Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước kia Lương Tùng Đình thích Úc Thanh Chước chính vì tính cách này của anh.
Ánh mắt của anh luôn bình thản, những khi cười rộ lên lại vô cùng rạng rỡ, bất cứ ai cũng chẳng thể ngó lơ.
Úc Thanh Chước miêu tả thanh xuân của mình là tùy tiện bốc đồng, Lương Tùng Đình cho rằng không phải vậy. Tùy tiện bốc đồng là cụm từ mang ý không biết trời cao đất dày, là "căn bệnh chung" của những năm tháng tuổi trẻ, còn hắn lại luôn nghĩ Úc Thanh Chước vốn có cái để kiêu ngạo, là kiểu người phúc hữu thi thư khí tự hoa*. Lương Tùng Đình luôn luôn thiên vị anh, cho dù Úc Thanh Chước có sai đi chăng nữa thì cũng là chuyện hắn có thể tha thứ.
(*chỉ cần đọc nhiều thì khí chất tài hoa sẽ tự nhiên trỗi dậy. đây là câu thơ trích trong bài thơ Vĩnh biệt Đổng Xuyên của nhà thơ Tô Thức)
Thế nhưng cái giá của trưởng thành quá lớn, Úc Thanh Chước đau đớn trắng tay, việc mất đi Lương Tùng Đình đủ để triệt tiêu sự kiêu ngạo năm xưa của anh.
Nếu tình yêu được tính là điểm yếu duy nhất của Úc Thanh Chước thì điểm yếu này có lẽ sẽ cản trở anh đến hết cuộc đời.
Bùi Hân ở đầu kia điện thoại có giọng nói vui tươi phóng khoáng, chắc hẳn là một chàng trai trẻ trung đầy sức sống.
Bây giờ Úc Thanh Chước thường cảm thấy tự ti mỗi khi đối diện Lương Tùng Đình, dấu vết của việc chia tay năm xưa dường như vẫn còn lưu lại trên người anh, nhắc cho anh nhớ rằng có một số việc đã xảy ra không thể xóa đi được. Chính vì thế, khi một người chưa từng làm điều sai chủ động theo đuổi Lương Tùng Đình là đủ để khiến Úc Thanh Chước thấp thỏm.
Huống chi anh và Lương Tùng Đình vẫn chưa thật sự quay về với nhau, điều này đồng nghĩa với việc anh không có tư cách để dò hỏi.
Lương Tùng Đình vẫn đang giữ anh lại, bởi vì chống hai tay xuống bồn rửa mặt nên hắn không cao như lúc thường, trông như đứng dựa vào người Úc Thanh Chước.
"Úc Úc," Hắn gọi tên anh, chậm rãi nói, "vấn đề giữa chúng ta bây giờ không phải chuyện tình cảm, anh nghĩ là em biết."
Vì tiếng Úc Úc của Lương Tùng Đình mà con ngươi của Úc Thanh Chước hơi co lại.
Anh thấp giọng trả lời: "Vâng."
Trên đời này có những cặp đôi dù còn yêu nhưng vẫn chia tay, dù không muốn vẫn phải rời xa, chẳng hạn như Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình.
"Em có thời gian, anh Đình." Úc Thanh Chước cũng chầm chậm đáp, "Em có rất nhiều thời gian, chỉ cần được ở bên anh thì dù bao lâu em cũng chờ."
Một Úc Thanh Chước hèn mọn đến vậy không khỏi khiến người ta đau lòng. Lúc trước Lương Tùng Đình sẽ giấu cảm xúc này rồi vờ tỏ ra lạnh nhạt với anh, nhưng giờ hắn không muốn giấu nữa.
Hắn giơ tay ôm người vào lòng, vòng tay siết lại ôm anh thật chặt, nói: "Em không cần chờ, anh cũng không cần quay đầu lại. Ở cạnh anh em đừng lo trước lo sau như thế, anh nhìn mà lòng cũng khó chịu."
"Đến ăn cơm thì cứ đến thôi, đừng mua đồ làm gì. Anh nghe điện thoại không tránh em thì em cũng đừng trốn vào phòng tắm."
Áo len mềm mại trên người Úc Thanh Chước cọ lên mặt Lương Tùng Đình. Không biết có phải do hắn bỗng ôm anh hay không mà hô hấp của Úc Thanh Chước trở nên dồn dập hơn.
Anh không phải là người miệng lưỡi vụng về, vậy mà giờ phút này lại không biết mình nên trả lời hắn thế nào.
Lương Tùng Đình cũng không cần anh phải nói gì. Sẽ cần thêm thời gian cho đến khi hai người hoàn toàn quay trở về bên nhau, rốt cuộc chia xa đến bảy năm, có những rạn nứt vẫn cần được hàn gắn, thế nhưng Úc Thanh Chước không được cứ né tránh như vậy. Có những lúc anh can đảm vô cùng, có thể về nước vì Lương Tùng Đình hắn, có thể vì gặp mặt mà bay một mạch từ Bắc Kinh đến Quý Châu; đôi khi anh lại băn khoăn quá nhiều, mỗi khi nhắc đến quan hệ giữa bọn họ anh đều ép bản thân trở thành một người cũ hiểu chuyện.
"Lần tới bạn bè tụi anh tụ tập thì em cũng đi đi." Lương Tùng Đình xoa xoa lưng anh, thương lượng.
Để Úc Thanh Chước gặp mặt mọi người cũng bớt đi các loại hiểu lầm.
Anh do dự, "Em đi có ổn không?"
Hắn mỉm cười, nói: "Anh không dẫn em tới thì còn dẫn ai chứ? Hay là em muốn anh đi một mình rồi Triệu Mịch lại giới thiệu cho anh một cậu trai hai mươi tuổi nữa?"
Úc Thanh Chước đáp ngay lập tức: "Em đi, anh Đình."
Bấy giờ Lương Tùng Đình mới buông anh ra, cá hồi còn đang nằm chờ vào lò nướng nhưng hắn không muốn Úc Thanh Chước phải suy nghĩ miên man vì cuộc điện thoại kia, lại hỏi anh: "Còn gì muốn biết không?"
Úc Thanh Chước ngơ ngác một lát mới hiểu ra, bật cười, "Không hỏi gì nữa ạ, anh Đình cũng không cần giải thích đâu."
Lương Tùng Đình nhìn anh rồi trầm giọng nói tiếp: "Không phải dè dặt như thế, ở bên anh em có thể không cần hiểu chuyện, có thể làm một đứa trẻ nghĩ sao nói vậy, anh không yêu cầu em phải chín chắn ổn trọng hơn so với bảy năm trước, rõ chưa?"
Lời này khiến cho Úc Thanh Chước sững sờ.
Đã gần một năm kể từ khi về nước, đây là lời có sức nặng nhất mà Lương Tùng Đình nói với anh, có thể suy ra được lực sát thương của nó lớn nhường nào.
Nụ cười trên môi Úc Thanh Chước dần tắt, trong mắt là hơi nước phản chiếu chút ánh sáng lấp lánh, anh áp xuống cảm xúc đang dâng lên, gật đầu rồi trả lời thật rõ: "Rồi ạ."
***
Tối nay Úc Thanh Chước không về mà ngủ lại ở nhà Lương Tùng Đình.
Có lẽ vì nghe mấy lời đó của hắn nên anh không còn câu nệ như trước nữa. Buổi tối Lương Tùng Đình ngồi trong phòng làm việc tăng ca còn anh ở phòng khách đọc sách, sau đó thiếp đi mất.
Gần mười một giờ Lương Tùng Đình tới gọi anh dậy bảo anh lên giường ngủ. Úc Thanh Chước mơ màng híp híp mắt nhìn hắn, lúc ấy Lương Tùng Đình đang ngồi xổm bên cạnh sofa với hai cánh tay vắt lên đầu gối, động tác rất tùy ý. Úc Thanh Chước bỗng thấy lòng rung động, cảm thấy người đàn ông này quá đẹp trai, vì thế bèn duỗi tay xoa nhẹ lên tóc hắn.
Giọng anh hơi khàn, nói: "Anh Đình, làm sao bây giờ, em muốn ngủ với anh."
Lương Tùng Đình không ngờ là anh sẽ nói vậy, lấy cái tay đang đặt trên đầu mình xuống rồi mỉm cười trêu anh, "Lẳng lơ cái gì hả."
Mắt Úc Thanh Chước vẫn lim dim, cái tay bị nắm kia không chịu yên mà cứ niết niết các đốt ngón tay hắn, "Anh Đình," Anh gọi Lương Tùng Đình rồi dừng lại, lát sau mới nói tiếp, "em thấy anh cầm quà sinh nhật của em đi rồi."
Dứt lời, dường như rất vui vẻ mà nheo mắt cười cười.
Vốn dĩ Lương Tùng Đình cũng chẳng định giấu anh, ừ một tiếng xem như trả lời.
Úc Thanh Chước xoay người ngồi dậy còn hắn vẫn ngồi xổm. Anh kìm nén xúc động muốn hôn hắn, mang theo ý dỗ dành hỏi tiếp: "Anh không có gì muốn hỏi ư?"
Lương Tùng Đình xoa xoa cằm rồi hơi cong khóe miệng, "Không có."
Không thể phủ nhận là hắn muốn nghe Úc Thanh Chước chính miệng nói ra ý nghĩa của bốn chữ "Nam bắc đông tây" kia, nhưng không phải bây giờ.
Giọng của Úc Thanh Chước càng mềm mại hơn, dỗ hắn, "Hỏi đi mà anh Đình, hỏi đi rồi em nói cho anh."
Lương Tùng Đình cụp mắt, không mắc lừa, "Khi nào em nói với anh lý do chia tay thực sự của năm đó thì anh sẽ hỏi em ý nghĩa của con dấu kia." Nói xong hắn lại bổ sung thêm, "Được chứ, Úc Úc?"
Đây là tiếng gọi Úc Úc thứ hai trong ngày hôm nay.
Hai chữ này làm lòng Úc Thanh Chước mềm nhũn, không hỏi thì không hỏi vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Anh không ngồi trên sofa nữa mà ngồi xổm xuống dán sát Lương Tùng Đình, chủ động hôn hắn.
Lương Tùng Đình vốn ngồi xổm nên trọng tâm cơ thể không ổn định. Đầu tiên Úc Thanh Chước hôn khẽ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, tách ra một chút, tiếp đó lại hôn mạnh bạo hơn, bắt đầu mút cắn và đẩy hắn.
Sàn nhà dưới sofa có trải thảm nhung, chẳng mấy mà hai người đã cùng lăn ra thảm.
Lương Tùng Đình thích sự ấm nóng trên cơ thể Úc Thanh Chước khi anh vừa ngủ dậy, thích cách anh cọ xát người hắn khi hôn môi, chẳng khó để nhận ra sự dung túng trong từng động tác của hắn khi đáp lại Úc Thanh Chước. Anh hôn từ môi đến cằm rồi xuống tới yết hầu, Lương Tùng Đình vẫn luôn ôm lấy anh, đến khi anh bắt đầu cắn mút cần cổ hắn thì Lương Tùng Đình mới véo nhẹ một cái lên eo anh, "Sáng mai anh phải họp, đừng cắn mạnh quá."
Úc Thanh Chước thu răng lại, hôn thêm một lúc nữa rồi vùi mặt vào hõm cổ hắn, vừa cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở vừa hỏi: "Về sau ngày nào anh cũng gọi Úc Úc được không?"
Đối với Úc Thanh Chước, tiếng gọi Úc Úc đồng nghĩa với "Anh yêu em".
Lương Tùng Đình không nói gì, chỉ đặt tay lên gáy anh rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
***
Sau bữa cơm chiều hôm đó ở nhà Lương Tùng Đình, quan hệ giữa hai người lại có thêm một bước ngoặt nho nhỏ.
Từ đêm đó trở đi thỉnh thoảng Úc Thanh Chước sẽ đưa ra chút yêu cầu với hắn, cũng không phải là điều gì quá phận, chỉ là có những việc nhỏ anh muốn được Lương Tùng Đình nuông chiều. Ví dụ như nửa đêm mất ngủ anh sẽ gọi điện thoại cho hắn, dù hắn ngủ rồi cũng sẽ dậy nghe điện; hay là hôm trời mưa lớn, Úc Thanh Chước sẽ ở lại viện nghiên cứu tăng ca để đợi Lương Tùng Đình đến đón.
Những chuyện nhỏ nhặt ấy mang theo độ ấm khiến lòng người ấm áp, cũng giúp hâm nóng tình cảm giữa hai người.
Úc Thanh Chước đã lang bạt bên ngoài tới bảy năm, mùa đông năm nay còn lạnh hơn năm trước nhưng anh lại không cảm thấy sự cô đơn khi chỉ có một mình.
Sắp sang năm mới, những buổi tụ tập bạn bè cũng trở nên nhiều hơn.
Nghe Lương Tùng Đình nói qua điện thoại rằng sẽ dẫn theo Úc Thanh Chước, chỉ một tuần sau Triệu Mịch đã tổ chức tiệc tùng. Nhưng lần đó hai người lại không tới, một là hắn thực sự không rảnh, hai là tiệc của Triệu Mịch rất loạn, kiểu người nào cũng có, Lương Tùng Đình không muốn Úc Thanh Chước phải theo hắn đến mấy buổi tiệc ồn ào như thế, vậy nên cứ lùi mãi đến tận lúc hắn nhận được điện thoại của Lộ Bạch Phỉ vào một tuần trước Giáng Sinh.
Lộ Bạch Phỉ hiếm khi chủ động tổ chức tiệc, y là người không thích hô bè gọi bạn, về mặt này y và Lương Tùng Đình rất giống nhau. Những cuộc tụ tập mà y chủ trì Lương Tùng Đình đều đi, mấy người tham gia đều là bạn bè đã quen biết nhiều năm, trò chuyện không cần kiêng dè mà đi chơi với nhau cũng thoải mái.
Trong điện thoại Lộ Bạch Phỉ nói có vài người bạn muốn gặp mặt, đang tính chọn địa điểm là khu du lịch dưỡng sinh suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh, hỏi hắn có thể tới hay không.
Ngâm mình trong bể nước nóng giữa bầu không khí năm mới đang đến gần không tồi chút nào, khá hợp lý và giúp giảm stress, vừa khéo cuối tuần này Lương Tùng Đình cũng rảnh nên lập tức đồng ý.
Lộ Bạch Phỉ hỏi thêm một câu: "Cậu đến một mình hay như nào?"
Hắn trả lời: "Thanh Chước cũng đi."
Y nghe xong cũng không bất ngờ lắm, khẽ cười ở đầu kia di động, không hề vòng vo mà hỏi tiếp: "Thầy Úc muốn tới ư, lấy danh nghĩa gì đây?"
Lương Tùng Đình thản nhiên đáp: "Chị dâu cậu."
Lộ Bạch Phỉ sửng sốt, bật cười: "Được được, vậy đặt cho hai người phòng giường đôi."