Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ross
Bởi vì khẩn trương nên Qúy Tử cúi đầu rất thấp, hàm răng dùng sức cắn chặt, cơ thể căng như dây đàn, phía sau lưng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Gương mặt hồng hào ban đầu vốn dĩ không thể nhìn rõ giờ đã ửng đỏ. Qúy Tử càng thêm bối rối không dám ngẩng đầu lên càng khiến sự việc thêm khó xử, chẳng mấy chốc sẽ bị Thẩm Kình Hoài phát hiện.
Thẩm Kình Hoài nhướng mày hỏi cô: “Phòng bí quá à?”
“Gì…gì ạ?” Qúy Tử giật mình, ngước mắt lên nhìn Thẩm Kình Hoài, vừa vặn đối diện với ánh mắt thăm dò của người đàn ông.
Cô ấp úng đáp: “Không phải…”
“Thế sao lại đỏ mặt, còn ra nhiều mồ hôi như vậy?” Thẩm Kình Hoài liếc cô một cái, thật sự không hiểu nổi tâm tư của cô gái nhỏ. Nhưng lúc nãy cô giật mình trông rất thú vị, thôi không so đo với cô nữa.
Anh cứ vậy bỏ qua đề tài này, sau khi uống xong bát canh an thần, lập tức lên giường nằm ngay ngắn. Trước khi nhắm mắt, Thẩm Kình Hoài dặn dò: “Lúc tôi ngủ, phiền cháu ở lại một lúc, nếu thấy điểm khác thường, hãy nhớ ghi lại những lời tôi nói.”
Thẩm Kình Hoài có đoạn nửa năm không yên giấc, ngày nào cũng bị ác mộng đánh thức, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó là đầu lại đau như muốn nứt ra.
Qúy Tử thấy Thẩm Kình Hoài đã chìm vào giấc ngủ, trên người quần áo vẫn chỉnh tề, trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác xấu hổ. Người đem dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử đúng ra là cô mới phải.
Qúy Tử cẩn thận kéo ghế dựa lại gần. Khoảng cách quá xa, cô sợ sẽ bỏ lỡ vài điều quan trọng.
Cô nhìn gương mặt đang yên giấc của Thẩm Kình Hoài, nghe tiếng hô hấp đều đều của anh, cảm thấy có chút khó tin. Cô cứ ngồi im như vậy ở trong phòng chú nhỏ? Huy chương vàng đâu mau đeo cho người dũng cảm này!
Qúy Tử chán nản tô vẽ lên vở, qua nửa giờ, cô nghe thấy tiếng động từ Thẩm Kình Hoài.
Qúy Tử hốt hoảng thò đầu lại gần, thấy hai tay anh gắt gao nắm chặt, muốn chạm vào Thẩm Kình Hoài nhưng lại sợ sẽ đánh thức anh.
Thẩm Kình Hoài gọi cô tới không phải vì muốn ghi lại những lời anh nói trong giấc mơ sao? Nếu cô vì muốn trấn an Thẩm Kình Hoài mà đánh thức anh dậy thì khác nào công cốc.
Qúy Tử chỉ có thể cố nhịn sự khó chịu, cố gắng dỏng tai nghe tiếng lải nhải linh tinh của Thẩm Kình Hoài. Giọng anh quá nhỏ gần như tiếng nỉ non, Qúy Tử không tài nào nghe rõ được.
Không còn cách nào khác cô chỉ đành lại gần thêm chút nữa.
Qúy Tử mím môi, nghiêng mặt áp sát khóe miệng Thẩm Kình Hoài. Khi đến gần, hơi thở nóng bỏng của Thẩm Kình Hoài cứ thế phả vào mặt cô, quanh quẩn nơi gò má, có chút hơi ngứa lại có chút cảm giác mặt đỏ tim đập.
Cô không dám nhúc nhích nhiều, mãi đến khi nghe được vài cái tên kỳ lạ:
“Người tài xế họ Vương, quán rượu Hà Dương…”
Anh cứ lặp đi lặp lại điều này, sau đột nhiên không còn nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào nữa.
Qúy Tử muốn cẩn thận nghe rõ hơn, đúng lúc này trên má cô ập đến một cảm giác mát lạnh.
Qúy Tử giật mình kinh hãi lùi về phía sau nửa bước.
Cô bưng kín gương mặt, trái tim đập lên từng đợt như hồi trống. Vừa rồi trong lúc lơ đãng, hình như cô đã chạm phải môi của Thẩm Kình Hoài. Đây có gọi là…bị anh hôn không?
Một lúc sau, Thẩm Kình Hoài bị tiếng động của Qúy Tử đánh thức, anh bừng tỉnh xoa cái trán đau nhức.
Qúy Tử giả vờ bình tĩnh nói: “Trong lúc ngủ, chú có nhắc tới tài xế cho nhà họ Vương và một quán rượu tên Hà Dương. Cháu nghĩ chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ đây.”
Thẩm Kình Hoài mới vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, vẫn chưa hết kinh hồn. Anh chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Qua mười lăm phút, anh dường như đã tìm lại được lương tâm mình, lúc này mới thả Qúy Tử đi: “Phiền cháu giúp tôi tra những chuyện có liên quan. Nếu có manh mối cứ đến biệt thự tìm tôi. Đêm đã khuya, để A Thành đưa cháu về!”
“Vâng” Qúy Tử khẩn trương đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô bỗng nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon” Thẩm Kình Hoài đáp lại cô một câu.
Chờ đến khi Qúy Tử rời khỏi biệt thự, cả căn phòng liền trở lại dáng vẻ tĩnh lặng trước đó. Thẩm Kình Hoài lướt qua quyển vở Qúy Tử để lại, toàn là mấy nét bút nguệch ngoạc vẽ hoa cỏ đủ loại, vậy mà anh cứ tưởng cô nhóc này chờ chán sẽ lăn ra ngủ mất.
Trong đầu anh chợt hiện ra gương mặt của Qúy Tử, cô nhóc ngồi trên ghế dựa, hai chân không chạm đất, đôi giày treo lủng lẳng giữa không trung.
Thẩm Kình Hoài mím môi cười nhạt, vươn tay vuốt ve môi. Lúc này, dường như anh ngửi thấy mùi gì đó trên ngón tay mình, giống như rất quen thuộc.
Ai có thể nói cho anh biết tại sao lại có mùi son phấn phụ nữ trên môi anh không vậy?