Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tìm được một khách sạn hẻo lánh, thật ra đó cũng không tính là khách sạn, là nhà của một đôi mẹ con, vì kế sinh nhai, không thể không cho người khác thuê phòng, mấy con chữ xiêu vẹo viết bằng bút lông trên tấm biển, lung lay dưới ánh đèn u ám.
Nhã Trị nhìn thấy, liền lên tiếng nhắc nhở Phồn Cẩm, cô giật mình gật đầu, người phụ nữ thấy cô dẫn theo con, không khỏi nghĩ đến tình cảnh của mình, vì vậy vô cùng niềm nở.
Người phụ nữ này trông có vẻ chân thành, cởi mở, vì vậy Phồn Cẩm mới thả lỏng một chút, phòng của bọn cô ở lầu hai, rất giản dị, chỉ có một chiếc giường, cạnh chân giường đặt một cái ghế đẩu, gần cửa sổ có một cái bàn cũ, đơn giản mà sạch sẽ, nữ chủ nhân cũng thật hiền lành, trên tấm trải giường màu tím, vẫn còn thoáng vương lại hương vị của nắng.
Sắp xếp cho mẹ con cô xong, người phụ nữ đi xuống lầu, một lát sau, con của chị ta bưng hai chén mì nóng hầm hập đi lên, ngại ngùng cười cười với bọn cô, Phồn Cẩm định lên tiếng nói chuyện với cậu bé, thì nó lại lắc đầu, gương mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng, có lẽ là xấu hổ, lúng túng vội bỏ chạy ra ngoài.
Phồn Cẩm ngơ ngác cười cười, quay đầu lại nhìn Nhã Trị, đưa bát mì lại trước mặt con, “Đói bụng rồi hả, con ăn đi!”
Nhã Trị gật gật đầu, yên lặng cầm lấy đôi đũa, Phồn Cẩm lại không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn về phía đối diện, thật lâu sâu, mới cầm đũa động vào chiếc bát trước mặt mình.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của Nhã Trị, trong lòng cô nổi lên chua xót.
Không biết, những ngày như vậy, còn có bao lâu nữa, một khi……
Sau khi ăn xong, vốn định cùng trò chuyện với Nhã Trị một lát, không ngờ lại có tiếng ồn ào truyền đến từ con đường nhỏ sát nhà, Phồn Cẩm rất quen thuộc với những âm thanh như vậy, trong lòng cô rùng mình, lén đẩy cửa sổ ra, từ trên cao nhìn xuống ngã từ đường cách đó không xa, không biết từ lúc nào, đã có một đám người xúm lại, dù từ xa, cô vẫn có thể nhìn thấy một đoàn người màu xanh thẫm giữa đám người ấy. Là người Nhật Bản.
Phồn Cẩm theo bản năng quay đầu lại tìm Nhã Trị, lại nhìn thấy Nhã Trị đứng cạnh mình từ lúc này, thân người nho nhỏ vừa mới chạm đến cửa sổ, cũng đủ để cho cậu bé quan sát được tình huống bên ngoài.
Cậu bé không nói gì, cũng không nhìn Phồn Cẩm, ánh mắt đen lay láy nhìn thẳng về nơi đó.
Trong đám người đã truyền ra tiếng kêu rên, tim Phồn Cẩm thắt lại, thói tàn bạo của người Nhật Bản là thứ mà cô không cách nào quen được, dù đã gặp phải mấy lần, cũng không thể. Cô càng không có cách làm như là không thấy.
Nhắm mắt lại, Phồn Cẩm vừa mới đóng cửa sổ, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, quay đầu lại, là nữ chủ nhà.
Chị cười khanh khách nhìn Phồn Cẩm, đi đến, trìu mến sờ đầu Nhã Trị. Nhìn về phía ngoài cửa sổ, quay lại nói, “Yên tâm đi, nơi này cũng được xem như yên tĩnh, đa phần đám lính đều đã đi Thượng Hải, số còn lại, dù tác quái thế nào, chỉ cần không khai ra, thì cũng ổn cả thôi!”
Một cuộc trò chuyện của chị có lẽ là vì muốn an ủi, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể làm cho Phồn Cẩm yên tâm dù chỉ là một chút, loạn thế, sao có thể ổn được? Ai cũng hiểu được, đây chỉ là lời khuyên nhủ để tự huyễn hoặc mình [nguyên văn: lừa mình dối người] mà thôi.
Vì thế cô chỉ cười cười, nói tiếng cảm ơn, có lẽ là vì bát mì sợi kia, cũng có lẽ là vì sự an ủi hảo tâm của chị.
“Phu nhân đến tìm nơi nương tựa sao?” Người phụ nữ ngồi xuống, nói chuyện phiếm với cô.
Phồn Cẩm gật đầu, “Tôi vốn là người Thiên Tân, bảy năm trước rời quê hương, sau chồng gặp chuyện không may, vốn định đến thân thích ở xa để nương tựa…” Phồn Cẩm nửa thật nửa giả nói.
Người phụ nữ thở dài, giống như đồng cảm với cô. Trong mắt hiện lên ưu thương, “Đúng vậy, thời đại này, phụ nữ chúng ta làm sao có thể không thống khổ cho được……” cuối cùng, muốn nói lại thôi, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài thổn thức, Phồn Cẩm vốn muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ, hỏi, chỉ càng thêm thương cảm mà thôi.
Sau lưng mỗi người ai lại không có một câu chuyện cũ chứ.
Hai người phiếm thêm một lát. Con của người phụ nữ rụt rè đứng trước cửa, Phồn Cẩm vốn định kêu vào, nhưng người phụ nữ đã đứng lên, nhẹ nhàng nói, “Thằng bé sợ người lạ, hết cách, tôi dẫn nó đi ngủ đây, cô hãy nghỉ ngơi cho đỡ mệt đi nhé!”
Phồn Cẩm gật đầu, theo bản năng nhìn cậu bé con chỉ lộ nửa người trước cửa, ánh mắt có chút hốt hoảng khi nhìn người phụ nữ thì hân hoan lấp lánh, một lát sau, để cho mẹ dẫn mình rời đi.
Nguyện vọng của con trẻ, có lẽ chỉ đơn giản là được rúc mình vào lòng mẹ mà thôi.
Nhưng mà, nguyện vọng bé nhỏ như vậy, cô cũng không cách nào thỏa mãn cho con của mình được.
Sức lực cô nhỏ bé, yếu ớt, chuyện lang bạt đầu đường xó chợ chỉ là việc nhỏ, cái chính là ngay cả sức để bảo hộ con cô cũng không có được.
Sức lực của bọn cô sao có thể chống lại đám sài lang kia được.
Cô vẫn hay thường nghĩ tại sao mình lại có thể may mắn né được âm mưu quỷ kết hết lần này đến lần khác như vậy.
Đáp án là không tưởng, cho nên, dù có đau triệt trong lòng, cô vẫn phải quyết định, huống hồ, cô căn bản không có quyền lựa chọn.
Không có.
Cho dù may mắn nhất thời, đến cuối cùng vẫn không thể không quay trở lại quỹ đạo của của bản thân, giống như cô đã từng dây dưa cùng với Vũ Dã Thuần Nhất trước đây, ở thời điểm hạnh phúc nhất bị hắn bắt làm tù binh, ở thời điểm tuyệt vọng nhất lại bị hắn nhốt, cho đến khi rốt cục cô không còn muốn lừa mình dối người, thì lại đổi lấy sự vứt bỏ tuyệt tình của hắn, cho đến bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khi hắn lạnh lùng nói hắn là người Nhật Bản, cuối cùng cô cũng có thể cảm thụ được nỗi đau như hắn đã từng trải.
Hận thù quốc gia.
Bốn chữ, lại đau đến như vậy.
Có lẽ Nhã Trị đã mệt mỏi, thân thể vốn rúc vào lòng cô giờ đã mềm nhũn, Phồn Cẩm đau lòng, điều chỉnh tư thế lại cho con, nằm nghiêng xuống bên cạnh cậu bé, không thể phủ nhận, Nhã Trị càng lớn càng giống cha nó, lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng, không có chi tiết nào là không nhắc nhở cho cô về người đàn ông mà cô đã từng dây dưa gắt gao, có muốn quên cũng không được này. Huống chi, cô cũng không muốn quên.
Không muốn quên đoạn thời gian hạnh phúc ngắn ngủi như ảo ảnh kia.
Hạnh phúc đã đi xa.
Một tiếng thở dài không tiếng động, bàn tay sờ vào gương mặt Nhã Trị cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà thả xuống.
Vũ Dã Thuần Nhất, ba năm qua, anh có từng nhớ đến em, cho dù chỉ là một chút?
Nhớ đến ba năm trước đây, người phụ nữ đã gục ngã trong sự yêu thương vô hạn của anh, nếu anh đối xử như trước kia, không một chút dịu dàng cùng thương tiếc, không có lời thề đó, có khi nào, em sẽ vui vẻ hơn một chút hay không, hay ít nhất, em sẽ không một lần lại một lần khẩn cầu anh từ trong tuyệt vọng?
Hèn mọn khẩn cầu anh?
Cuối cùng, điều là cho Phồn Cẩm bất ngờ là, Thiên Tân không có vé lên Thượng Hải, nhà ga đã bị tê liệt trong chiến hỏa lan tràn, tất cả tàu đều bị cưỡng ép dùng để vận chuyển vật tư quân đội và quân nhân. Phồn Cẩm dù đã đi năm, bảy lần vẫn đều là một kết quả giống nhau.
Cô bắt đầu lo lắng, một cảm giác lo lắng vô danh, giống như là cảm ứng được điều gì đó, một ngày một đêm cô đều tâm thần không yên.
Có phải, là cô đã quyết định sai lầm, hay là, lại sẽ có đột biến phát sinh, không thể nào chuẩn bị kịp.
Trước kia cô có thể mặc kệ, nhưng mà, bây giờ thì không thể.
Vì thế cô càng trở nên cẩn thận, mỗi ngày đều cẩn thận như vậy. Ngoại trừ đi ra nhà ga hỏi thăm tin tức, dường như mỗi ngày cô đều ở trong nhà không ló mặt ra khỏi cửa, trừ bỏ người phụ nũ kia, bọn cô cũng không tiếp xúc với ai, chỉ sợ, ở nơi này cũng không ai nhàn hạ thoải mái để nói chuyện với nhau cả, mọi người đều vội vội vàng vàng, đối với tương lai đều là sợ hãi và mờ mịt. Càng nhìn lại càng thấy rõ loại tuyệt vọng bất lực khiến người ta phải phát điên này, Phồn Cẩm cảm thấy vẫn nên nhanh chóng đưa Nhã Trị trở về là quyết định sáng suốt nhất. Càng cảm nhận được thất vọng, cô lại càng muốn nhanh chân đưa con cất bước, trước khi cô gục ngã vì lao tâm lao lực quá độ.
Cho đến khi……
Không nghĩ đến, không nghĩ đến, cô lại có thể gặp hắn ở Thiên Tân này, một giây khi nhìn thấy hắn kia, quả thực Phồn Cẩm không thể tin nổi vào hai mắt mình, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, lồng ngực cô vì vui mừng quá độ mà phập phồng, cho nên khi chiếc xe màu đen với rèm che đã rời đi mấy thước, cô mới bừng tỉnh mà đuổi theo.
Vừa chạy vừa hô, “Từ từ, từ từ đã!”
Bốn phía rất ồn ào, thậm chí không ai chú ý đến người phụ nữ chạy như điên đuổi theo chiếc xe này, ai ai cũng cúi đầu, hoặc có bạn đồng hành, còn không thì cũng là vội vã mà đi, đó là xe người Nhật Bản, ai dám chọc đến, cho dù có nhìn thấy rõ ràng có một người phụ nữ như người điên mà đuổi theo, dù có tò mò, hoặc thấy kỳ lạ, cũng không đứng lại xem náo nhiệt.
Vì vậy ai cũng chọn làm như không thấy gì cả.
Phồn Cẩm liều mạng đuổi theo, thở hào thở hển, tiếng la đến khàn giọng vẫn liên tục tràn ra, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô, nếu không bắt kịp, vì cái gì còn để cô nhìn thấy.
Ông trời thật sự rất tàn nhẫn.
Mắt thấy xe sắp đi xa, không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại, hai chân đã muốn sưng phồng, không còn chút sức lực, thân mình Phồn Cẩm nặng nề, bước chân lảo đảo trẹo một cái, ngã mạnh trên mặt đất, răng va vào môi đau đớn, trong nháy mắt khóe miệng cô đã cảm nhận được vị máu tươi.
Cô chỉ kịp ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy đuôi xe màu đen biến mất ở góc đường.
Cô quỳ rạp trên mặt đất, bất động thật lâu, mãi cho đến khi có người sợ hãi đi tới, tựa hồ muốn hỏi cái gì, một lát sau, lại chỉ lắc đầu tránh ra.
Cô vẫn bất động, đầu vùi sâu vào khuỷu tay, không biết tại sao, chỉ vì một lát thất thần của mình, lại bỏ lỡ cả một cơ hội, có lẽ là vì Nhã Trị, vì người đàn ông kia, vì cả chính cô…… Tóm lại, nước mắt vẫn cứ trượt xuống dưới.
Tất cả uất nghẹn cùng yếu ớt trong lòng lại bùng nổ vào lúc này, tràn đầy.
Cô cứ nằm sấp như vậy, mãi cho đến khi có một bóng đen úp xuống. Cho đến khi bên tai có tiếng gió thổi tới, cô ngẩng đầu, lại chạm vào một đôi mắt, không chút do dự, cô thốt ra, bất chấp hèn mọn, níu lấy ống tay áo người đàn ông đang hơi cuối người ở trước mặt.
“Xin anh, xin anh dẫn tôi đến Thượng Hải đi, để tôi gặp anh ấy, xin anh, Sơn Bản!”
“Xin anh, xin anh dẫn tôi đến gặp anh ấy, để tôi gặp anh ấy, xin anh đấy, Sơn Bản!”
Người phụ nữ này ở bên cạnh thiếu gia mấy năm, thời điểm yếu ớt như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, cô vẫn thường hay dùng sự lạnh lùng và xa cách để bảo bọc lấy mình, trong gian nan, yếu ớt lại để lại cho người ta một cảm giác cứng cỏi đến kỳ lạ.
Cho dù là ảo giác, cô từng có một lần che giấu rất tốt, là điều gì đã khiến cô thay đổi, hắn không biết, cũng giống như hắn cũng không chú ý đến từ lúc nào, thì thiếu gia đã vì người phụ nữ này mà điên cuồng. Thật ra ngay từ đầu hắn đã thấy cô, lại cố ý vờ như không thấy, ai biết cô lại đuổi theo, liều lĩnh, điên cuồng đến vậy, khi xe rẽ hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cô ngã xuống, lực rất mạnh, giống như đã cạn kiệt sức lực.
Cuối cùng hắn vẫn là đảo xe quay trở lại trong do dự, mắt thấy người phụ nữ kia hèn mọn cầu xin mình, làm gì còn có sự quật cường, kiêu ngạo của năm đó nữa. Thậm chí là trong thời gian đó, khi tất cả mọi người muốn cô phải chết, thì hắn cũng chưa từng thấy cô cúi đầu bao giờ…
Không, nếu nói thì đã có một lần, chính là lúc ở nhà ga năm đó, người phụ nữ này, nắm tay đứa trẻ nhìn thiếu gia, trong mắt chợt lướt qua bất lực cùng van xin, chỉ là trong nháy mắt, sự quật cường đã thay thế mất.
Nhưng bây giờ, hắn lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng bất lực và bàng hoàng của cô.
Cô vẫn gầy như trước đây, ánh mắt vẫn trong trẻo như trước đây, có lẽ, thiếu gia là bị lạc tại đây, vào trong đôi mắt đen láy mà không thể tự kiềm chế được.
Để mặt người phụ nữ kéo lấy tay mình, thật ra, việc trở về, hắn vẫn là có chút tư tâm, có lẽ…… Không, là chắc chắn, người cứu vớt được thiếu gia cũng chỉ có người phụ nữ này!
Vì vậy hắn nhắm mắt, nghe thấy tiếng người phụ nữ cầu xin liền lạnh lùng nói một câu, “Không cần, thiếu gia đang ở Thiên Tân này!”