ lại bảo mình với Phương “cứ đẻ đi” là ý không ưng Chúc mà ưng Phương....đơn giản mà thâm thúy ghê, đúng là người từng trải. Cứ để cho thằng con mò mẫm trong cái mê cung ấy bao nhiêu lâu nay.
- Đã có gì đâu mẹ ơi, có gì cái con sẽ nói với bố mẹ rồi tính tiếp.
- Nhớ đấy! Mà cứ “ăn kem trước cổng” không sao! Có cháu cái tao rước dâu về ngay trong tháng!
Mình bó tay với độ teen của mẹ, lại còn cổ súy cho chuyện “ăn kem trước cổng” nữa.
- Vâng, được rồi. Mẹ cứ làm như đè con người ta ra là được ý.
Hai mẹ con đi xuống dưới nhà thấy Phương đã dọn dẹp xong và đang đứng pha trà cho bố mình.
- Cháu mời bác xuống uống trà ạ - Phương lễ phép
- Ừ, cảm ơn con – ngay lập tức thấy mặt Phương đỏ lên. Từ lúc về đến giờ mình rất hay chú ý những cử chỉ nhỏ của Phương, với mình nó nói lên rất nhiều điều.
Vừa ngồi xuống mẹ mình đã hỏi ngay
- Chiều có bận gì không Phương? Ra đây với bác một lúc nhé.
- Dạ, vâng ạ. Chiều cháu cũng không có việc gì, để cháu đưa bác đi ạ.
- Đi đâu mẹ?
- Đi đâu hỏi làm gì? Tôi mượn tí, gì mà anh đã cuống cả lên. Phương nhỉ? – mẹ quay sang Phương
- Vâng - Phương lí nhí.
- Cho mẹ mượn thoải mái! Chiều con với bố đi câu đi? Ra chỗ này mới hay lắm.
- Này, hay là hay kiểu gì? Vớ vẩn là đừng trách tôi đấy.
Chiều đưa ông cụ ra hồ câu, lâu lắm rồi mới xách cần đi câu. Không biết chỗ khác câu thế nào chứ chỗ mình hồ câu lành mạnh, mạnh ai nấy câu, chẳng có em ún nào ra lượn lờ, mà nếu có lượn lờ thì mình với ông bô cũng chẳng dám. Thực ra thú đi câu này chỉ có bố mình là thích vì tính cụ kiên nhẫn, ngồi vài tiếng liên tục được, còn mình ra chủ yếu ra để ngồi cho bố đỡ buồn, ngồi uống bia ăn mực là chính, chứ cá nó có cắn rách cả mép mình cũng chẳng thiết lôi lên. Ngồi bó gối gần 3 tiếng cũng được hơn 2kg cá, tối nay nhà có bữa tươi rồi. Ngáp ngắn ngáp dài mình xách túi cá rồi chở ông cụ về. Ông có vẻ hí hửng lắm, cứ bắt mình lần sau lại dẫn đến đây câu Tiền vào hồ có khi mua được 4kg cá. Nhưng chẳng sao, bố vui là được.
Về đến nhà là gần 5h rồi mà chưa thấy mẹ mình với Phương về! Đi đâu vậy không biết? Kệ, mình cứ lăn ra giường ngủ đã. Đang mơ màng cảnh dắt tay cô dâu vào lễ đường thì thấy giọng mẹ mình ầm ầm:
- Cường đâu? Xuống xách đồ!
- Vầng - Chạy xuống thấy bé Phương đang tay xách nách mang 1 đống đồ. Chẳng biết 2 bác cháu mua gì mà lắm thế? Khuân cả chợ về hay sao vậy.
- Chị mua gì mà nhiều thế?
- Ừ, chị mua cả chợ về nấu cho em ăn.
- Tao đập cho cả 2 đứa bây giờ đấy nhé – giọng mẹ mình
Lúc đi cạnh Phương mình thăm dò ngay:
- Đi đâu đấy?
- Biết làm gì?
- Tôi biết thừa!
- Biết rồi thì hỏi làm gì nữa!
- Thế thầy bảo có hợp nhau không? Mấy con? Trai hay gái?
- Hở? Sao ông biết?
- Mẹ tôi mà đi dấm dúi như thế thì chỉ có đi xem bói. Hợp cạ quá còn gì!
- Hì hì, rồi tối tôi kể cho nghe.
Đang ngồi chí chóe nhặt rau với Phương thì có điện thoại, mình cầm lên thấy “ Cô T Trưởng Khoa” – Sao cô lại gọi giờ này nhỉ? Chắc lại trách mình hôm nay không đi tập cho đội bóng đây mà. Haizzz. Thôi cứ nghe chửi 1 lúc vậy chứ biết sao. Bất khả kháng chứ ai muốn đâu cô ơi!
- Alo, em chào cô ạ.
- Cường! Lên Khoa ngay!
- Vâng, có chuyện gì thế ạ?
- Lên đây, nhanh lên! – Giọng cô đã lạc cả đi rồi.
Thay vội quần áo rồi chạy ra xe. Bố mẹ với Phương nãy giờ vẫn đang ngơ ngác chưa biết có chuyện gì cả. Lúc phóng xe đi Phương chạy theo gọi với ra “ Đi từ từ thôi” mà mình cũng không để ý nữa. Chưa bao giờ cô T lại tỏ ra sốt sắng và có vẻ bực bội như thế. Chắc chắn không phải là chuyện đội bóng rồi, nó phải là chuyện gì ghê gớm hơn nhiều thì mới làm một người như cô phải mất bình tĩnh đến thế.
Chạy vội lên Khoa. Sao giờ này cô vẫn ở đây nhỉ?
- Em chào cô ạ. Sao hôm nay cô lại lên Khoa ạ?
- Cường à. Ngồi đi.
Ngồi cầm chén trà mà ruột gan mình như lửa đốt, chẳng hiểu có chuyện gì mà cuối tuần cô lôi tuột mình lên Khoa với cái giọng cực kì nghiêm trọng nữa.
- Có điện thoại vừa đến Khoa hỏi về anh đấy!
- Hỏi em? Có chuyện gì vậy cô? Mà ai vậy ạ?
- Không nói.
-Nặc danh ạ? Họ nói gì vậy cô? Nam hay nữ ạ?
- Nữ. Nói đời tư của anh không trong sáng, tư cách có vấn đề! Họ sẽ có đơn nặc danh gửi lên trường tuần tới!
Mình bàng hoàng. Từ trước đến giờ mình sống đâu có để ai phải phàn nàn? Trong Khoa toàn các thầy cô hơn tuổi thì mình luôn giữ khoảng cách trên dưới, với sinh viên cũng luôn trong sáng, rõ ràng, với anh em GV thì hòa đồng, chẳng lẽ người ngồi cùng mâm rượu lại đi tố cáo mình? Mà người ta vẫn nói “nắm thằng có tóc chứ ai nắm thằng trọc đầu?” – Mình có gì đâu để mà tranh giành với ai? Chức quyền thì còn lâu mới dám mơ, tiền bạc thì của ai nấy nhận. Chả lẽ làm đơn tố cáo để tranh giành mấy cái chức bên Đoàn với Hội Sinh viên à? Vô lí...
Một vấn đề nữa là tại sao lại còn phải dọa mình? Sao gửi thì không gửi luôn đi mà còn phải dọa dẫm? Rung cây dọa khỉ à? Chắc ý muốn nói rằng “tao vẫn cho mày một cơ hội” chăng?...
- Cô hỏi thật, gần đây mày có lằng nhằng với đứa nào không?
- Có cô ạ, em cũng đoán được là ai rồi. Nhưng yêu đương chia tay là chuyện thường mà cô. Em đâu phải yêu đương linh tinh.
- Có phải sinh viên trường không?
- Không cô ạ, em đâu có dính dáng gì đến chúng nó.
- .............
- Giờ nó mà gửi lên trường là hỏng hết đấy! Mọi thi đua và xét đi học này nọ là dừng lại hết!
- Nhưng em đâu có làm gì sai pháp luật mà định tố cáo em ạ?
- Đúng thế! Chẳng tòa án nào xét xử mày cả. Nhưng vấn đề là tiếng tăm, hiểu không? Chẳng cần biết đúng hay sai, GV trẻ mà để có "vết" như thế là không hay! Hết đường phấn đấu! Trường này bị mấy trường hợp như thế rồi, mày không nhìn thấy hậu quả à?
Trò tố cáo nặc danh này mình thỉnh thoảng vẫn thấy mỗi khi có đợt tranh giành quyền lực, hay ông nọ bà kia dính dáng đến ngoại tình này nọ. Cái bẩn thỉu của trò “ném đá giấu tay” này đó là ai-cũng-biết-ai-là-kẻ-chủ-mưu, nhưng không có bằng chứng. Thủ phạm cũng là kẻ chẳng mất mát gì cả trong chuyện này, trái lại, nó còn hả hê với sự dè bỉu và thành kiến của người đời dành cho người bị tố cáo mà chẳng cần biết đúng sai.
Mọi khả năng đều được loại bỏ dần, cuối cùng cũng chỉ còn 1 đáp án, cũng là nhân vật đầu tiên mà mình nghĩ đến khi cô T nói đến chữ “đời tư không trong sáng” - Chỉ có thể là người đó mà thôi! Điều mà mình không ngờ là em lại đẩy nó đi quá xa như thế này? Không ăn được thì đạp đổ đúng không? Phá kiểu gì cũng không được thì bây giờ chuyển sang phá cơ đồ của mình hả. Được thôi, tôi đợi xem em còn làm được cái gì nữa. Tôi thì không sợ, chỉ sợ em phá cả Mai và Phương thôi – nghĩ đến điều này bất giác mình thấy lạnh gáy. Dễ lắm, không ngoại trừ khả năng Chúc cũng sẽ dùng cả cái mánh này với cả 2 người vốn dĩ chẳng liên quan kia!
Cay đắng quá. Chẳng lẽ giữa con người với nhau mà yêu thương và căm hận mong manh vậy à? Sự căm thù trong Chúc lớn đến dường nào mà biến 1 cô gái hiền lành thành một con người nanh nọc và đen tối như thế này? Tất cả có lẽ cũng vì mình quá phũ phàng?
Cô T lại gần vỗ vai an ủi mình.
- Cô biết mày là người thế nào. Việc bây giờ là liệu mà giải quyết cho nó êm thấm. May cho mày là cô nghe chứ người khác nghe là cả cái Khoa này biết rồi. Lúc ấy thì chịu.
- Vâng, em hiểu rồi ạ, em cảm ơn cô. Em sẽ giải quyết để không làm ảnh hưởng đến Khoa và Trường.
Mình ra về. Xuống đến nhà xe để lấy xe về, mình móc điện thoại ra theo thói quen thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn của Phương từ bao giờ:
“Cường. Giờ Phương phải lên công ty gấp. Vừa có thư nặc danh gửi đích danh cho giám đốc chi nhánh. Lúc nào về thì qua công ty đợi Phương nhé!”
...................................