Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5: Đặt khuôn răng
Thứ Tư.
Niệm Tưởng lên chuyến xe bus đầu tiên xuất phát từ ký túc, thời điểm này, các sinh viên không phải đang lên lớp thì chính là đang ngủ nướng. Cho nên trên xe cũng thật trống trải, chỉ có ba bốn người ngồi chung một chỗ.
Cô đi thẳng đến sau lưng hai người khác, chọn ghế cạnh đường đi ngồi xuống.
Sáng sớm mùa thu đã mang theo một chút gió lạnh, hơi thở ra tựa hồ một giây sau cũng ngưng kết lại, há miệng liền có thể chạm được sự lạnh lẽo của không khí.
Niệm Tưởng lười biếng duỗi eo, ngáp một cái.
Cô vừa nghĩ đến hôm nay phải nhổ răng, từ buổi tối hôm qua đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Sau này vẫn là Lan Tiểu Quân không chịu nổi, mạnh mẽ bắt cô đi ngủ, cô mới miễn cưỡng ngủ được vài giờ.
Sau đó trời còn chưa sáng liền chui vào ổ chăn của Lan Tiểu Quân, vì sắp tới giờ phải đi nhổ răng, cô biểu đạt sự bi thống suốt hai giờ ….
Cuối cùng ——
Cuối cùng là bị người nào đó không thể nhịn được nữa, Lan Tiểu Quân đá một cước: “Niệm Tưởng, cậu đủ rồi nha, chính mình cũng muốn làm nha sĩ, có thể đừng như vậy được không? Không phải chỉ nhổ răng sao, là muốn mạng của cậu sao?!”
Niệm Tưởng cảm thấy Lan Tiểu Quân nhất định là chưa trãi qua thống khổ bị đau răng, mới có thể có khẩu khí lớn như vậy….
Bởi vì không được bạn cùng phòng an ủi, toàn bộ buổi sáng của Niệm Tưởng cũng có chút bi đát, tinh thần lên không nổi.
Đợi đến khi đứng trong bệnh viện, đúng lúc là tám giờ rưỡi.
Niệm Tưởng đẩy cửa vào, cô y tá ở quầy tiếp tân còn có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, lập tức hướng cô gật đầu chào: “Bác sĩ Từ cũng mới vừa đến không lâu đó….”
Cái dư âm “đó…” này còn văng vẳng bên tai, ý tứ gì đây…
Niệm Tưởng 囧 囧 gật đầu một cái, bước nhanh lên lầu hai.
Trong phòng khám chỉ có Âu Dương, đang ngồi trước bàn viết cái gì, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn, thấy là cô liền đứng dậy: “Cô tới rồi.”
Niệm Tưởng nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Bác sĩ Từ đâu?”
“Bác sĩ Từ đã tới, hình như là đi phòng làm việc. Bất quá bác sĩ có giao phó, nếu cô đến rồi, thì trước cho cô đặt khuôn răng, chờ bác sĩ xuống sẽ nói lại phương án nhổ răng, ký giấy xong là có thể đi nhổ.” Anh ta nói xong, khom lưng lấy ra máy ảnh từ trong ngăn tủ, chỉ chỉ chỗ tường trắng bên cạnh: “Đứng ở đó là được, bây giờ chúng ta bắt đầu đi?”
Vì thế, Niệm Tưởng vừa tới, tâm lý còn chưa có chuẩn bị tốt liền bị lôi đi chụp hình, lúc này đang ngồi trên bàn khám… Nhìn anh ta vui sướng đem hình chụp dán vào tài liệu đi tới.
Cô nhịn không được nuốt nước miếng, khó xử nhìn anh ta: “Chúng ta đợi một chút chứ? Tôi có chút…” Khẩn trương.
Âu Dương hiển nhiên là hiểu lầm cô đang băn khoăn, cặn kẽ giải thích một chút việc đặt khuôn răng để tránh cô có phản ứng không hay trong quá trình đặt, thấy vẻ mặt cô càng thêm ảm đạm, mới hậu tri hậu giác im miệng: “Kỳ thật rất nhanh sẽ tốt, cô chỉ cần điều tiết tốt hô hấp, tuyệt đối không thành vấn đề…”
Niệm Tưởng đương nhiên biết, cô còn rất rõ ràng, lúc thực nghiệm, cô và Lan Tiểu Quân cùng đặt khuôn răng, thì biểu hiện của cô thảm đến không nỡ nhìn. Giờ phút này thấy vẻ mặt Âu Dương chờ mong nhìn cô, lại lặng lẽ nuốt nước miếng, mới há miệng: “Anh làm đi!”
Biểu tình kia, là tư thế bi tráng khi lên chiến trường.
Âu Dương một tay cố định lại cằm của cô, một tay đem khuôn kẹp dạng cao điều chính tốt đặt vào trong khoang miệng cô.
Dạng cao rất có mùi riêng, Niệm Tưởng không bài xích, khẽ ngửi vài cái còn mơ hồ cảm thấy mùi vị này mang theo một loại hương gì đó. Chẳng qua là dụng cụ lành lạnh, mơ hồ có cảm giác… Đích thực không phải rất dễ chịu.
Âu Dương thấy cô thích ứng, giơ tay điều chỉnh khuôn một chút, kết quả lần này… Niệm Tưởng nhất thời cảm thấy có một chút xúc động, liền ọe một tiếng.
Có một là có hai, cảm giác ghê tởm hình như là từ trong dạ dày bốc lên mà ra, thật sự khó chịu.
“Hít sâu… Hít sâu, đừng khẩn trương, không có chuyện gì…”
Không có việc gì mới lạ… Cô cũng muốn nôn rồi!!!
Cô đích thực nhịn không được, vỗ nhẹ cánh tay anh ta một chút, ý bảo lấy khuông ra.
Âu Dương thấy cô phản ứng kịch liệt. Rất sợ cô nôn, nhanh chóng lấy khuôn ra ngoài: “Có khỏe không?”
… Bộ dáng cô như vậy mà khỏe sao?
Niệm Tưởng đã muốn nôn đến mức mặt đều đỏ, ánh mắt cũng ướt nước, bộ dáng đáng thương giống như sắp khóc đến nơi.
Cảm giác khi khuôn kẹp ở trong miệng vẫn còn dù đã được lấy ra, toàn bộ khoang miệng cũng còn có chút khó chịu.
Cô xúc miệng hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi đè xuống hoàn toàn cảm giác ghê tởm kia, mới không còn chút sức lực nhìn Âu Dương, lên án: “Chậm một chút nữa… Anh liền thấy được bữa sáng tôi ăn cái gì…”
Âu Dương lòng còn sợ hãi, thấy cô thở bình thường lại, chưa từ bỏ ý định lại nói: “Chúng ta thử một lần nữa?”
Biểu tình Niệm Tưởng càng bi tráng ——
Lúc này đây có thêm tác dụng tâm lý, cái khuôn vừa kề bên miệng, cô lại cảm thấy ghê tởm, quay người ôm cốc giấy lại bắt đầu súc miệng súc miệng súc miệng…
Rất tội nghiệp!
Niệm Tưởng yên lặng rơi lệ.
Sau khi thử lại vài lần, đều kết thúc trong thất bại, Âu Dương bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Từ Nhuận Thanh.
Niệm Tưởng đang nhìn chằm chằm mũi chân của mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tự hỏi, nghe thanh âm Âu Dương càng nói càng nhỏ càng nói càng không có khí lực. Nghĩ hẳn là bị bác sĩ Từ mặt lạnh giáo huấn, không khỏi có chút đồng tình an ủi anh ta: “Không phải vấn đề của anh… Là phản ứng cơ thể tôi quá mức thành thực…”
Âu Dương: “…”
Khi Từ Nhuận Thanh tới, Âu Dương đang đứng ở trong góc điều chỉnh khuôn kẹp, Niệm Tưởng chuyên chú chơi trò chơi trên di động để giảm bớt áp lực…
Nghe thấy Âu Dương kêu một tiếng vang dội “Bác sĩ Từ “, mới quay đầu nhìn qua.
Anh đang mặc áo blouse trắng, động tác cài cúc áo lưu loát dứt khoát. Không thể không nói, ngón tay thon dài rất tốt xem, một màn này không thể nghi ngờ là rất đẹp mắt.
Ánh mắt Niệm Tưởng vô cùng chăm chú nhìn ngón tay anh đang cài cúc áo, hận không thể nhào lên hôn một cái… Là một người mê tay đẹp, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự một màn như vậy!
Bất quá…Nếu không phải cài cúc mà là cởi cúc…
Cô chỉ nghĩ liền cảm thấy chóp mũi có chút nóng lên…
Từ Nhuận Thanh mặc xong áo, lại lấy bao tay mang vào, trọn bộ động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.
Anh đi đến trước ghế nha khoa nhìn cô một cái.
Hiển nhiên là sau khi chịu tra tấn của khuôn kẹp, một đôi mắt hồng hồng ướt nước, dường như nó được ngâm trong làn nước trong vắt. Chóp mũi nhuộm hồng một chút, ngay cả môi cũng giống như được thoa một tầng đỏ thấm. Giờ phút này hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt rất rõ ràng chiếu ra một tia sáng.
Sắc mặt Từ Nhuận Thanh không thay đổi, dời mắt, hỏi Âu Dương: “Đã ba lần đặt khuôn?”
“Là ba lần chưa đặt được.” Âu Dương tiếp lời, mắt nhìn Niệm Tưởng, lặng lẽ bổ sung một câu: “Mặt trên không thành công, phía dưới còn chưa bắt đầu…”
Từ Nhuận Thanh hình như là cười khẽ một tiếng, nhìn cô một cái: “Đừng khẩn trương, đặt khuông cần cô phối hợp.”
“Tôi rất phối hợp a…” Chỉ là thân thể phản ứng tự nhiên, cô cũng bất lực.
Anh tiếp nhận khuôn từ trong tay Âu Dương, một tay nắm cằm của cô cố định lại, thấy cô há miệng, chậm rãi đem khuôn đặt vào trong khoang miệng cô.
Không biết là được nghỉ ngơi một hồi nên tốt hơn, hay là quả thật thủ pháp của anh tương đối thoải mái, Niệm Tưởng bất ngờ không có cảm giác ghê tởm.
Cô trừng mắt nhìn.
Từ Nhuận Thanh luôn luôn chú ý nét mặt của cô, ngón tay dừng ở đáy khuôn hơi hơi dùng sức, cũng trong lúc đó tay đang nắm cằm cô cũng xiết chặt hơn, khẽ giọng giảm bớt phản ứng tiêu cực của cô: “Có thể hơi cúi đầu xuống, điều chỉnh hô hấp, dùng mũi hít sâu sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Niệm Tưởng vẫn còn có chút không thoải mái, cô giống như… muốn chảy nước miếng…
Nhưng nhìn thấy Từ Nhuận Thanh ở trước mặt đang chuyên chú nhìn cô, lặng lẽ nuốt trở vào —— chảy nước miếng cái gì, rất xấu hổ a!
Cô bên này còn rối rắm vấn đề chảy nước miếng, bên đây ngón tay Từ Nhuận Thanh khẽ kéo một vòng dọc theo viền môi cô, triệt để lấy khuôn bọc lấy toàn bộ, lại dùng sức đè xuống đôi chút.
“Thở.” Anh nhắc nhở.
Đồng thời, ngón tay anh luôn ở trong khoang miệng cô thăm dò. Chỉ cách một lớp cao su mỏng của bao tay, độ ấm nơi đầu ngón tay anh gần như không hề cách trở truyền lại cho cô.
Niệm Tưởng lặng lẽ đỏ mặt, cảm thấy hiện tại bộ dạng mình lúc này nhất định là rất ngốc…
Hơn nữa… Cô nhịn không được lại hít hít nước miếng, ạch ạch ạch, nhịn không được muốn chảy nước miếng a!
Bất quá tiếng lòng của cô vẫn chưa truyền lại cho Từ Nhuận Thanh, ngón tay anh từ trên khuôn dời xuống, nhẹ chặn một bên khuông.
Cô bị ép có chút đau, nhịn không được nâng lên đầu lưỡi… Làm như vậy hậu quả chính là, đầu lưỡi cô rất tự nhiên liếm ngón tay anh một chút…
Niệm Tưởng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh —— cô vừa rồi làm cái gì a!!!
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên cũng phát hiện, cúi đầu nhìn cô một cái, biểu tình trên mặt lại không có biến hóa chút nào, chỉ là dời ngón tay lui ra.
Đáy lòng Niệm Tưởng yên lặng rơi lệ —— anh nhất định là nghĩ cô biến thái đi!
Bác sĩ Từ, anh nghe tôi giải thích, sự tình thật sự không phải như anh nghĩ…
Cô mới không có muốn liếm ngón tay anh! Này thật sự không phải là đùa giỡn!
Niệm Tưởng giương miệng, vừa định phát ra thanh âm, vừa động, nhận thấy được trong khoang miệng tồn tại khuôn kẹp, lại thấy tức ngực…
Ngược lại là Từ Nhuận Thanh nhận thấy được động tác này của cô, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, đợi một chút thì tốt rồi.”
Vẻ mặt Niệm Tưởng chờ đợi nhìn anh —— vừa rồi tôi không cố ý liếm anh, loại phản ứng này là bình thường anh có thể hiểu được, đúng không?
Đại khái là ánh mắt của cô thực là có chút quá mức chăm chú, Từ Nhuận Thanh bị cô nhìn chằm chằm như vậy một hồi, nhịn không được mở miệng nói: “Không sao, tôi gặp qua rất nhiều bệnh nhân, phản ứng so với cô càng mạnh hơn.”
Ai…
Đây là… đang an ủi cô?
Chẳng qua —— bác sĩ Từ, anh xác định đây là an ủi sao? Hơn nữa… Cũng không an ủi đúng trọng điểm.
Đặt khuông xong, Từ Nhuận Thanh giao lại cho Âu Dương đi rửa.
Tiếp đó ——
Anh cúi người, từ túi hồ sơ trong ngăn kéo rút ra một phần trong đó, đem giấy cam kết bên trong đưa tới trước mặt cô: “Cô xem một chút, trước khi nhổ răng đều cần ký giấy đồng ý, cô xem nếu không có vấn đề gì thì điền lên đây.”
Nói xong, chính mình lùi ra sau một bước, nhường bàn cho cô: “Từ từ viết.”
Niệm Tưởng nghiêm túc nhìn một lần, lật đến mặt sau thì nhìn thấy bút tích của anh—— cặn kẽ viết phương án trị liệu.
Cũng không phải là “chữ bác sĩ” không ai đọc hiểu, chữ của anh thật nghiêm trang, đầu bút lông sắc bén, viết lại như mây bay mang theo vài phần tùy ý tiêu sái.
Mũi nhọn hơi lộ ra, thu bút vừa đúng, rõ ràng, không dư không thiếu.
Viết bằng bút lông… Loại đầu bút này, nếu không có thủ pháp sẽ không thể viết đẹp được như vậy.
Cô nhìn đến nhập thần, liền có chút không để ý thời gian, vẫn là anh, thanh âm hơi mang chút lương ý đem thần trí cô kéo lại. Đợi phản ứng kịp với những gì anh nói sau đó… Niệm Tưởng không nhịn được muốn đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngăn kéo bàn làm việc…
Anh nói: “Còn muốn nhìn chữ của tôi đến rớt nước miếng bao lâu?”