Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tang Vãn Cách siết cây bút lông màu đỏ ngẩn người nhìn một xấp bài thi trên bàn, cô đã duy trì tư thế như vậy được nửa giờ rồi. Mặc dù việc chấm bài thi do trường học phân phối này cũng không tính là thuộc bổn phận công việc của cô, nhưng —— không phải cô muốn trộm lười không muốn chấm bài thi, chỉ vì hàng xóm ở sát vách thật sự rất ồn ào. Bọn họ quả thật giống như là muốn đem cả cao ốc này làm cho chấn động mới chịu vậy!
Kỳ quái là mấy hàng xóm nhiều chuyện lại hay xoi mói người khác sống ở lầu trên tự nhiên lại không nói năng hay xì xào gì cả. Họ cũng không có xuống phàn nàn. Tang Vãn Cách cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ trên lầu đã đi công tác hết rồi? Nếu không sao có thể nghe tiếng ồn ào như vậy trong thời gian nghỉ ngơi mà cũng không nói gì đây?!
Cô cắn đầu bút lông, chu môi, không vui một lúc lâu. Cái tai xinh đẹp y như sò biển lại dựng lên cẩn thận lắng nghe, xác định sát vách đều là tiếng nhạc ồn chết người, mới dứt khoát đứng lên. Cô sửa lại quần áo một chút, rồi cầm cái chìa khóa lên đi ra cửa.
Cô gõ cửa nhà hàng xóm sát vách thật lâu cũng không có người trả lời, chắc là do tiếng nhạc quá lớn nên họ không nghe thấy chuông cửa. Tang Vãn Cách thất bại thở dài, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng sức nhấn lấy nhấn để cái chuông cửa. Cuối cùng cô cũng nghe được một tiếng gầm thét như gấu: "Con mẹ nó nhấn cái gì mà nhấn hoài vậy, muốn chết sao?!"
Ưmh, là một người thô lỗ.
Tang Vãn Cách mấp máy miệng, cảm giác gan mình thật là lớn ghê gớm. Ở căn hộ mới xa lạ này mà cô lại dám một người một ngựa xông thẳng qua trêu chọc nhà hàng xóm sát vách. Cô nghĩ nên về kêu ba cho mình huân chương gan dạ không sợ cường quyền mới đúng. Nhưng cô chờ thật lâu, người ở bên trong mặc dù rống to một tiếng nhưng cũng không ra mở cửa, Tang Vãn Cách lại đưa tay nhấn chuông cửa tiếp. Lần này so với lúc trước cô còn nhấn dồn dập hơn nữa.
Người ở bên trong rốt cuộc phát điên: "Mẹ, đến rồi đây! Mày tốt nhất nên cầu nguyện mày có thể chịu nổi ba đấm của lão tử, nếu không lão tử sẽ ——" Cánh cửa vừa được kéo ra, một con gấu, không, là một người đứng ở trước mặt Tang Vãn Cách, nhưng lời lẽ mạnh miệng lại thô tục ở trong miệng hắn vừa mới đây khi vừa thấy mặt Tang Vãn Cách một cái trong nháy mắt liền tự động cách âm luôn rồi.
Tang Vãn Cách nhướng lông mày nhìn hắn, khẽ mỉm cười, chỉ chỉ cửa nhà mình: "Có thể làm phiền anh giảm tiếng nhạc một chút không? Tôi là cô giáo, đang chấm bài thi cho học sinh. Tiếng nhạc từ nhà anh phát ra quá lớn, tôi rất khó chuyên tâm."
Đầu gấu kia ho khan mấy tiếng, một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách không rời. Hắn nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Khụ, cái gì kia... Quấy rầy đến cô sao?"
Tang Vãn Cách giơ giơ tay: "Ở ngay trước mắt mà, chuyện này vô cùng rõ ràng."
Người đàn ông bức rức xoa xoa đôi bàn tay, vội sờ sờ đầu rồi cười hắc hắc nói: "Được, được, tôi lập tức tắt liền." Nói xong liền quay đầu lại quát người ở trong nhà: "Đem nhạc tắt hết cho tao!" Rống xong hắn quay đầu lại thấy Tang Vãn Cách đang ngạc nhiên nhìn mình, vội cười hắc hắc, "Xin lỗi, xin lỗi!!"
Mắt to chớp chớp, Tang Vãn Cách thú vị nhìn người đàn ông giống con gấu này, rồi thân thiện đưa tay của mình ra: "Chào anh."
Người đàn ông vội đem tay mình chà lau ở trên người. Thế nhưng lại phát hiện mình không có mặc áo mà là đeo đánh xích bạc, mặt hắn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, hắn cũng học dáng vẻ Tang Vãn Cách vươn tay, bắt lấy tay Tang Vãn Cách, lắc lắc. "Xin, xin chào cô... Tôi tên là gấu, à là Hùng Thần Giai."
"Gấu, Hùng Thần Giai?!" Tang Vãn Cách học cách nói chuyện của hắn, mắt to cười nheo lại, "Có người họ Hùng, là gấu sao?"
"Hắc hắc..." Người đàn ông tiếp tục gãi đầu cười khúc khích, "Tôi họ gấu, cũng là họ Hùng."
"Tôi tên là Tang Vãn Cách."Cô mỉm cười giới thiệu mình, mắt to không để lại dấu vết mà nhìn về phía chân hắn. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"À?!"Hùng Thần Giai sửng sốt một chút, vội vàng giải thích: "Cái đó, tôi ——"Nói còn chưa dứt lời, bên trong liền có người vọt ra, tò mò chen tới cạnh cửa hỏi: "Hey, ông chủ, chuyện gì xảy ra vậy? Vị tiểu thư này là ——"
Một bàn tay gấu liền che ở trên mặt của hắn, đem cái người có vẻ cứng rắn kia đẩy trở về phía sau. Hùng Thần Giaicứng ngắc cười với Tang Vãn Cách: "À, những thứ này đều là do đồng nghiệp của tôi mang tới. Bởi vì tôi mới vừa mua căn hộ này, cho nên họ mới tới ăn tân gia với tôi. Âm nhạc có mở hơi lớn một chút..."
Tang Vãn Cách gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Thì ra là như vậy."
Hùng Thần Giai nuốt một ngụm nước miếng, chỉ nhà mình: "Vậy không bằng... Nếu không ngại mời cô vào chơi với chúng tôi cho vui?"
Tang Vãn Cách cười cười, cự tuyệt: "Không được rồi, tôi còn phải chấm bài thi." Nói xong, cô liền lễ phép gật đầu một cái, xoay người lại.
Hùng Thần Giai thì cứ si ngốc nhìn bóng lưng giai nhân rời đi, không chút nào chú ý tới cái tên vừa mới bị mình nhét ra sau chẳng biết từ lúc nào lại lặng lẽ xông ra rồi. Hắn ta còn cười mang theo chút dâm đãng hạ lưu: "Hắc, ông chủ, để ý con bé đó rồi hả?"
Bị hỏi như vậy, Hùng Thần Giaivội vàng thu hồi vẻ mặt si mê, "Nghe mày ở đây nói nhảm!" Nói xong liền xoay người trở lại trong nhà, thuận thế đóng sầm cửa. Dĩ nhiên, hắn cũng không quên đem tiếng nhạc giảm đến mức thấp nhất.