Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ross
Lý Trân Ngọc nuốt không trôi cục tức này, bà gằn giọng nói: “Không được, ngày mai mẹ tới tìm cô ta! Những chuyện này phải ra mặt giải quyết cho rõ ràng!”
Trong nháy mắt, Qúy Tử chợt nghĩ tới Thẩm Kình Hoài, lỡ đâu ép Trương Hoài Lễ tới bước đường cùng, hắn tức giận khai ra chuyện cô bị đàn ông kéo đi thì không ổn.
Cô lập tức ngăn cản, nhắm mắt nói dối Lý Trân Ngọc: “Mẹ, việc này không thể nói được đâu. Mẹ cứ nghĩ mà xem, Trương Hoài Lễ làm phiên dịch, công việc cả hai ít nhiều có va chạm, chẳng may vì việc này mà đối địch với hắn thì không ổn lắm. Người này tính tình xảo quyệt, xui rủi đắc tội với hắn, hắn mà ngấm ngầm trả thù một người phụ nữ tay trói gà không chặt như con, thế có khác nào miếng thịt trên thớt mặc hắn giày xéo? Làm quân tử ai lại đi ép kẻ tiểu nhân bao giờ, tốt nhất sau này đừng qua lại với Trương gia là được rồi.”
Lý Trân Ngọc rơi vào trầm tư, con gái bà nói lời này quả thực cũng có lý.
“Vẫn là con gái mẹ suy nghĩ chu đáo.” Bà đắc ý vuốt nhẹ hai bên tóc mai của cô.
Cô con gái này đích thị là niềm tự hào lớn nhất của Lý Trân Ngọc, tốt nghiệp đại học danh tiếng, tính tình lại dịu dàng nhu mỳ, ngoài kia ai mà không muốn được thân quen với cô. Bà đã quyết rồi nhất định phải tìm cho cô một người chồng thật tốt, những tay nghèo nàn rách rưới kia đừng hòng mơ tưởng ôm được mỹ nhân về.
Qúy Tử không biết trong lòng mẹ mình đang suy tính điều gì, thấy chiêu múa rìu qua mắt thợ thành công, lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Một lúc sau vú Triệu bưng lên một chén chè đậu đỏ nóng hôi hổi, dỗ Qúy Tử uống cho bằng được. Bà còn cố tình nói món chè này có công dụng dưỡng nhan bổ huyết, rồi lại nhìn sắc mặt cô tái nhợt hao tổn khí huyết làm bà xót xa không cầm được.
Qúy Tử đành ngoan ngoãn uống hết, miệng không ngừng khen “Ngon.”
Thấy vú Triệu tủm tỉm cười, nhận lấy chén bẩn bỏ vào bồn, Qúy Tử mới lên lầu đi ngủ.
Qúy Tử dùng sáp bồ kết thủ công rửa sạch mặt, lớp son phấn được tẩy trôi, dần để lộ ra gương mặt trắng nõn đàn hồi. Cô gỡ chiếc kẹp đen trên đầu xuống, mái tóc dài mềm mượt như tầng thác đen theo đó xõa xuống vai. Cô nhìn gương mặt mình trong gương, môi đỏ tóc đen, mang chút tư vị yêu dã của phụ nữ.
Đàn ông ai lại không thích phụ nữ đẹp?
Cô cắn môi, nương nhờ màn đêm che đậy, lớn mật nghĩ: Chú nhỏ…sẽ thích chứ?
Qúy Tử bị chính suy nghĩ vừa rồi của mình dọa sợ, cô kinh hãi lùi về phía sau một bước. Mỹ nhân trong gương kinh ngạc, đôi mắt hạnh ngấn nước trừng lớn đối diện với bản thân.
Tại sao cô…dám cả gan nghĩ tới Thẩm Kình Hoài?
Dù dám đi chăng nữa thì anh cũng coi là một nửa trưởng bối của cô, tuy không thân không thích nhưng một tiếng chú này cũng đủ làm cô thấy sợ.
Một giấc này, cô ngủ không ngon.
Bữa sáng, Qúy Tử uống một tách cappuchino, mùi sữa bò nồng đậm hòa quyện cùng cà phê đen kiểu Ý, bực mình là cô thả hai viên đường vào cốc, dùng muỗng bạc khuấy kiểu gì cũng không tan được.
Cô tùy ý gắp mấy miếng há cảo tôm thủy tinh rồi vội vã ra cửa.
Qúy Tử ngoài miệng than vãn với Lý Trân Ngọc rằng mình sắp muộn làm, nhưng thực ra cô đã nhìn đồng hồ, căn nửa tiếng trước giờ làm để ra ngoài.
Cô muốn đến nhà Thẩm Kình Hoài, hỏi anh chuyện đêm qua.
Lý do thoái thác cô đều đã nghĩ kỹ, cô sẽ cố gắng toàn tâm toàn ý bảo vệ chú nhỏ nhà mình, tuyệt đối không đem bí mật này nói ra nửa lời.
Một vài tiếng gõ cửa vừa mới vang lên, A Thành đã ra mở cửa.
Qúy Tử hỏi: “Chú nhỏ có ở nhà không ạ?”
A Thành lắc đầu, nói: “Cậu chủ Thẩm không ở nhà.”
“Chú ấy đi đâu vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, tuy cậu chủ không hay nói, cũng không nhớ gì nhưng vẫn biết đường, đi dạo vài vòng tự nhiên sẽ về.”
Qúy Tử để lại một dãy số cho A Thành, nói: “Đây là số tòa soạn chỗ tôi làm, nếu chú nhỏ về, nhờ ông báo chú giúp, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
“Được.” A Thành thật thà đáp, đem lời này nhớ kỹ.
Có lẽ đang là mùa mưa, Nam Thành khắp nơi đều trở lên ẩm ướt. Chòi canh cạnh đại viện bị bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc lên um tùm khiến khung cảnh tiêu điều trước mắt chợt hiu quạnh, lạnh lẽo tới lạ. Thêm vài năm nữa, có thể những công trình kiến trúc bằng gỗ cũ kỹ này sẽ bị phá bỏ và thay vào đó là những căn hộ Tây tinh tiến hơn, từ nay về sau, thời đại này sẽ biến mất hoàn toàn, không bao giờ tồn tại.
Sự thay đổi của lịch sử luôn đáng buồn, Qúy Tử lơ đãng lật xem tư liệu, cầm bút viết bản thảo. Trên tay đang cử động nhưng đôi mắt cô thỉnh thoảng lại liếc về phía điện thoại, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu, chỉ một cái liếc mắt kia cũng đủ khiến anh hùng nguyện ý đâm vào loạn thế.
“Reng reng reng!”
Tiếng điện thoại vang lên.
Bạch Nhạn Tùng vừa uống trà vừa đi tới định tiếp. Qúy Tử giẫm lên giày cao gót phát ra tiếng “cộc cộc”, cô vội vàng chạy tới ngăn anh lại, nói: “ Tới ngay đây.”
Qúy Tử nghe điện thoại, uống một ngụm nước cho nhuận họng mới trả lời: “Ai vậy?”
“Cô Qúy, tôi là A Thành.”
“Chú về rồi?”
“Đúng vậy, nghe cô dặn dò, có tin tức phải gọi ngay cho cô.”
“Vâng, cảm ơn Bác Thành, tôi sẽ tới nhanh.”
Cô treo điện thoại, đánh mắt nhìn tấm kính màu. Ánh sáng xuyên qua những ô cửa sổ đầy màu sắc, phản chiếu hoa văn lên mặt đất, khắp mọi ngóc ngách đều là cảnh xuân tươi đẹp. Nghĩ lại thì, ngoài trời nắng đẹp thật.
Qúy Tử xin nghỉ phép, cô nói dối trong nhà có việc rồi chạy một mạch đến nhà Thẩm Kình Hoài. Căn phòng vẫn âm u như cũ, ánh sáng khó lọt được vào tận đáy phòng, không biết là do bóng của căn nhà gỗ hay là thứ ánh sáng trắng kia đã bị bóng tối nuốt chửng.
Cánh cửa mở toang, Thẩm Kình Hoài vẫn ngồi ở giữa phòng, lẳng lặng đưa lưng về phía cô.
Cửa sổ lầu hai hé mở, ánh mặt trời len lỏi giữa những mảnh dây thường xuân chiếu vào trong nhà, làn bụi cùng bóng đen xám xịt đan xen vào nhau giống như gai dày xiềng xích nhốt Thẩm Kình Hoài vào trong, không thể động đậy. Thời gian như tĩnh lại, sóng ngầm dâng trào mãnh liệt, lúc này Thẩm Kình Hoài ngồi đó tựa như người có rất nhiều chuyện xưa. Lòng Qúy Tử nóng như lửa đốt, cô vội vàng chạy tới,chiếc khuyên tai bằng vàng trắng trên vành tai theo bước chân khẽ cào vào lớp áo choàng len phát ra âm thanh sột soạt làm nhiễu loạn người trong mộng.
Thẩm Kình Hoài quay đầu lại song cũng chỉ trầm ngâm nhìn cô chứ không nói một lời.
Qúy Tử hiểu ra, cô tựa lưng vào cánh cửa sơn mài màu trắng, hai đốt ngón tay thon dài nhấc lên một hồi, cửa phòng không một tiếng động đóng lại.
Trong gian phòng tối, một nam một nữ ở cùng một chỗ.
Trái tim không bình tĩnh nổi đập loạn xạ, cảm giác xao động rất khó gọi tên cứ hiện hữu mãi trong lòng cô. Mặc dù thời tiết khá oi bức nhưng không đến mức khó chịu, vậy cớ gì phải hoảng loạn như vậy.
Qúy Tử liếm liếm môi, sau khi ăn phải lớp son đỏ sẫm có mùi rượu anh đào, cô mới tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: “Chú Thẩm, cháu sẽ không để lộ. Chú…tại sao lại như vậy?”
Cô mãi không nói nên lời giống như người câm, muốn nói lại thôi giống như có thứ gì đó mắc kẹt lại cổ họng.
Thẩm Kình Hoài vẫn im lặng như thể đang dò xét cô. Anh nhịn hồi lâu mới hỏi: “Là Qúy Tử sao?”
Giọng anh rất hay, trong trẻo lại mát lạnh giống như tiếng đồ sứ va chạm, âm thanh nội lực chậm rãi rót vào màng nhĩ.
“Chú nhỏ, là cháu”
Vành tai Qúy Tử nóng bừng, không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận bí mật này. Anh không hề ngốc, cũng không vụng về đến mức không nói được hay thần chí không rõ. Vẻ bề ngoài đó đều là giả.
“Tôi…quên mất rồi, tôi chỉ mơ hồ nghĩ đến cái tên cháu nên có chút ấn tượng.”
Qúy Tử sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Chú không nhớ được những chuyện trước kia sao?”
Thẩm Kình Hoài gật đầu: “Tôi nhớ không rõ lắm, đặc biệt là những gì liên quan đến vụ cháy, toàn bộ đều quên sạch. Trong giấc mơ có thấy một số hình ảnh, nhưng mỗi lần cố nghĩ tới, đầu lại đau như muốn nứt ra.”
“Cháu có nghe qua về căn bệnh này, hồi còn học ở nước ngoài, bác sĩ tâm lý của cháu có giảng qua chứng mất trí nhớ do tâm lý. Bệnh nhân sau khi bị kích động sẽ quên đi một số thứ có chọn lọc, tạm thời phân ly trí nhớ. Ở nước ngoài họ gọi đó là Psychogenic amnesia*, cũng không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng.” Quý Tử cố gắng nói chậm lại để Thẩm Kình Hoài có thể hiểu.
* Chứng hay quên do tâm lý hoặc là chứng hay quên phân ly là một rối loạn trí nhớ đặc trưng bởi mất trí nhớ đột ngột theo giai đoạn ngược dòng, xảy ra trong một khoảng thời gian từ hàng giờ đến hàng năm. Gần đây hơn, “chứng hay quên phân ly” đã được định nghĩa là rối loạn phân ly “được đặc trưng bởi những khoảng trống trong trí nhớ được báo cáo lại. Những khoảng trống này liên quan đến việc không có khả năng nhớ lại thông tin cá nhân, thường là do chấn thương hoặc căng thẳng.
“Cháu nói Tiếng Anh rất hay.”