Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu Vũ Chính rất đau, toàn thân mềm nhũn đến cực điểm, ngay cả nhấc một ngón tay lên cũng không có sức. Cảm giác giống như sau lúc trước gặp chuyện không may kia phải nằm trên giường bệnh.
Anh nhìn chung quanh, bốn phía tối sầm, nhìn không thấy một tia sáng nào. Anh cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình, xuất viện, lên máy bay, sau đó ngủ thiếp đi, rồi sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh xác định tình huống lúc này tuyệt đối không khá hơn chút nào.
Dù cho cả người đều chết lặng, anh vẫn cảm giác được mình đang nằm trên mặt đất, bởi vì sàn nhà vừa cứng vừa lạnh làm cho cơ thể anh vô cùng khó chịu.
Lúc này, đèn đột nhiên được bật lên, Vũ Chính híp mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng.
Một giọng nói lạ lẫm vang lên: “Ồ, tỉnh rồi. Tao đã nói rồi mà, người bị liệt sức khỏe kém hơn người bình thường mà. Không phải tên bán thuốc đã nói người bình thường chỉ hôn mê chừng bốn giờ thôi sao?”
Một giọng nói thô ráp của tên đàn ông khác vang lên: “Người ta làm sao có thể giống người thường chứ? Thân là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể so sánh vời những người thô thiển bình thường chứ?”
Sau đó một trận cười vang lên, không khí lẫn mùi khó ngửi, Vũ Chính quan sát chung quanh một chút, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, là một căn phòng nhỏ, đầu anh vẫn rất đau, suy nghĩ hỗn loạn.
Một người đàn ông mở miệng: “Thân là cành vàng lá ngọc, trước khi chúng tôi nhận được chỉ thị, anh hãy chịu khổ một chút nha. Chúng tôi cũng chỉ là bắt người thu tiền thôi, chỉ tại anh không may thôi nha.” vừa nghĩ đến sẽ nhận được hai mươi vạn, ha ha, như vậy cũng có thể sống thoải mái một thời gian.
Vũ Chính thoáng cái tỉnh lại, nghe người kia nói như vậy, mình đang bị bắt cóc sao? Chỉ là người sắp đặt là ai? Anh chắc chắn nói một câu: “Gọi Giang Vũ Minh ra đây.”
Những người khác đều ngây người một lúc, Vũ Chính càng khẳng định, “Gọi Giang Vũ Minh ra đây cho tôi.”
Một người mặc một bộ vest màu đen từ ngoài cửa bước vào, vừa vỗ tay vừa cười nói: “Ha ha, quả nhiên là anh hai thông minh nhất của tôi…” Quả thật là Giang Vũ Minh. Hắn đi đến bên cạnh Vũ Chính, bắt lấy cổ áo Vũ Chính, kéo đến trước mặt mình, cắn răng hung ác nói: “Anh muốn chơi chết tôi như vậy sao? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đang cầm cái (trong đánh bạc), tôi định đoạt, mặc kệ đằng sau anh có hùng mạnh thế nào thì lúc này ai cũng không thể cứu được anh.” Toàn bộ gân xanh trên mặt đều lộ ra, vừa nghĩ đến việc anh ta liên kết với JL gài bẫy mình, Giang Vũ Minh lúc này thật sự có ý nghĩ muốn giết chết anh.
Vũ Chính yếu ớt cười cười nói: “Cho tới bây giờ tôi không cần ai đứng sau mình, về việc cậu bị mắc lừa để đánh mất cả Giang thị, đây chẳng qua là do cậu ngu xuẩn không năng đủ lực mà thôi.” Huống chi trước đây là do cậu bất nhân trước, giờ cậu có tư cách gì mà đi trách móc tôi bất nghĩa? Thật là buồn cười đến cực điểm, cùng lắm cũng chỉ là thế, mà cũng chỉ có nhân tài như Giang Vũ Minh mới nghĩ ra thủ đoạn bắt cóc như vậy.
Khuôn mặt Giang Vũ Minh có chút không thể kìm nén được, dùng hết khí lực kéo Giang Vũ Chính lên, mặt đối mặt: “Nói, rốt cuộc anh cùng JL có quan hệ gì? Tôi biết anh và Lý Tử Ngôn là bạn học, nhưng nếu chỉ có quan hệ bạn học thì có thể làm cho anh nhiều như vậy sao?” từ nhỏ đến lớn, Giang Vũ Minh đều luôn tự phụ đến cực điểm, cho dù Vũ Chính xác thực có vĩ đại hơn hắn gấp vạn lần, hắn vẫn không thể thừa nhận mình là một kẻ yếu thế.
Nửa người dưới của Vũ Chính không có chút sức lực, lại bị Vũ Minh kéo lên, bộ dáng như đang nửa quỳ, tư thế vô cùng không thoải mái. Nhìn Giang Vũ Minh cười đến mây trôi nước chảy: “Tôi chính là bàn tay thao túng phía sau JL.”
Giang Vũ Chính giống như bị sét đánh, gắt gao nhìn Vũ Chính như đang nhìn một quái vật. Giang Vũ Chính chính là ông chủ lớn đứng phía sau JL. Nếu là một ông chủ đứng phía sau một tập đoàn siêu cấp như vậy, trong ánh mắt hắn thoảng qua trong tích tắc nỗi khiếp sợ cùng lo lắng. Chỉ là, một giây sau, hắn lại khinh miệt cười nói: “Cứ cho là JL thì thế nào, anh cùng lắm chỉ là một kẻ tàn phế, anh bị liệt, sinh hoạt hàng ngày đều phải cần người khác giúp đỡ. Nói cho anh biết, không cần biết anh là ai, đến khi tiền chuộc đến, anh cũng sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.” Nói xong liền quăng Vũ Chính xuống mặt đất, bước thật nhanh ra ngoài.
Trong văn phòng tổng tài của Lâm thị.
Lâm Hinh Ý lòng nóng như lửa đốt ngồi trong phòng làm việc chờ đợi, sau khi cô nhận được điện thoại của Lý Tử Ngôn thì lập tức liên lạc khắp nơi hỏi thăm tin tức. Đúng thật là Vũ Chính đã lên máy bay của mình trở về, nhưng mà anh căn bản không có về nhà, ngay cả nhà họ Giang cũng không có tin tức của anh. Nói như vậy, trên đường đi máy bay trở về anh đã mất tích, phi công cũng mất tích. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lý Tử Ngôn nói giờ đang trên đường từ Mĩ trở về, tuy hiện tại chuyện này chưa lần ra đầu mối nhưng cô có thể khẳng định, đây nhất định là có người cố ý gây nên.
Lúc này, điện thoại trong văn phòng vang lên, bởi vì nếu có việc riêng thì nhất định sẽ gọi điện thoại cầm tay, cho nên cô cầm điện thoại lên không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì hãy giúp tôi từ chối đi.”
Thư kí Amy giọng hơi run rẩy nói: “Người gọi điện thoại nói có chuyện rất quan trọng…ừm…chuyện của tiên sinh Giang Vũ Chính.” Cô cũng không chắc tâm tình lúc này của tổng tài thế nào, hình như vợ chồng đang gặp mâu thuẫn, nhưng cô biết rõ mình không nên biết quá nhiều.
Lâm Hinh Ý lập tức biết là chuyện gì, liền nhấn nút nghe máy.
Giọng nói thô ráp của một người đàn ông vang lên, “A, cô khỏe chứ, Lâm tổng tài à, hẳn phải gọi là bà Giang nhỉ.” Giọng nói mười phần tâng bốc.
Hinh Ý nằm chặt microphone, tay đã đổ hồ môi, giống như là muốn bóp nát microphone, nói: “Tôi là Lâm Hinh Ý, xin hỏi anh là ai?”
Người bên kia cười ha ha nói: “Là như vầy, anh cả của chúng tôi gần đây buồn bực khó chịu, tâm trạng gần đây cũng không tốt lắm nha. Cho nên đã mời Giang tiên sinh đến nhà chúng tôi ngồi một lát, cô xem…”
Tay Hinh Ý hơi run lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường: “Nói, anh muốn thế nào?”
Người bên kia chân thành nói: “Chúng tôi cùng lắm cũng chỉ cầu tài thôi nha, cũng không cần nhiều, hai triệu đô la Mĩ, hơn nữa phải là tiền mặt. Chúng tôi sẽ thông báo thời gian, địa điểm cho cô sau, nhưng mà đương nhiên là cang nhanh càng tốt, như vậy chồng cô sẽ chịu khổ ít đi một chút.”
Hinh Ý nói tiếp: “Sức khỏe của chồng tôi không được tốt lắm, tôi xin các anh…” còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cô ngã ngồi trên ghế sa lon, toàn thân run rẩy, toàn bộ thế giới giống như chỉ nghe được tiếng hô hấp của chính mình.
Hiện tại Vũ Chính có làm sao không, cô nhớ thân thể anh còn yếu như vậy, làm sao có thể chịu nổi, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chuông điện thoại di động vang lên gần nửa thế kỉ, cô cầm lấy điện thoại, toàn thân đều không còn chút sức lực nào.
Giọng nói của Lý Tử Ngôn trong điện thoại truyền đến: “Hiện giờ tôi đang ở sân bay, cô…”
Không đợi anh nói hết, Hinh Ý như đang nói chuyện với không khí: “Bắt cóc, Vũ Chính bị bắt cóc.”
Lý Tử Ngôn ở bên kia nghe được cũng sững sờ, nhưng chỉ vài giây sau, ngưng trọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai triệu đô la Mĩ, tiền mặt.” Cô nói ngắt quãng, thậm chí còn không rõ chính mình đang nói gì, trong đầu cô lúc này chỉ có Vũ Chính của cô.
Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát: “Chuyện tiền tôi sẽ lo, cô cũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ người kia chỉ cần tiền thôi, tuyệt đối sẽ không làm hại Vũ Chính.” Tự dưng sao lại bị bắt cóc? Ngay cả phi công cùng hộ lý đi theo chăm sóc cũng bị mất tích. Có ai đó đối với chuyện của nhà họ Giang rõ như lòng bàn tay chứ? Nếu như đúng như chính mình dự liệu thì người kia hẳn là không chỉ đơn giản là muốn tiền không thôi. Đôi mày kiếm của anh nhíu chặt lại, nếu Vũ Chính có chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ này.