Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Tân, bọn họ thế nhưng lại gần nhau trong gang tấc.
Rụt rè đứng trước một tòa nhà đỏ sậm, Phồn Cẩm bất an nhíu mày, cô không rõ, vì cái gì Sơn Bản không cần cô dẫn Nhã Trị đến ngay, hơn nữa lại nói với cô những lời rất kỳ lạ. Lại còn cho cô thay đồ giả thành một người làm nữa.
Sơn Bản nói, người cứu được ngài ấy chỉ có cô, bây giờ tôi dẫn cô đi, chỉ là cô phải đồng ý với tôi không được lên tiếng, phải giả vờ như mình là một người làm! Nói xong, ánh mắt chợt lóe lên một cái, một lát sau mới nói, “Chuyện khác, để lúc khác bàn!”
Cô không hiểu gì cả nhưng vẫn gật đầu, giờ phút này, cô đứng ở trước tòa nhà, biết được bên trong có người đàn ông mà cô muốn gặp nhất, lúc trước không có khẩn trương, còn giờ không hiểu sao lại bối rối và hồi hộp như vậy.
Vũ Dã Thuần Nhất, ba năm qua, anh sống có tốt không?
Theo mấy người là mặc đồ giống nhau đi vào tòa nhà, một mùi thuốc sát trùng xông vào mũi, trong căn phòng tầng trệt thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên, còn có tiếng kêu, thậm chí trên sàn còn sót lại vết máu chưa được lau sạch, có cả băng gạc rơi lộn xộn trên mặt đất, có cả bác sĩ và y tá ra ra vào vào, người Nhật Bản đã đem nơi này cải tạo thành một cơ sở y tế tạm thời.
Cô biết được tác dụng của nơi này, lòng Phồn Cẩm trầm xuống, có phải hay không Vũ Dã Thuần Nhất anh……
Đang nghĩ ngợi, người phía trước chợt dừng lại, Phồn Cẩm miên man suy nghĩ nên chân vẫn theo quán tính đi tới, va vào lưng đối phương, chóp mũi hơi đau, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt tức giận.
Phồn Cẩm có lỗi cúi đầu, người phụ nữ trước mặt mới căm giận quay đầu lại bước đi.
Cô nhìn về trước mặt, các cô đang ở trước một cánh cửa đỏ sậm, sắc đỏ âm trầm mà quỷ dị.
Giờ phút này, có một người phụ nữ trung niên đi ra khỏi phòng, ánh mắt dò xét tên người các cô một lượt, mới thản nhiên nói, “Ra ngoài đi, đừng làm ồn, dọn thấy thứ rơi trên sàn lau rửa sạch sẽ là được rồi, nhớ kỹ, phải nhanh một chút! Nhất định phải nghe lời!” Khẩu khí lạnh lùng, trên mặt không nhìn ra chút biến hóa của cảm xúc, càng như vậy, Phồn Cẩm các cô lại càng cảm thấy sự tình không đơn giản, quả nhiên, người phụ nữ vừa dứt lời, lại vội bổ sung thêm một câu, “Nếu không muốn chết!”
Trong tức khắc, truyền đến tiếng hít không khí, người phía trước không tự chủ lùi về sau một bước, đáng tiếc, giây tiếp theo, cánh cửa đỏ sậm kia đã mở ra, cho dù muốn chạy trốn, thì chờ đợi tất nhiên là cái chết.
Trong phòng rất tối, không giống nơi ở dành cho con người, tối đến quỷ dị, còn có mùi thuốc, mùi máu người, thậm chí là một vài mùi hương kỳ quái.
Phồn Cẩm khác với những người khác đang nơm nớp lo sợ, cô bức ánh mắt mình cố gắng tìm kiếm bóng dáng muốn nhìn thấy kia, đáng tiếc lại không có, trừ bỏ một lớp rèm dày rơi xuống, trừ bỏ những mảnh vụn ghê người rơi vãi trên sàn ra, không còn gì cả.
Người phụ nữ trung niên đi vào, động tác lưu loát cuốn tất cả các tấm rèm bên cửa sổ lên, mở tất cả đèn ra. Căn phòng lập tức sáng lên, lại khiến cho tất cả người ở đây không hẹn mà hít một hơi, chai lọ đổ vỡ đầy sàn, nơi nơi là dấu vết đập phá, thậm chí trên sàn còn có những dấu máu đã khô cạn, trên tường, trên bàn, đều không tránh được số phận ấy.
Nếu không phải bài trí nơi này rất xa hoa, các cô thật sự không nghĩ đây là nơi dành cho người ở, hay là nhà tù, với vết máu, và vết chất lỏng do thuốc gây ra.
“Bây giờ đi dọn sạch sẽ đi!” Người phụ nữ không hề chần chờ, quát lớn một câu, làm cho đám người Phồn Cẩm đang dại ra hồi phục tinh thần, mọi người lúc này mới như vừa tỉnh lại từ mộng mà bắt đầu bận bịu, chà la, quét tước, vệ sinh.
Phồn Cẩm được ném cho chiếc khăn lau, quỳ trên mặt đất chà từng vết máu đỏ sậm, từng chút từng chút, trong lòng đều là một trận đau đớn như kim đâm. Cơn đau trùng điệp, không biết vì cái gì, cô lại nghĩ rằng, những vết máu này đều là của Vũ Dã Thuần Nhất, là của hắn, những dấu vết trước mắt cô giống như đang kể ra một điều gì đó.
Cô không biết, chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa.
Động tác của cô làm nước mắt từng chút từng chút mơn trớn lên vết máu trên sàn.
Một giọt, hai giọt, ba giọt.
Lúc này, người phụ nữ trung niên từ hành lang đi vào, trên gương mặt vốn bình thản lại tràn đầy kinh hoàng, hét to, “Thả rèm xuống mau!” Nói xong, đã tự mình thành thục tắt tất cả đèn. Có người nhịn không được khẽ hô, ai cũng cảm nhận được bầu không khí đáng sợ này.
Có người kéo lấy cánh tay Phồn Cẩm, phát đau, bên tai là tiếng người phụ nữ rít gào, “Mau cút đi, các người lập tức cút ngay đi!”
Vừa dứt lời, tầng trệt đã truyền đến bước chân, còn có cả tiếng rít gào, gầm thét mà Phồn Cẩm quen thuộc.
Trái tim cô run lên.
Đã không kịp nữa rồi, người phụ nữ trung niên khẽ cắn môi, tắt chiếc đèn cuối cùng rồi khẽ nói với các cô, “Tất cả lui vào góc phòng đi, không muốn chết thì đừng lên tiếng!”
Cuối cùng, mặc kệ các cô, tự mình cũng đi tới góc phòng ngồi xổm xuống, không ai dám chậm trễ, lại càng muốn được sống, cùn xúm lại với nhau, Phồn Cẩm cũng đi qua với bọn họ.
Trong căn phòng tối đen chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của bọn họ, còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, cửa đã bị đá văng ra, mùi máu tươi tràn vào. Là một đám bóng đen, không chỉ có một người.
Có người rít lên, “Nhã Tử, mau đến hỗ trợ đi!” Là giọng của Sơn Bản.
Giây tiếp theo, người phụ nữ trung niên ngồi xổm bên cạnh bọn cô đã đứng lên trả lời, chạy đến.
Phồn Cẩm cố gắng thích ứng với ánh sáng, nhưng vẫn rất tốt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người nghiêng ngả lảo đảo dìu một người, cô có chút giật mình.
“Thiếu gia, hay là gọi…… bác sĩ đi, sợ là không ổn!” Tiếng nói của Sơn Bản rất lo lắng, giống như vẫn còn chần chờ vì điều gì đó.
Không ai trả lời, tiếng kêu khẽ của Nhã Tử truyền ra.
“Kêu cái gì, không muốn sống nữa à?” Là Sơn Bản.
“Tư lệnh, tư lệnh, mau…… gọi bác sĩ đi!” Giọng của Nhã Tử đã cực kỳ run rẩy.
“Cút……!” Rốt cục, cô cũng nghe thấy giọng nói giống như đã từng quen thuộc, lại giống như không phải, khàn khàn, không hề có sức sống. Phồn Cẩm cũng cơ hồ lấy tay bịt kín tiếng la sắp bật ra của mình, cuộn người lại, gắt gao bưng miệng.
Một lát sau, trong phòng không còn ai nói nữa. Yên tĩnh đến quỷ dị.
Rốt cục cũng có một giọng nói tức giận, hạ một quyết định lớn.
Cô nghe thấy tiếng Sơn Bản lạnh lẽo truyền đến.
“Bên kia, mau qua đây nhanh lên!”
“Còn thất thần làm gì, nhanh lại đây!” Thật lâu sau Phồn Cẩm mới phản ứng lại, hắn đang gọi cô, mà lúc này trong đầu cô lại là một mảnh trống rỗng. Nhìn thấy ánh mắt Sơn Bản, lòng cô bồn chồn, đứng lên, từng bước đến nguồn sáng nhỏ nhoi kia. Cơ hồ vào lúc thấy Vũ Dã, cô đã phải bịt miệng để tiếng kinh hô không bị bật thốt ra.
Ông trời ơi! Tại sao có thể như vậy?
Trước mặt, Vũ Dã được Sơn Bản cùng Nhã Tử dìu lấy gầy yếu hơn trước kia rất nhiều, cả người cực kỳ suy sút, không có nửa điểm uy nghiêm của một tư lệnh, còn cả miệng vết thương uốn lượn trên cánh tay, máu chảy đầm đìa, nhìn thấy ghê người kia nữa.
Phồn Cẩm khiếp sợ, nửa bước cũng không đi nổi. Sơn Bản nhìn cô, trong mắt tràn ngập ẩn nhẫn, nhưng tư lệnh không thể chờ được nữa, vì vậy hắn với trở về bình thường, “Không phải cô từng làm y tá sao? Tư lệnh không muốn kinh động người khác, cô lại đây giúp ngài băng bó vết thương đi.” Hắn dùng tay đè miệng vết thương lại, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
Thật đáng sợ, thật là đáng sợ! Đáng sợ đến nỗi khiến người ta không thể thở được. Nhưng mà đây không phải là điều đáng sợ nhất, mà đó là sự thay đổi của Vũ Dã. Quả thực Phồn Cẩm không dám tưởng tượng, ba năm nay hắn đã sống như thế nào? Một đường thăng quan tiến chức, không phải là nên vui vẻ, thoải mái hay sao? Vì sao lại biến thành như vậy? Nhưng tình huống trước mắt không cho phép cô suy nghĩ miên man. Vì vậy rất nhanh cô liền tỉnh táo, khôi phục sự bình tĩnh, dưới ánh mắt nghi ngờ của Nhã Tử, cầm lấy cồn, bông, thành thạo băng bó.
Mới đầu Vũ Dã còn hơi phản kháng, gầm thét ra lệnh mọi người rời đi, sau đó có lẽ vì thân thể rất suy yếu, lại bị sốt, cho nên thân mình mềm oặt lại, để mặc người ta làm gì thì làm.
Mãi đến khi Phồn Cẩm đầu đầy mồ hôi băng bó xong rồi, Vũ Dã Thuần Nhất thần trí đã mơ hồ, miệng vẫn còn lẩm bẩm những điều mà không ai nghe rõ được.
Phồn Cẩm thật thức thời, cô đến chỗ Sơn Bản nói tên mấy loại thuốc hạ sốt giảm đau xong, mới trở lại bên cạnh Vũ Dã. Không biết Sơn Bản đã nói gì, cư nhiên không có ai ngăn cản cô đến gần Vũ Dã. Lúc này khi hắn ngủ, bớt chút kinh khủng, lại thêm phần thê lương.
Trái tim Phồn Cẩm đau đớn, cô thật không rõ, sao mới ba năm hắn đã thành như vậy, vậy thì vì sao ba năm trước lại không đi cùng bọn cô, mà lại nói với cô, hắn là người Nhật Bản. Bởi vì hắn là người Nhật Bản, lòng cô thật đau quá. Nhiều đêm khi nhớ đến ba chữ này, lòng cô đau đớn không tưởng. Bây giờ lại giống như một giấc mơ, trước đó một giây cô vẫn còn lang thang ngoài đường, giờ đã ở trước mặt hắn, nhưng mà hắn lại hoàn toàn thay đổi. Dưới ngọn đèn cô có thể nhìn thấy vết sẹo của hắn. Đó là vết thương đã lành da do đao cắt phải, từ trán kéo xuống mũi, nằm trên gương mặt vốn rất tuấn tú của hắn trông thật ghê người. Càng đáng sợ chính là, vết thương không phải chỉ ở một nơi, mép tai, trên cổ, bả vai, Phồn Cẩm thật không dám nghĩ đến nữa, cô có thể khẳng định dưới lớp quần áo kia cũng là ngàn vết vạn lỗ.
Không phải hắn là tư lệnh sao, không phải hắn là quan chỉ huy sao? Vì sao lại giống như một tên lính quèn, cả người đều là vết thương vậy chứ?
Nhiều năm trước, hắn sao có thể dễ dàng để mình bị thương vậy? Hắn từng nói, một quân nhân, thân thể là quan trọng nhất, nếu đánh nhau đến nỗi cả người đều bị thương, thì lấy cái gì để thực hiện quang vinh của một quân nhân?
Nhưng bây giờ…… Cô thật sự mê mang, có rất nhiều nghi vấn hiện lên, cô nghĩ nếu đi hỏi chỗ Sơn Bản sẽ có được đáp án.