Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hồi còn ở bên đấy, cháu có tham gia mấy lớp tâm lý học.”
“Vậy cháu biết cách chữa khỏi bệnh này?”
Qúy Tử cắn môi: “Liệu cơm mà gắp mắm thôi ạ.”
Hai người rơi vào trầm tư, bốn phía lại trở lên tĩnh lặng như có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Trong phòng đột nhiên kín gió, một hơi ấm mơ hồ bao trùm, sau lưng Qúy Tử nhanh chóng rịn một lớp mồ hôi khiến cho chiếc sườn xám hoa văn sẫm màu xanh lục dán sát vào da thịt.
Chờ một lúc lâu, Qúy Tử lại hỏi: “Tại sao chú nhỏ phải giả ngốc?”
“Có người muốn giết tôi.” Thẩm Kình Hoài nhàn nhạt trả lời.
Qúy Tử giật mình, không ngờ Thẩm Kình Hoài giả ngốc là vì tránh tai họa.
“Có liên quan tới vụ hỏa hoạn đó sao ạ?”
“Vụ hỏa hoạn đó không phải do tai nạn, cảnh sát nói đây là một vụ ám sát.”
“Vậy chú cũng đâu cần thiết phải giả ngốc mãi ở một chỗ như này…”
“Nếu, tôi nói là nếu…” Thẩm Kình Hoài nhếch môi, nói từng chữ rõ ràng, “Nếu cháu là hung thủ, cháu muốn giết người nhưng lần một không thành, vậy cháu có tiếp tục ra tay thêm lần nữa không?”
Gan Qúy Tử chưa đủ lớn để nghĩ tới chuyện giết người, nhưng những tin mưu tài hại mệnh cũng chẳng hiếm lạ gì ở tòa soạn.
Cô gật đầu: “Hẳn là có.”
“Ám sát nếu không liên quan tới tài sản thì cũng vì mục đích khác. Nếu chúng quyết phải đuổi cùng giết tận, hẳn là do tôi đã biết bí mật gì đó. Lần trước hắn thất bại để lộ ra dấu vết, tôi chỉ có thể tăng cường cảnh giác. Lần thứ hai chắc chắn hắn sẽ sợ lộ ra hành tung của mình. Mà lúc này, tôi biến thành một kẻ ngu ngốc không nhớ rõ mọi chuyện chẳng phải hắn sẽ bớt lo sao. Sau đó người này sẽ vì vậy mà rút dây động rừng, không chừng còn thả tôi con đường sống. Giết người dù sao cũng không phải chuyện dễ dàng gì, có thể bớt được việc nào thì hay việc đó.” Giọng nói của anh rất nhẹ, không hề có chút cảm xúc phức tạp, giống như sự sống và cái chết ngoài kia chẳng liên quan gì tới anh.
“Sao chú không tạm lánh đi chỗ khác?”
Thẩm Kình Hoài cười, đáy mắt lộ ra tia lạnh lẽo: “Dám cả gan giết tôi, đây là huyết hải thâm thù, tôi có thể không cho hắn xem chút sắc mặt sao?”
Qúy Tử im lặng, mím chặt môi.
“Vô số lần trong giấc mộng, tôi đều mơ thấy người đó muốn lấy mạng mình. Dù cho ngọn lửa kia không thể thiêu chết tôi, dù cho tôi có may mắn chạy thoát nhưng đâu thể cứ mãi giả ngu cả đời. Nó như qủa bom hẹn giờ cột chặt trên người tôi có thể phát nổ bất cứ lúc nào, muốn tự tìm cách tháo nó ra. Trước hết phải bảo toàn cái mạng này, sau mới cứu được mình.”
Qúy Tử khẩn trương đến mức giọng cũng run run: “Tại sao chú không báo cảnh sát?”
“Đám người đó liệu có tin một người mất trí nhớ như tôi?”
“Tại sao lại nói những chuyện này với cháu?”
Thẩm Kình Hoài nhếch mi, nhàn nhạt nói: “Đêm qua tự dưng hứng lên cứu cháu, để lộ thân phận. Tôi cũng không thể giết người diệt khẩu, đành phải kéo cháu lên ngồi cùng thuyền vậy.”
Trong lòng Qúy Tử run sợ.
Anh bật cười: “Đùa cháu chút thôi. Bây giờ cháu đã biết bí mật của tôi, đương nhiên không thể toàn thân trở ra.”
“Rắc” một tiếng, cửa phòng phía sau bị khóa lại.
Trong căn nhà này ngoài A Thành ra còn ai vào đây nữa?
Một trung phó điển hình như A Thành cũng không thoát kiếp làm châu chấu trên dây với Thẩm Kình Hoài, đúng là mạng già cũng không tha mà!
Qúy Tử lùi về phía sau nửa bước, giày cao gót bị trật khiến cô chuệnh choạng, không cẩn thận bị bong gân.
Cô cảm thấy Thẩm Kình Hoài lúc này thật xa lạ, hóa ra ẩn sau gương mặt dịu dàng kia lại ẩn chứa một linh hồn nguy hiểm khó dò.
Đây là lần đầu tiên cô không nhìn thấu một người?
Rõ ràng là gương mặt rất quen thuộc, vẫn là cái nhíu mày, điệu cười y hệt thuở niên thiếu. Cô tưởng rằng mình đã hiểu rất rõ về anh, biết rõ con người anh, nhưng cuối cùng, chỉ một ánh mắt kia đã phá tan đi mọi ảo tưởng này.
Anh u ám ngoan độc hệt như loài rắn độc nghênh cổ trực chờ con mồi. Đối với anh đây là số trời, trốn hay không trốn cũng đều vô nghĩa.
Qúy Tử nào biết chuyến này đi là Hồng Môn Yến vì vậy dè dặt hỏi anh: “Muốn cháu giúp gì*?”
*Đoạn này bà Qúy không gọi chú già là chú nên ông mới hốt hoảng.
Thẩm Kình Hoài cười: “Sao không gọi chú nhỏ nữa rồi?”
Lúc này cô mới sực tỉnh, lại sửa miệng gọi một tiếng: “Chú nhỏ”
“Sợ cái gì? chỉ bằng một tiếng chú nhỏ này, tôi nhất định sẽ không làm thương tổn “đứa cháu gái khác họ” đáng yêu này. Cháu về trước đi, ngày thường tôi không tiện ra ngoài nên muốn nhờ cháu giúp đỡ, chỉ là vài việc vặt cần điều tra thôi. Tôi biết cháu là phóng viên, dùng thân phận này để che đậy hành động cũng thuận tiện hơn tôi, không phải việc gì to tát cả, không đáng phải lo lắng.” Dù gì cũng là chuyện liên quan tới tính mạng, sao từ miệng Thẩm Kình Hoài lại thành không phải việc gì to tát.
Qúy Tử gật đầu rồi lại quay lại nhìn cánh cửa đã hơi he hé. Cuối cùng Thẩm Kình Hoài cũng đồng ý thả cô khỏi nơi nguy hiểm chết người này.
Sau khi rời khỏi biệt thự, trời đã tối đen như mực. Qúy Tử tìm một quán hoành thánh ven đường để ăn. Ngày thường cô sẽ không bao giờ tạt vào mấy quán ăn đường phố mất vệ sinh này nhưng hiện giờ bụng đánh trống kêu đói, cô cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
Chén hoành thánh nước dùng trong veo, rải lên trên một lớp hành lá trông rất hấp dẫn.
Cô không rảnh đánh giá nhiều, múc một thìa canh cùng một miếng há cảo khẽ thổi rồi đưa vào miệng. Miếng gân được ướp thêm chút đường có vị đậm đà, khi cắn vào, vỏ bột mỏng nứt ra để lộ phần nhân thịt hồng hồng trên đầu lưỡi kết hợp với nước súp ngọt thanh càng khiến vị giác thêm bùng nổ.
Sau khi húp một ngụm súp nóng, dạ dày bị kích thích bởi hơi nóng bao trùm, nhân tài cuối cùng cũng thoát ra khỏi nghịch cảnh hỗn loạn. Qúy Tử thỏa mãn thở ra một tiếng, trên người mồ hôi nhễ nhại, bây giờ nghĩ tới Thẩm Kình Hoài cũng không còn cảm giác sợ hãi nữa.