Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
nguồn: Siren
Tối qua khi đi ăn cùng Thẩm Kình Hoài, vì quá bực bội nên cô không biết mình đã ăn những gì, kết quả tích hơi nhiều thức ăn. Về đến khách sạn, Qúy Tử trằn trọc cả đêm không sao ngủ được.
Sang ngày hôm sau, Qúy Tử xuống lầu cùng Thẩm Kình Hoài, hai người ăn tạm mấy món rồi lên đường tới nhà Tạ Vũ Vi. Nhà của Tạ Vũ Vi nằm trên một con phố buôn bán sầm uất, bên cạnh là nhà hát kịch, đối diện là một cửa tiệm lớn đã đóng cửa từ lâu. Bà ấy từng nói Phường Đức Minh là cửa tiệm trang sức ở bên kia đường, căn nhà đã đóng kín cửa hẳn là cửa tiệm đó.
Qúy Tử tìm thấy một tiệm cắt tóc bên cạnh Phường Đức Minh, trong tiệm quạnh quẽ vắng tanh, ông chủ đang vò đầu bứt tai tính toán sổ sách. Thấy Qúy Tử bước vào liền vội ân cần ra cửa tiếp đón: “Cô gái, cô muốn cắt tóc hay tạo kiểu?”
Qúy Tử muốn lôi kéo anh ta làm quen, bèn nói: “ Cắt tóc đi.”
“Được, chờ tôi một lát.” Ông chủ đi tới kệ tủ lấy lọ keo xịt tóc hoa quế, mấy cô gái trẻ đều thích loại mùi này.
Anh ta nhìn thấy một người đàn ông lịch lãm đứng ở phía sau, giày da tây trang bóng loáng toát lên khí thế phong độ của giới công tử nhà giàu. Vì vậy anh ta hỏi: “Anh cũng tới cắt tóc?”
Thẩm Kình Hoài nhàn nhạt đáp: “Tôi đợi vị tiểu thư kia.”
Hóa ra hai người này là người yêu, nam nữ tới đây đa phần đều là đàn ông trả tiền. Ông chủ biết đây mới là nguồn thu chính, nụ cười càng thêm ân cần: “Anh ngồi đi, bên cạnh có mấy tờ báo đó đọc chơi chơi cũng được.”
Báo ở đây chất thành đống như núi, toàn là báo cũ nên không có lấy một quyển báo mới lưu hành, đọc quá nhàm chán. Thẩm Kình Hoài qua quýt lật xem mấy trang rồi ngừng.
Qúy Tử nhân lúc ông chủ đang bận rộn cắt tóc, hỏi anh ta: “Tiện hỏi thăm ông chủ chút, Phường Đức Minh bên cạnh nhà mình chuyển đi đâu vậy? Nhìn qua giống như đã đóng cửa từ lâu lắm rồi?”
Một tay ông chủ vuốt từng sợi tóc, tay kia cầm cây lượt đã xịt keo, nói: “Phải, đóng cửa cũng được hai năm rồi. Gía thuê khu này đắt đỏ, mặt bằng căn kia lớn như thế chắc không chạy chọt nổi.”
“Nghe bảo công việc kinh doanh của cửa tiệm đang tốt sao đột nhiên lại đóng cửa vậy?”
“Cái này thì tôi chịu, nhưng trước đấy có xảy ra một chuyện, hẳn có chút liên quan.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chỗ chúng tôi ở có một gia đình rất giàu có, họ Triệu. Cha của cô Triệu làm quan chức, còn cụ thể làm gì thì tôi không rõ. Tóm lại sau khi chồng cô Triệu này ở rể thì mới có tiền xây biệt thự, nên đặc biệt kính trọng vợ mình. Mà cái anh Triệu đấy cũng không dám không kính trọng vợ mình, nếu trong lòng anh ta mà có một chút suy nghĩ bất trung thì người đầu tiên xử anh ta chính là bố vợ. Khoảng hai năm trước, cô Triệu đột nhiên lên cơn suyễn rồi qua đời. Người bố nghi ngờ cái chết của con gái mình có liên quan tới con rể, lập tức cầm súng tìm gặp đến tận cửa bắn một phát lên trời, người dân quanh đó nghe thấy động tĩnh đều biết ông ta muốn bắn chết con rể nên hoảng hốt đi báo cảnh sát. Sau đó Hứa Thị bị dọa tới đổ bệnh, còn con rể ông ta sau này cũng phát rồ phát dại.”
“Người vợ đã chết kia thì liên quan gì tới Phường Đức Minh?”
“Chắc cô không biết, cô Triệu sinh thời rất thích kẹp tóc của Phường Đức Minh, còn đặc biệt yêu cầu bà chủ ở đấy mỗi lần ra mẫu mới phải gửi ngay đến nhà mình nên quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt. Có lẽ do chịu đả kích quá lớn từ cái chết của cô Triệu nên cô ấy mới đóng cửa.”
Ông chủ hết quay đông lại nói tây tí thì khiến Qúy Tử choáng váng.
Qúy Tử bị cuốn hút bởi câu chuyện kia, hỏi anh ta: “Bà chủ Phường Đức Minh là người thế nào?”
Ông chủ như nhớ ra gì đó, nở một nụ cười kỳ lạ rồi nói: “Bà chủ Phường Đức Minh suốt ngày đeo khư khư một cái mặt nạ, quanh năm suốt tháng không lộ mặt thì cô nghĩ gì, có phải rất thần bí không. Cô ấy nói trên mặt có vết sẹo nên ngại không dám để người khác thấy. Nhưng nếu chỉ nhìn mỗi đôi mắt thì đẹp thật, đuôi mắt nhòn nhọn, hơi hếch lên, giống như trong kịch gọi là gì nhỉ, à đúng rồi là mắt phượng.”
Ông chủ này hẳn là có chút ấn tượng tốt với người phụ nữ kia, đến tận bây giờ mà vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô ta.
“Thật sự rất đẹp sao?”
“Thật đấy.” Như sợ Qúy Tử không tin, ông chủ cắt xong tóc cho Qúy Tử còn chạy đi lấy một cuốn album tới: “Khi đó, Phường Đức Minh mới khai trương, mấy quán bên cạnh đều đứng ở đây chụp chung một tấm ảnh. Đây chính là bà chủ Phường Đức Minh, nhìn khuôn mày của cô ấy đi có phải rất đẹp không? Trong đám người, cô ấy nổi bật nhất đấy.”
Thẩm Kình Hoài đột nhiên đưa ba mươi đồng rồi nói: “Tôi muốn mua bức ảnh này, anh xem có bán không?”
Ông chủ vốn định giữ bức ảnh này làm kỷ niệm nhưng vì đồng tiền đi trước chỉ có thể nhịn đau mà buông bỏ, sau nói nhỏ: “Nếu anh thích vậy cứ lấy đi.”
Bằng cách đó bức ảnh kia đã nằm trên tay Qúy Tử.
Qúy Tử nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc trên đầu người phụ nữ trong ảnh, cảm thấy có chút quen mắt.
Cô lấy chiếc kẹp tóc cất trong túi áo trước ngực ra, so sánh một hồi thì nhận ra đúng là hai chiếc này có cùng kiểu dáng.
Ông chủ ngạc nhiên nói: “Sao cô lại có chiếc kẹp này?”
Qúy Tử hỏi: “Đây là câu hỏi thứ hai tôi nhận được rồi, nó có gì đặc biệt à?”
“Đây là chiếc kẹp bà chủ Phường Đức Minh thường đeo. Trước kia có một thái thái rất thích cái kẹp này nhưng cô ấy từ chối, còn nói: ‘…Trong tiệm bà thích cái gì thì cứ lấy, tôi tặng bà miễn phí, cái kẹp này là chiếc duy nhất, tôi không làm thêm nữa.’ Trước mặt mọi người mà nói như vậy thì khác nào đuổi khách, đúng là khiến tôi phải trầm trồ thán phục.” Ông chủ thổn thức nhớ lại “Tiếc là câu nói kia đụng chạm tới vị thái thái đó, bà ta suýt thì muốn đập tiệm, chính cô Triệu đứng ra trấn áp đám chó mèo đấy. Haiz, cũng có thể vì chuyện này mà cảm tình hai người họ mới tốt đẹp như vậy.”
Nói như vậy, người phụ nữ bí ẩn trong nhà tài xế họ Vương kia chẳng lẽ là nữ chủ quán của Phường Đức Minh? Nếu không làm sao cô ta có được chiếc kẹp tóc mà bà chủ Phường Đức Minh coi như trân bảo này được?
Thẩm Kình Hoài dường như đoán ra được gì đó, xen vào hỏi một câu: “Ông chủ, hiện tại Triệu tiên sinh đang sống ở đâu?”
“Ý anh là tên điên kia?”
“Đúng vậy.”
Ông chủ suy nghĩ rồi nói: “Đang sống trong một căn nhà tập thể ở góc trong cùng phố Lỗi Sơn, chỗ đấy hơi khó đi đấy. Anh ta giờ chẳng biết gì đâu, từ đợt nổ súng năm đấy, cảnh sát phong tỏa toàn bộ tài sản Triệu gia, một cắt cũng không còn, cũng mặc kệ thả cho trôi nổi.”
“Cảm ơn ông chú đã nói cho chúng tôi biết, đây là tiền cắt tóc.” Thẩm Kình Hoài trả tiền xong liền đi ngay ra ngoài, Qúy Tử vội đuổi theo anh oán giận nói: “Sao chú lại trả tiền? Rõ ràng là cháu cắt tóc mà.”
Thẩm Kình Hoài chỉ cảm thấy buồn cười: “Có đời nào đi cùng phụ nữ lại để cô ấy trả tiền?”
Nghe vậy, Qúy Tử chợt cảm thấy vui vẻ, cô hỏi anh: “Chú nhỏ nói vậy là có ý gì, không coi cháu là vãn bối nữa mà coi cháu thành phụ nữ ngang hàng với chú rồi à?”
“Với cái cơ thể suy dinh dưỡng đấy của cháu thì có chỗ nào giống trưởng thành không?”
Qúy Tử không tin nổi liếc xuống nhìn ngực mình…Chẳng qua của cô chưa lớn hết thôi nhé? Có chỗ nào chưa phát triển? Khả năng nói hươu nói vượn của chú nhỏ đã lên một tầng cao mới rồi đấy!
Qúy Tử không cam lòng chịu thua, túm lấy góc áo của Thẩm Kình Hoài, làm bộ ngang ngược nói: “Nếu bảo dáng người ta không đẹp thế sao hôm qua không dám nhìn vào cổ áo? Rõ ràng vì nó quá hoàn hảo, trong lòng chú có quỷ nên mới sực nhớ ra nam nữ khác biệt?’’
Thẩm Kình Hoài nhất thời không nói nên lời, cô đang nói nhảm cái gì vậy?
Anh cũng lười tranh cãi với cô nhóc kia, thật sự quá mất mặt. Chỉ là khi tầm mắt rơi xuống phía dưới, thấy bàn tay trắng nõn của Qúy Tử đang túm chặt góc áo anh, anh chợt cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc.
Đại não Thẩm Kình Hoài vang lên một hồi chấn động, anh chợt nghe thấy một giọng nói non nớt mềm mại của cô gái nhỏ: “Chú nhỏ, cho cháu nắm góc áo được không? Cháu không theo kịp.”
Hình ảnh rất liền nhanh biến mất sau đó Thẩm Kình Hoài cũng không còn nghĩ về nó nữa.
Hai người cứ tôi một câu anh một câu tận đến lúc tới con phố Lỗi Sơn, nơi này dân cư thưa thớt, vị trí cũng tương đối hẻo lánh. Họ đứng trước căn nhà cấp bốn cuối cùng trong con hẻm này, căn nhà hai tầng giống như chỉ xây đủ cho một hộ ở. Có lẽ do chủ nhà quên mất không khóa cửa dưới nhà nên cửa xếp mở toang.
Thẩm Kình Hoài và Qúy Tử nhìn nhau, đẩy cửa đi vào.
Đúng là nhìn vậy mà không phải vậy, bên ngoài trông thì bình thường mà đi vào bên trong nom phát khiếp. Giấy viết bày la liệt trên đất, toàn bộ đều vẽ một người phụ nữ đang mỉm cười. Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy nó kỳ quặc, người phụ nữ trong bức tranh đang nằm trên mặt đất, mái tóc xõa ngang vai, nửa người nửa cá, đôi chân bị che kín sau lớp vẩy!
Đây là cái gì?
Nàng tiên cá à?
Qúy Tử kinh hãi lùi lại phía sau.
Đột nhiên có một kẻ điên điên khùng khùng lao tới giật lấy bức tranh dưới chân Qúy Tử, mồm liên tục thì thào “Đừng đụng vào người cá của tôi!”
Người đàn ông này chắc là Triệu tiên sinh.
“Gì vậy?” Qúy Tử sợ tới mức đánh rơi bức ảnh trong tay xuống đất, cô muốn nhặt lên nhưng lại bị Triệu tiên sinh giật mất.
Triệu tiên sinh nhìn chằm chằm bức ảnh, ngón tay cái đặt trên mặt bà chủ Phường Đức Minh, ánh mắt si mê quyến luyến: “Em là người cá của tôi…”
Qúy Tử chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như có thể nhìn thấy nàng tiên cá quyến rũ bò lên bờ, từng chiếc vẩy cá cứng nhắc đột nhiên mềm lại tạo thành một lớp màng trong suốt trộn lẫn cùng chất nhầy bao phủ lấy phía dưới. Sau đó, chiếc đuôi cá thật dài biến thành đôi chân trắng nõn, thon thả của phụ nữ.
Ý của Triệu tiên sinh là… bà chủ của Phường Đức Minh thật ra là người cá?
Qúy Tử nhặt một bức vẽ khác ở bên cạnh, nàng tiên cá trong bức tranh này được vẽ rất đẹp, gương mặt tinh xảo, khuôn mày cùng đôi mắt quả thực rất giống với bà chủ trong bức ảnh. Dưới góc bản vẽ có in một dòng chữ nhỏ_ bến tàu Thanh Hải.
Qúy Tử thấy Triệu tiên sinh hành động cổ quái nên không dám dây vào, cô cũng không biết kẻ điên này có đánh người hay không. Vì thế cô liên tục đưa mắt ra hiệu với Thẩm Kình Hoài, anh hiểu ý nhét một bản phác họa vào trong tay áo coi như giữ một bản sao.
Qúy Tử muốn giành lại bức ảnh nhưng hai tay Triệu tiên sinh niết rất chặt. Cô cắn răng, lấy chiếc kẹp tóc trong túi áo, xòe ra trước mặt Triệu tiên sinh, mềm giọng dỗ dành: “Tôi đổi chiếc kẹp này lấy tấm ảnh trên tay anh, được không?”
Triệu tiên sinh vừa nhìn thấy chiếc kẹp tóc kia thì giống như mất hồn, ngẩn ra một lúc rồi đưa hai tay chộp lấy, áp nó vào má mà trân quý như bảo bối. Bộ dáng điên khùng này của hắn khiến người ta nhìn mà hoảng sợ, nhưng nét dịu dàng lưu luyến dưới hai hàng lông mày kia lại chẳng thể lừa gạt được, rốt cuộc hắn yêu ai? Có phải đó là người cá mà hắn luôn miệng nhắc tới? Hắn biết chiếc kẹp tóc này thân thuộc liệu có biết đó là món đồ mà bà chủ Phường Đức Minh coi như trân bảo không?