Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Thâm Viễn đem kết quả so sánh DNA về đồn công an Nam Thành, tin tức không đồng nhất làm đoàn người kinh ngạc.
Chuyện trở nên phức tạp.
Người bị tình nghi Trịnh Tân thừa nhận ông ta cưỡng gian nhưng kết quả lại phủ nhận điều đó.
"Nhân viên đã xét nghiệm tổng cộng ba lần." Lục Thâm Viễn nói ra sơ bộ tình huống khi ấy, "Phân tích DNA từ trong mẫu, kết quả phân ra hai phần đối lập đã nói lên rất rõ: Trịnh Tân không cưỡng hiếp Hoàng Diễm Diễm." Ít nhất trước khi chết.
"Tra hỏi Trịnh Tân một lần nữa." Cuối cùng Lục Thâm Viễn chỉ có thể làm vậy.
Trần Uy gật đầu, dẫn theo mấy người hỏi cung Trịnh Tân.
Trong phòng thẩm vấn, Trịnh Tân mang còng tay, rũ đầu, quy củ ngồi đó, thành thật trả lời câu hỏi.
"Ông có cưỡng hiếp Hoàng Diễm Diễm không?" Trần Uy hỏi vấn đề đang quấy nhiễu bọn họ phá án.
Trịnh Tân co bả vai, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Trần Uy, mắt anh hung dữ, Trịnh Tân lại cúi đầu xuống, ấp úng, lần này lại nói: "Tôi không nhớ rõ."
Qua tấm kính căn phòng, Lục Thâm Viễn xoa chân mày, mấy vị hình cảnh bên cạnh cũng thở dài.
Trong phòng, Trần Uy vẫn còn tra hỏi, vội vàng hy vọng có thể tìm ra điểm đột phá.
Lục Thâm Viễn đứng dậy, không nhìn bên trong, mấy người cảnh sát dõi theo anh, chờ hành động tiếp theo. Nhưng anh chỉ buông tay, kết luận: "Công việc tìm người tình nghi thất bại."
Người trong phòng giám sát kêu rên.
"Mở rộng ra phạm vi lớn, tiến hành xâm nhập toàn diện điều tra." Cuối cùng, anh hít sâu một hơi, mặt thâm trầm, chỉ thị bước kế tiếp.
Tiếng kêu rên còn lớn hơn!
Tìm kiếm diện rộng còn chưa phát hiện gì mới, người ta lại bị rơn cả tóc gáy bởi chuyện xảy ra tiếp theo: Sắc ma lại xuất hiện!
Cách ngày phát hiện Trịnh Tân không cưỡng hiếp Hoàng Diễm Diễm bốn ngày.
Ngày 22 tháng 9, buổi sáng 10h30p, thời tiết tốt, cơ quan công an lần nữa nhận được báo án, làm gián đoạn bữa trưa của đoàn người Lục Thâm Viễn.
Người báo án là một thôn dân, trong tay cầm điếu thuốc còn chưa đốt, lo âu khẩn trương, hận không được lập tức đốt thuốc kích thích tế bào não.
Cũng may là còn tỉnh, lúc báo án nói trôi chảy, nội dung khiến người ta sửng sờ: Ở Nam Thành quốc lộ số 2 đi thông qua bờ sông phát hiện một nạn nhân nữ, không đầu, không tay chân!
"Không phải là án giết người liên hoàn chứ?" Trần Uy nhỏ giọng kêu lên, vụ án Hoàng Diễm Diễm còn chưa giải quyết xong, Trần Uy chỉ theo điều kiện phản xạ mà liên tưởng, khiến mấy vị cảnh sát khác tái mặt.
Lục Thâm Viễn tỉnh bơ lành lạnh liếc anh, Trần Uy làm động tác im miệng.
Việc này không nên chậm trễ, đoàn người đi theo người báo án, lập tức tới hiện trường.
Xe cảnh sát chạy như bay. Lần này hiện trường được bảo vệ tốt hơn, dây cảnh giới văng quanh bờ sông, quần chúng bên ngoài hiếu kì nhìn vào trong.
Lục Thâm Viễn bước đến, cảnh sát đưa mấy bộ găng tay cho anh.
"Người phát hiện thi thể là người nhặt rác trong thôn, ông ta cho là rác rưởi nên kéo lên, bị ngã mới lại gần nhìn thì phát hiện là nữ thi bị chặt nhiều phần." Tiểu Tống hôm nay tích cực nhất, chắc là do mấy hôm trước đội trưởng mời cơm nên có tác dụng, hôm nay đi đầu điều tra một lượt rồi trở lại báo cáo. "Tay và chân đều bị phân ra, phần cơ thể còn lại bị vứt nơi đó." Tiểu Tống chỉ vào phần đất.
Thi thể không có đầu và tay chân nằm trên bờ sông, đang đắp vải trắng. Nhân viên trong cục đang khám xét.
Đây là vụ án giết người vô cùng tàn nhẫn.
Ánh mặt trời làm Lục Thâm Viễn có chút nhức mắt, anh nheo mắt lại, nhìn ra xa.
Quả nhiên dục tốc thì bất đạt.
Chờ bắt hung thủ, cản trở hắn, hắn không định để yên cho cảnh sát!
Phần thân thể còn lại đem về phòng xét nghiệm, nhân viên bước đầu kiểm tra xác báo cáo bên trong phát hiện tinh dịch nam.
Cưỡng gian, sát hại. Hai điểm giống với vụ án Hoàng Diễm Diễm.
Câu nói vô tâm "vụ án giết người liên hoàn" của Trần Uy cũng có thể trở thành sự thật.
Lục Thâm Viễn không biết là nên khen ngợi hay phê bình Trần Uy, chạng vạng tối lại có người đàn ông trẻ tuổi tới báo án, có người mất tích.
Nam, Chung Tử Thụ, người cao, nghiêm mặt đau thương, "Vợ tôi đã hai ngày chưa về nhà."
"Ừ, anh nói tiếp đi." Tiểu Tống lần này gia nhập, làm việc ghi chép.
Dù sao bây giờ cũng không có đầu mối, trong phòng hơi trống người, Lục Thâm Viễn và Trần Uy dứt khoác ngồi cách không xa nghe.
Theo lời Chung Tử Thụ, anh ta nghe nói bờ sông có thảm án, ở nhà đứng ngồi không yên, vội vã chạy tới báo án.
Vợ anh ta tên là Tô Thất Nữ, năm nay 28 tuổi, đi làm cửa hàng điện tử gần đó, bảy giờ rưỡi tối ngày 20 tháng 9, Tố Thất Nữ ăn cơm tối ở nhà xong thì đến xưởng làm ca đêm, đi một lần rồi không thấy về.
- --------
"Tiểu Duyên, đi siêu thị mua ít đồ không?" Xa Tình Không vừa dùng phòng tắm công chức để tắm rửa, đổi thành quần áo sạch, tóc còn chưa khô dài qua vai, đưa đầu nhìn Tiểu Duyên giường trên hỏi.
Liêu Tiểu Duyên nằm trong chăn, cầm máy tính bảng chơi trò chơi, thò đầu xuống nhìn cô, thấy Xa Tình Không cầm túi, giày cũng thay rồi, không khỏi nhướng mày, "Cô đi làm gì?"
"Băng vệ sinh dùng hết rồi." Xa Tình Không nói.
Thật ra là bữa tối vô tình ăn trúng tỏi trong thức ăn, dạ dày đang khó chịu nên muốn mua gì đó ăn nhẹ.
Liêu Tiểu Duyên lắc người, đổi tư thế thoải mái, lắc đầu từ chối, "Không đi, tôi không có gì muốn mua."
Xa Tình Không nga một tiếng, cũng không nói gì nữa, xoay người cầm đèn pin cạnh cửa, muốn ra cửa.
Băng vệ sinh cũng là nhu yếu phẩm cần thiết.
Bên ngoài trời đã tối, trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn, trên đường không có tiếng chó sủa thì cũng có tiếng gà vịt côn trùng kêu, cũng không có đèn đường, đi ra đi vào toàn dựa vào đèn pin.
Xa Tình Không đã bước ra ngoài, trở tay định đóng cửa, Liêu Tiểu Duyên đang quay lưng chơi điện thoại đột nhiên lại gọi cô: "Tình Không, buổi tối đừng ra ngoài nữa."
Động tác đóng cửa của cô dừng một lát, tóc trên đầu còn ướt, hất một cái có thể văng ra nước, nghi ngờ: "Tại sao vậy?"
Liêu Tiểu Duyên đặt điện thoại bên người, ngồi dậy, dựa vào lan can trên giường, từ trên cao nhìn xuống, nghiêm túc giơ hai ngón tay: "Cô có nghe nói chưa, thôn làng cạnh bên xảy ra hai vụ án cưỡng hiếp giết người đó! Nghe nói còn là do buổi tối ra cửa một mình nên bị hại! Cũng phụ nữ trẻ tuổi khoảng 20 mấy, hung thủ còn chưa bắt được! Thật là tạo nghiệp mà, cô nói làm sao chúng ta vừa tới đây thì lại xảy ra chuyện này! Tôi bây giờ trời tối còn không dám bước ra khỏi phòng nửa bước đó! Thật là tìm chỗ chết mà, sao tôi lại phải thay Ân Diêu tới nơi rách này chứ!"