Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hình như là đàn ông, bạn trai em à?” Bạch Nhạn Tùng cũng không biết hỏi câu này có thích hợp không, chần chờ mãi mới mở miệng.
Qúy Tử sửng sốt một giây, vội vàng phủ nhận: “Em không có bạn trai.”
Cô nhìn thời gian, đã là chín giờ tối. Chết rồi! Đã muộn thế rồi, chỉ sợ Lý Trân Ngọc lại càu nhàu.
Qúy Tử chạy vội ra ngoài, thấy người mà Bạch Nhạn bảo là bạn trai kia. Đứng ở trước cửa là một người đàn ông, tóc tai vuốt ngược bóng loáng, khi tới gần thì đúng là không quen nhưng trông dáng vẻ cũng khá đường hoàng.
“Anh là ai?” Quý Tử hỏi.
Người đàn ông trả lời: “Tên tôi là Trương Hoài Lễ, là người sẽ hẹn hò cùng em vào ngày mai.”
Lời nói của anh ta vô cùng ái muội, còn hơi mang ý ngả ngớn.
Qúy Tử không có ý định kết hôn, trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác bài xích, lúc này mới hỏi: “Làm sao anh biết tôi đang ở tòa soạn?”
Trương Hoài Lễ nói: “Tối nay vốn định đến nhà em mời em đi chơi. Nam nữ thời đại mới rồi, ai mà chả có chút cuộc sống về đêm. Tôi nghĩ Qúy tiểu thư là du học sinh từ nước ngoài về, chắc không tới mức bảo thủ như vậy. Nào biết vừa đến nhà em, dì Qúy nói em không có nhà, hỏi thăm một hồi mới biết em ở tòa soạn, nên nhờ tôi tới đón em.”
“Ồ” Qúy Tử nhàn nhạt đáp lại một câu, vú Triệu chắc bị ép phải nói rồi.
Không còn cách nào, về nhà cô thể nào cũng bị trách phạt.
Mưa tạnh, đêm đã khuya nhưng ngoài đường vẫn sáng đèn, người ra kẻ vào, dòng người vẫn tiếp tục.
Đi đến con hẻm gần nhà Thẩm Kình Hoài, cô vô thức nhìn về phía khung cửa màu xanh lá cây. Khoảng cách qúa xa để nhìn thấy người kia.
Trong lòng Qúy Tử nặng trĩu tâm tư, cũng không để ý mình đang đi theo Trương Hoài Lễ, cô bị đưa đến một con hẻm tối đen như mực, nơi cô còn không nhìn thấy ngón tay của mình.
Trương Hoài Lễ nói rất nhiều, lải nhải hết chuyện này sang chuyện nọ, tới khi nói tới cuộc sống ở nước ngoài, mặt anh ta chợt tối sầm lại, nói: “Người nước ngoài hễ cứ gặp mặt là sẽ hôn. Qúy tiểu thư thích nghi với kiểu sinh hoạt như vậy à?”
Qúy Tử hãng còn xuất thần, có lệ gật đầu.
Trương Hoài Lễ cho rằng cô nghe hiểu ý mình, hắn nở nụ cười sáng rực, đột nhiên nghiêng người lại gần, nói mấy lời ái muội không rõ ràng: “Vậy tôi đây muốn thể hiện chút tâm ý với Qúy tiểu thư, chúng ta xã giao bằng nghi thức hôn nhé.”
Vừa dứt lời, anh ta liền chuẩn bị hôn tới.
Qúy Tử lúc này mới hoàn hồn.
Nơi này nguyệt hắc phong cao*, không một bóng người, dễ khiến lòng người say sưa, cả gan làm loạn.
* [月黑风高]: “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Miệng anh ta còn chưa chạm tới Qúy Tử, cả người đã bị một quyền hất văng xuống đất.
Qúy Tử chưa kịp phản ứng thì có người đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô chạy như điên.
A Di Đà Phật, đến nước này rồi mà cô vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó, ngốc đến thế là cùng.
Ánh trăng lộ diện, đường phố khoác một mảnh sáng trong.
Qúy Tử thở hổn hển, hàng mi ướt đẫm mồ hôi khiến tầm mắt cô bị nhòe đi không thấy rõ. Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, giờ này mới chú ý tới người vừa rồi kéo mình chạy trốn. Nhìn thấy bóng người mặc tây trang màu đen, bờ vai rộng dáng người cao dỏng, thì mới biết đó là một người đàn ông.
Người đàn ông quay đầu lại, tầm mắt vừa lúc chạm phải Qúy Tử.
Cô che miệng lại, kinh ngạc hô lên: “Chú nhỏ?”
Thẩm Kình Hoài buông lỏng tay, không nói lời nào, cũng không có ý muốn trả lời.
Đầu óc Qúy Tử quay cuồng, cô chợt cảm thấy hơi lạnh giống như rơi vào hầm băng. Cô thật sự không hiểu, tại sao lại gặp Thẩm Kình Hoài ở đây?
Cô chỗ hiểu chỗ không hỏi: “Chú, chú không ngốc chứ?”
Thẩm Kình Hoài vẫn không nói.
Một lúc lâu sau, anh mới hé môi, cất giọng sàn sạt: “Tôi nghĩ…cháu mới ngốc.”
“…” Qúy Tử thật không hiểu nổi, chú không phải…ngốc sao?
Lúc này, cô nhớ lại phong thư lần đầu nhìn thấy còn mới tinh. Nếu đầu óc Thẩm Kình Hoài có vấn đề, làm sao anh có thể viết được mấy bức thư đó?
“Tôi nhớ đã dặn cháu đừng giao du với mấy tên nhà giàu đó rồi mà, trước mặt cháu nói một đằng, sau lưng làm một nẻo, vậy mà bảo nghe lời chú dạy?”
Qúy Tử á khẩu không trả lời được, đầu lưỡi cô tê dại mất đi cảm giác, cứng nhắc đáp: “Anh ta không phải…bạn trai cháu.”
“Tôi biết.”
“Dạ?”
Thẩm Kình Hoài chậm rãi nói: “Nếu đúng là như vậy, khi hắn hôn cháu, cháu sẽ không cự tuyệt.”
“Vâng” Qúy Tử chậm chạp gật đầu.
“Muộn rồi, mau trở về đi. Chuyện đêm nay nhớ đừng nói ra ngoài.” Thẩm Kình Hoài quay gót chuẩn bị rời đi, anh không để ý tới cô, bóng lưng dần hướng về căn nhà kiểu Tây phía trước.
Qúy Tử nghe lời anh, ngoan ngoãn gọi xe kéo về nhà.
Chờ đến gần cửa nhà trong gang tấc, cô mới từ trong mộng tỉnh.
Không xong rồi, cô quên không hỏi Thẩm Kình Hoài tại sao giả ngốc!
Mưa tạnh, trời không sao không trăng. Ánh đèn ven đường mờ ảo giống như ánh trắng kia, soi rọi xuống đôi giày của Qúy Tử.
Đôi giày cao gót đen của cô bị bùn bắn tung tóe, màu đen xám đặc biệt bắt mắt. Cô dùng khăn tay thêu hình bông lan lau, vừa định chạm vào, đã bị Lý Trân Ngọc làm cho sửng sốt, bà hận sắt không thành thép mắng: “Sao chị lại về một mình? Có phải chị lại cự tuyệt thiếu gia nhà họ Trương rồi phải không?”
Qúy Tử không biết mẹ cô đã đứng ở cửa từ lúc nào, bộ dáng khổ sở chạy tới làm nũng: “Mẹ, mẹ không biết đâu, nhân phẩm Trương Hoài Lễ kia có vấn đề.”
“Sao lại có vấn đề?”
“Hắn ta dám giở trò với con, lưu manh như vậy, ai mà dám ở cùng một chỗ với hắn chứ?”
Lý Trân Ngọc kinh hãi nói: “Thật sao?”
Qúy Tử nghiêm nghị nói: “Sao lại không thật? Anh ta tới đón con, mới ngày đầu gặp mặt mà đã kéo con vào ngõ tối rồi còn muốn cưỡng hôn. Nếu không phải con chạy nhanh thì có quỷ mới biết người này tính làm gì.”
Lý Trân Ngọc có cằn nhằn thế nào đi chăng nữa thì trong lòng bà vẫn rất yêu con. Bà tức giận đến phát run, trong miệng hung hổ nói: “Này khác nào đâm ngàn nhát dao! Thằng đó là do dì nhỏ con giới thiệu, còn bảo nhân phẩm hắn đỉnh cao tới mức nào hóa ra đều là nói hươu nói vượn. Mẹ sớm biết mà, cô ta còn vì chuyện đó mà hận mẹ, cớ gì phải chút lên cả người con. Ai không biết con du học nước ngoài, năng lực so với đứa em họ học Đại học Vũ Hoa kia tốt hơn gấp trăm lần! Sao mẹ lại hồ đồ nghe cô ta nói bậy, suýt nữa đem con ném vào trong đó.”
Qúy Tử xoa dịu đầu vai Lý Trân Ngọc, liên tục dỗ dành bà: “Mẹ, đừng vì tức giận mà hủy hoại thân thể.”
Lý Trân Ngọc và dì út Lý Ngọc Lan từng có một đoạn chuyện xưa, nghe kể rằng, năm đó ba Qúy chính là đối tượng xem mắt của Lý Ngọc Lan, lần đầu nhìn mặt, Lý Ngọc Lan đối với ông đã nhất kiến chung tình, bà ta cứ vậy mà âm thầm đặt ở trong lòng. Không ngờ tới lần gặp mặt, lại là Lý Trân Ngọc đến, hai người như lửa gần rơm*, vẽ ra câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa một thời. Lý Ngọc Lan nghĩ rằng chính chị gái mình đã cướp mất cửa hôn sự của bà ta, muốn làm to chuyện, ồn ào tới mức hàng xóm láng giềng đều biết chuyện cũ rách nát này, thật sự rất khó xử. Sau này, hai chị em cũng có gia đình riêng, thời gian lâu rồi, chuyện cũng qua đi, bên ngoài bọn họ vẫn duy trì sự hòa thuận.
*Thiên lôi câu địa hỏa: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “địa hỏa”.
Do Thẩm Kình Hoài không nhớ rõ Qúy Tử, anh chỉ nhớ mang máng về ngoại hình tên gọi và một chút chuyện về cô, những kỉ niệm khác anh đã quên mất nhưng yên tâm sau này sẽ dần dần nhớ lại. Chính vì vậy Ross sẽ để xưng hô của Thẩm Kình Hoài là “Tôi-cháu”, ở các chương hồi ức của Qúy Tử hay Thẩm Kình Hoài sẽ là xưng hô “chú cháu”