Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau gần trưa Bùi Y mới đến công ty. Cô đặt túi xuống chỗ làm việc rồi đi thẳng đến gõ cửa văn phòng giám đốc.
"Hôm qua về hai người có cãi nhau không?"
Người bên trong ngẩng đầu thấy là cô, quan tâm hỏi nửa đùa nửa thật.
Bùi Y ngồi xuống, cười nhạt: "Không."
Nhắc đến tối qua, Diệp Minh Thanh cũng thấy áy náy: "Lúc ấy bạn trai em thật sự rất lo lắng cho em. Anh còn tưởng tối hôm qua về anh ta sẽ bắt em đổi việc."
"Không đâu." Bùi Y lắc đầu, không nói nhiều, lướt qua hai hộp quà in logo nhà hàng trên bàn anh ta.
"Buổi sáng họ đưa tới." Anh ta chỉ tay, giải thích. Người ngồi đối diện có vẻ cũng không quan tâm nhiều, quay đi nói vào chủ đề chính: "Hôm qua về sau các anh nói chuyện thế nào với sếp Thường?"
Diệp Minh Thanh bất đắc dĩ nhún vai: "Tối hôm qua nói chuyện cũng khá ổn, nhưng sáng anh gọi điện tới thấy bảo là sếp Thường nhập viện rồi."
Bùi Y kinh ngạc: "Nhập viện rồi?"
"Ừ. Hôm qua anh ta về gặp cướp ở khu dân cư, bị đập đầu bất tỉnh. Chắc phải ở lại mười ngày nửa tháng."
Vẻ mặt Bùi Y cứng lại trong thoáng chốc, nhìn chằm chằm người trước mặt, chớp mắt: "Cướp?"
Đối phương không nhận ra sự khác thường của cô, nghiêm túc đáp: "Đồn công an nói như vậy. Điện thoại túi tiền đều bị lấy mất."
"Bắt được chưa?"
"Không nhanh như vậy. Lúc ấy ở trong rừng cây khu dân cư, camera không bao quát được hết, khả năng tìm ra người không cao."
Từ văn phòng đi ra, tinh thần Bùi Y có phần mất tập trung, nhìn chằm chằm màn hình máy tính khởi động ngẩn người. Trịnh Du Nhiên sau lưng nhắm ngay thời cơ, nhanh chóng trượt ghế tới: "Này nghe nói tối hôm qua lúc tiếp khách, cậu bị nhốt trong khách sạn?"
"..."
Thông tin chính trong lời nói thì đều đúng, nhưng ghép lại với nhau không hiểu sao biến thành một hàm nghĩa khác.
Khóe môi Bùi Y cứng đờ: "Ừ."
Đối phương cười phụt một tiếng: "Sau đó hôm qua đối tác của các cậu về nhà còn bị đập cho viên gạch? Rốt cuộc là vị dũng sĩ nào đang thay trời hành đạo?"
Lòng Bùi Y bỗng chùng xuống, thấp thỏm tiếp lời: "Thay trời hành đạo cái gì?"
Trịnh Du Nhiên gẩy chậu cây nhỏ trên bàn: "Mình có một người bạn trước làm việc cùng người kia, nói hắn ra vẻ đạo mạo, phẩm chất bại hoại, cuộc sống riêng hỗn loạn, bản chất dê xồm." Cô ấy xáp lại gần, hạ giọng: "Nghe nói bên trên hắn từng ngủ với nữ phó tổng tập đoàn hắn, bên dưới gạ chịch sinh viên thực tập, ọe..."
Ngón tay Bùi Y ấn chặt lên sổ chậm rãi thả lỏng, trên mặt không tỏ vẻ gì: "Đúng là rất bại hoại."
"Cho nên mình bảo không ký hợp đồng này cũng được." Đối phương dựa vào ghế, ngón tay quấn tóc, nhàn nhã xem trò vui: "Lão Diệp còn cuống quýt như vậy, hừ, dùng mọi thủ đoạn vì chỉ tiêu sáu tháng cuối năm của mình, còn đẩy cậu ra thay anh ta, cũng không sợ cậu bị vùi hoa dập liễu."
Người trong cuộc còn chưa phản ứng gì đã có người bên cạnh hóng hớt được tin tức mấu chốt, bê bát bún tê cay xáp lại gần: "Ai? Chị Nhiên Nhiên? Ai muốn vùi dập chị? Ai dám vùi dập chị?!"
Trịnh Du Nhiên ghét mùi kia, đạp chân ghế của cậu ta: "Tôi cũng xứng là hoa à?"
"Đúng vậy, hoa ăn thịt người đương nhiên cũng là hoa!"
Đối phương nói xong đạp ghế nhanh chóng bỏ chạy, Trịnh Du Nhiên đuổi theo định đánh cậu ta. Bùi Y chống tay lên bàn đỡ trán, thất thần. Cô gái lễ tân vội vàng đi tới: "Chị Bùi Y, có người tìm!"
Cô mệt mỏi buông cánh tay xuống, không hiểu sao tâm trạng khó yên, đáp lại một tiếng rồi đứng dậy.
Đang là giờ nghỉ trưa, là lúc người ra vào công ty nhiều nhất. Bùi Y uể oải đi ra. Cô gái lễ tân xòe tay về phía trước, đối phương là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi lạ mặt. Quần áo toàn là hàng xa xỉ phân khúc thấp, nhưng khuôn mặt và khí chất đều rất bình thường. Bộ mặt có một cảm giác cay nghiệt quanh năm suốt tháng, khoanh tay nhìn Bùi Y từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó đoán, khóe miệng mím chặt.
Từ tối hôm qua đến nay, liên tiếp những chuyện dị thường khiến Bùi Y mệt mỏi và cảnh giác. Cô đứng cách đối phương một khoảng cách an toàn, giọng nói lịch sự lãnh đạm: "Cô là ai?"
Đối phương nhìn mặt cô, cuối cùng trầm giọng nói: "Cô Bùi, cô cũng tốt nghiệp Giang Đại?"
Bùi Y hơi nhíu mày, đè giọng hỏi lại: "Cô là ai?"
Đối phương lại không nói thêm gì nữa. Đôi mắt thù hằn nhìn chằm chằm cô. Khi cảm xúc trong đó sắp đến đỉnh điểm, Bùi Y mất kiên nhẫn hỏi lần nữa: "Rốt cuộc cô..."
"Á!!!"
Chất lỏng lạnh lẽo giội xuống đầu trong tiếng thét chói tai của cô gái lễ tân và cái ghé mắt hoảng sợ của các đồng nghiệp đi qua. Bùi Y không kịp tránh, vô thức giơ cánh tay nghiêng mặt ngăn lại, tóc tai nhếch nhác dính mấy chiếc lá khô.
Người phụ nữ kia cầm bình hoa thủy tinh chỉ về phía cô, vẻ mặt hung hăng đáng sợ: "Cô Bùi, lần này chỉ là cảnh cáo. Nếu như lần sau còn để tôi phát hiện các người vẫn liên hệ thì không chỉ là nước hắt lên mặt cô đâu!"
Đám người vây xem lặng ngắt như tờ. Vận may tốt cũng không thường xuyên gặp được hiện trường đánh ghen trực tiếp đâu. Bọn họ bụng đói cồn cào chỉ hận không thể bê hộp cơm vừa xem vừa ăn.
Một người trong cuộc khác vô cảm chỉnh sửa lại tóc, tỉnh táo chỉ đạo cô lễ tân nhìn đến ngây dại bên cạnh: "Gọi bảo vệ tới. Sau đó báo cảnh sát."
Người vợ lập tức bị vẻ kiêu ngạo khinh thường của cô làm bùng cơn giận dữ: "Mày còn có mặt mũi báo cảnh sát?! Mày báo đi! Làm ầm lên đi! Ầm lên cho cả tòa nhà mày đến xem loại không biết xấu hổ quyến rũ người có vợ, phá hoại gia đình người khác!"
Sắc mặt Bùi Y bình tĩnh lý trí: "Thứ nhất, tôi chưa từng làm chuyện cô nói. Thứ hai, nơi này có camera ghi lại cô phỉ báng danh dự và thương tổn thân thể tôi. Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý cô."
"Mày truy cứu tao?!" Đối phương cười khẩy, vẻ mặt dữ dằn giơ bình hoa lên: "Tao thấy mày đúng là không biết điều!"
Trông thấy bình hoa này đập xuống khả năng sẽ chết người thật, có người gần đó luống cuống tay chân giữ cô ta lại. Bình hoa thủy tinh ném vào bục lễ tân vỡ "choang" một tiếng. Động tác bị khống chế, dẫn đến ngôn từ của cô ta càng điên cuồng: "Mày chưa từng làm? Từ sau cuộc họp lớp kia hai người chúng mày quấn lấy nhau! Có cần tao đọc lịch sử tin nhắn ra cho mày không?!"
Bùi Y nghe đến ba chữ "cuộc họp lớp", u ám ngước mắt.
Cuối cùng quản lý hành chính từ nhà ăn chạy về, vừa ra hiệu nhân viên đứng xem giải tán, vừa nghiêm túc xoa dịu: "Cô này, ở đây là công ty chúng tôi, nơi công cộng, mong cô bình tĩnh lại, có chuyện gì thì giải quyết riêng!"
Cô ta vùng thoát khỏi người giữ mình, quát: "Tôi biết là công ty! Thứ tôi tìm là công ty rác rưởi các người! Không hề có tố chất chuyên nghiệp, dựa vào nữ nhân viên quyến rũ khách hàng để kiếm dự án!"
Hai tấm thẻ bị cô ta ném mạnh xuống mặt bàn lễ tân đá cẩm thạch. Mấy người ở đây đồng thời nhìn sang, một tấm trong đó bị nắm đến nhàu nhĩ là danh thiếp của Úy Lam, hai chữ "Bùi Y" được in ở góc dưới.
Một tấm khác là thẻ phòng khách sạn, logo giống với trên hộp quà xin lỗi sáng nay đưa tới.
Bầu không khí vi diệu yên tĩnh lại.
***
Bùi Y ngồi một mình trong phòng họp, vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn u ám. Cô cố gắng tìm ra một manh mối từ mớ chằng chịt không liên quan trong đầu, nhưng liên tục bị cắt ngang bởi giọng nói oang oang từ phòng bên cạnh.
"... Gọi lãnh đạo của các anh đến! Hôm nay các anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
"... Thế nào là một tấm danh thiếp không chứng minh được vấn đề? Chẳng lẽ tôi phải bắt gian tận giường mới được coi là chứng minh vấn đề hay sao?"
"... Trùng hợp? Hừ, họp lớp, lịch sử tin nhắn, qua lại công việc, có phải các người mới ký kết hợp đồng không? Tối hôm qua cô ta đến quán rượu nào anh không biết? Tất cả những chuyện này đều là trùng hợp sao?!"
"... Cô ta không chột dạ thì tại sao không giải thích? Cô ta nói cô ta không tham gia cuộc họp lớp? Lời của loại vô đạo đức phá hoại gia đình nhà người khác như cô ta nói ra có tin được không?"
Bùi Y cúi mặt day trán. Cửa bị người ta đẩy vào từ bên ngoài.
"Em không sao chứ?" Diệp Minh Thanh đi tới, dưới nét mặt trấn tĩnh giấu vẻ lúng túng hiếm thấy.
Bùi Y lắc đầu không trả lời.
Diệp Minh Thanh chống tay lên bàn, hơi nhíu mày: "Chuyện này quả thực khó giải quyết. Thường Nguyên còn đang trong bệnh viện chưa tỉnh, cô ta lại tự nhận định chủ quan như thế, giải thích kiểu gì cô ta cũng không nghe."
Người bên kia bàn dài im lặng một lát, chợt khẽ giọng nói: "Em không cho hắn ta danh thiếp."
Diệp Minh Thanh gật đầu qua loa: "Ừ, nhưng bây giờ nói với cô ta chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, em..."
"Làm sao cô ta phát hiện tấm danh thiếp và thẻ phòng kia?" Đối phương bình tĩnh ngắt lời.
Diệp Minh Thanh ngẩn ra, nhớ lại: "Hình như là ở trong ví tiền. Ví tiền của Thường Nguyên.". Тhử đọc 𝘵r𝓊𝘆ện không q𝓊ảng cáo 𝘵ại # Т 𝐑 Ù M Т 𝐑 𝖴 Y Ệ N.Ⅴn #
Bùi Y ngước mắt, màu sắc nơi đáy mắt sâu không lường được: "Chẳng phải ví của hắn bị cướp sao?"
"Thật ra là đồ của anh ta rơi trên xe taxi, buổi sáng tài xế vừa trả lại."
Vẻ mặt Bùi Y ngờ vực, chậm rãi dựa vào thành ghế, khóe môi căng ra. Dù là ai gặp phải chuyện khó giải thích như thế cũng đều bực tức nén giận, Diệp Minh Thanh ở bên cạnh trấn an: "Em tạm tránh mặt đi, đợi cô ta bình tĩnh lại rồi nói. Buổi chiều em..."
Cửa bị đẩy ra "kẹt" một tiếng. Người đi vào là quản lý hành chính mới từ phòng bên cạnh ra, cũng là đồng nghiệp lâu năm ở Úy Lam, thấy Diệp Minh Thanh bèn nhún vai tỏ vẻ đau khổ, dùng khẩu hình nói: "Không thể khai thông."
Anh ta cầm nước khoáng bày trên bàn vặn ra rót nửa chai, lau miệng qua loa, tức giận hạ thấp giọng: "Người đàn bà này điên rồi, chồng còn đang hôn mê nằm trong viện không lo, mình thì chạy đến đây đánh ghen... Bộ phận bán hàng phát ra ngoài trăm tám mươi tấm danh thiếp mỗi ngày. Nếu ngày nào cũng gặp phải một người tới công ty làm loạn như cô ta thì tôi đây còn làm việc được nữa không?"
Diệp Minh Thanh cười khổ khoát tay. Người trong cuộc ngồi trên ghế im lặng, một lúc sau lạnh nhạt nói: "Người cô ta muốn tìm là Sở Kiều."
Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía cô, vẻ mặt thâm sâu hơn là bất ngờ.
Thực ra mọi người đều biết rõ trong lòng, dù sao trong công ty chỉ có hai người tốt nghiệp Giang Đại vậy thôi. Nhưng suy cho cùng đây không phải thời khắc vẻ vang gì mà tranh nhau, đã bị hắt nước bẩn rồi thì không cần thiết chủ động đâm đầu chịu lần nữa.
"Tổ trưởng Bùi, việc cấp bách trước mắt của chúng ta là để chuyện này dừng lại ở đây, đừng làm to ra nữa." Quản lý hành chính quay người lại, lời nói thành khẩn: "Bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ cách để cô ta biết cô ta sai, để cô ta dừng làm loạn là được."
Bùi Y lạnh nhạt liếc anh ta một cái: "Tôi không cho rằng như vậy. Như thế là trị ngọn không trị gốc, cô ta sẽ còn quay lại."
Quản lý hành chính mím môi, kiềm chế khuyên răn: "Cô không dưng bị hiểu lầm, gặp phải những chuyện ngày hôm nay quả thực rất ấm ức, tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô. Nhưng chuyện này xảy ra trong công ty, chúng ta vẫn nên lấy đại cục làm trọng, đúng không?"
"Tôi không gánh tiếng oan này." Thái độ đối phương lạnh lùng và kiên quyết.
"Vậy cô muốn thế nào?"
"Chuyện ai làm thì gọi người đó tới. Sau khi giải quyết xong thì bảo cô ta xin lỗi tôi trước mặt mọi người."
Quản lý hành chính hít thở sâu một hơi, chống tay lên bàn, cúi người nhìn chằm chằm cô, kiềm chế cơn giận trong lòng: "Không phải chứ, cô cho rằng chuyện này dễ giải quyết vậy sao? Tôi gọi cô ta đến thì cô ta sẽ thẳng thắn thừa nhận? Tiếp tục kéo dài chuyện này có gì tốt cho cô?"
"Cục diện bây giờ cũng chẳng có gì tốt đối với tôi." Người trên ghế vô cảm nghiêng người muốn đứng lên, bị anh ta ấn bả vai ngã về chỗ ngồi.
"Tổ trưởng Bùi..." Anh ta bất đắc dĩ kéo dài âm cuối: "Cô là nhân viên của Úy Lam năm năm, cũng phải có tình cảm với công ty chứ? Những lúc thế này có thể suy xét cho đại cục một chút không? Bỏ qua ân oán cá nhân trước được không?"
Bùi Y lạnh lùng ngước mắt, không đợi cô cất tiếng đã có người vội vàng gõ cửa: "Quản lý Trương..."
Tất cả người trong phòng đều nhìn sang. Cô gái lễ tân đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm trọng phức tạp: "Cảnh sát tới."
"Mẹ..." Quản lý hành chính đang chống bàn đứng thẳng dậy, suýt chửi thề: "Cô có bị điên không? Cô báo cảnh sát thật?!"
Tiểu Liêu cau mặt, thận trọng lắc đầu: "Là cảnh sát hình sự tới."
Hai người đàn ông trước mặt không hiểu ra sao. Sắc mặt người phụ nữ vốn bình tĩnh cũng lập tức trầm xuống.
Cô gái im lặng nín thở, chọn báo cáo trọng tâm: "Sở Kiều chết rồi."
_______________________________
Editor có lời muốn nói: Zê, sắp đi vào phá án rồi!