Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đao của tôi."
Thẩm Văn Mân ba năm trước đây bị thương vì tai nạn xe, chữa trị ba năm, vẫn chưa thể đứng lên được.
Chính cậu thật ra nghĩ rất thoáng, nhưng Thẩm Văn Trạch luôn muốn cậu đứng lên, vậy nên luôn tìm bác sĩ cho cậu.
Lần này vì để cậu thành thật đi phục hồi chức năng, vậy mà đưa cho cậu dụ hoặc lớn như vậy.
Thẩm Văn Mân đến ngủ cũng cười, giữa mơ mơ màng màng, cậu đã vào trong thế giới game <Tầm Tâm>.
Game <Tầm Tâm> được thiết kế phi thường tinh xảo, dù là một hoa một cỏ, đều được miêu tả tỉ mỉ, cậu ngồi xổm xuống, ngón tay quét qua hoa cỏ, không chỉ xúc cảm chân thật, còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của hoa.
Giấc mơ này của cậu thiệt là phong cách tả thực nha!
Thẩm Văn Mân đang ở trong mơ nhớ rõ mình đã ngủ, hiện tại là mơ thấy mình vào tới trong game.
Tình huống này có vẻ thú vị à, lúc chơi, chỉ có thể thông qua màn hình thấy được thế giới game, mà hiện tại cậu đặt mình trong thế giới này, bản thân có thể cảm nhận được trò chơi cũng là một thế giới.
Đặc biệt là...
Cậu nháy mắt liền thấy ngài K, phía sau ngài K là cung điện cậu đã mua, vì lúc tắt game cậu đưa ngài K ra ngoài cung điện, cho nên nên ngài K không ở trong cung điện.
Cậu cùng ngài K mặt đối mặt, ngài K cao hơn cậu cả cái đầu, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt bất thiện, cúi đầu nhìn cậu, tràn đầy áp bức.
Nhưng mà mặt siêu đẹp á~
Bây giờ hắn vẫn đang mặc chiếc áo choàng đỏ mà cậu đã thay cho hắn, giống như dáng vẻ của vị vương gia thắng trận trở về, bên cạnh hắn còn có chiếc đàn cổ mà cậu rèn, Thẩm Văn Mân nhìn mắt ngài K sau, lập tức ngồi xổm xuống nhìn đàn cổ.
Tuy thanh đàn cổ này có xếp hạng giá trị vũ lực không cao, nhưng là siêu siêu đẹp, cậu đặt tay lên dây đàn gảy hai lần, tiếng đàn lanh lảnh giòn giã.
Cậu ngẩng đầu, cùng ngài K nói câu đầu tiên: "Anh đánh đàn cho tui nghe đi?"
Ngài K cau mày, dựa theo kinh nghiệm trước đây của hắn, bây giờ hẳn là thời gian tự do của bản thân, sẽ không gặp chủ nhân của mình, cũng là thời gian có thể hoạt động tự do mà hắn khó có được.
Nhưng bây giờ, hắn vậy mà nhìn thấy chủ nhân của mình.
Chủ nhân này của hắn có chút thói xấu, ngày đầu tiên lột đồ hắn còn chưa nói, cậu thậm chí còn lấy của hắn, đưa lại hắn một cái đàn rách.
Giờ còn muốn hắn đàn một bài?
Hắn từ chối.
Dù sao hiện tại cũng không phải thời gian làm việc, hắn không cần theo lệnh mà làm.
......
Thẩm Văn Mân trực tiếp bị phớt lờ, hai mắt mở to, đang định nói gì đó thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy giá trị hắc hóa trên đầu hắn, giá trị hắc hóa dừng ở 70.
Thẩm Văn Mân nuốt nuốt nước miếng, mới nhớ tới ngài K nhà cậu chính là nhân vật phản diện.
Tuy nói đây là trong mộng, cậu nắm quyền ở đây, nhưng sơ yếu lý lịch của ngài K vẫn còn sinh động trong đầu cậu, hơn nữa nhìn thẳng vào cậu như vậy, không hiểu sao chủ nhân như cậu liền ỉu xìu rồi.
"Tui sai rồi, là tui đàn, tui đàn."
Thẩm Văn Mân trượt sang phía bên kia, đặt ngón tay lên dây đàn, gảy gảy nhấn nhấn, tiếng đàn thanh thoát liền tuôn ra.
Thẩm Văn Mân vừa đàn vừa oán thầm, cậu đây đâu phải là tìm đồng hành, cậu rõ ràng là tìm cái tổ tông, còn phải lúc nào cũng đề phòng hắn hắc hóa, hơn nữa cho dù là nằm mơ, cậu còn không dám sai sử hắn, bây giờ còn phải tự mình đánh đàn cho hắn nghe.
Cậu làm chủ nhân tội nghiệp quá à.
Nhưng cho dù Thẩm Văn Mân có lẩm bẩm trong lòng bao nhiêu đi nữa, ngón tay của cậu vẫn đặt trên dây một cách chính xác, cậu học đàn cổ có hai năm, không tính là thành thạo, cũng chỉ biết mấy bài nhạc, nhưng có lẽ do ở trong mộng, lại thêm chiếc đàn này âm thanh cực hay, cho nên một bản nhạc bình thường vậy mà mười phần êm tai.
Thẩm Văn Mân vừa mới đàn xong, ngài K mặt đen phát ra tiếng: "Kỹ thuật không tệ."
Thật ra ngài K không nghĩ đến chủ tử nhát cáy này của mình đánh đàn hay như vậy, bình thường hắn không hay khen người khác, vậy mà hôm nay là mở miệng vàng, nhưng Thẩm Văn Mân được khen lại không vui như vậy.
Vị trí của bọn họ có phải bị đảo ngược hông zậy?
Sao giờ thành cậu đánh đàn cho ngài K nghe, rồi lại được ngài K khen?
Cậu làm ra thanh đàn này, không phải để hắn chơi cho cậu nghe sao?
Thẩm Văn Mân mím chặt môi, trong lòng oán giận, nhưng là giận mà không dám nói gì.
Hung hăng liếc ngài K một cái, cậu tạm thời chịu đựng, sau khi anh trai rót vốn, cầu yêu cầu bọn họ thay đổi quy tắc không thể đổi đồng hành, đến lúc đó đi rút một người càng dịu dàng, càng hấp dẫn hơn về.
Thẩm Văn Mân không dám trêu chọc ngài K, quay người và đi đến cung điện phía sau.
Đây là cung điện duy nhất toàn sever, xa hoa đến cực điểm, vật trang trí và đồ đạc bên trong đều do hắn thiết kế và trưng bày.
Ngài K tên kia không có mắt nhìn là không có cách nào hưởng thụ đãi ngộ này đâu.
Thẩm Văn Mân đi một vòng quanh cung điện rồi đi ra, ngài K còn đứng ở bên ngoài, mà trước mặt hắn, là xác một con lợn rừng đã chết.
Lợn rừng này là một loại boss nhỏ ngẫu nhiên trong game, nó sẽ tấn công người chơi, nó là cơn ác mộng đối với những người chơi cấp thấp, nhưng đối với những người chơi cấp cao, đây là đến tặng thưởng.
Thẩm Văn Mân vui mừng chạy đến chỗ con lợn rừng, chỉ tay, xác con lợn rừng biến mất, trên mặt đất còn có vật liệu.
Cấp độ của con lợn rừng này không cao, những thứ rơi ra cũng không tốt cỡ nào, thứ duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Văn Mân là một cây bút, tên của cây bút này là bút miêu hoa (描花笔), người chơi có thể tái sáng tạo dựa trên vật mà họ đã nhận được.
Cấp bậc của cây bút không cao, nhưng tỷ lệ rơi lại rất thấp, Thẩm Văn Mân trước đây đã giết rất nhiều lợn rừng, cho tới giờ đều không rớt chiếc bút miêu hoa nào, không nghĩ tới vậy mà bút lại rớt ở trong mơ.
Tiếc ghê ò, nếu mộng tỉnh lại, bút miêu hoa sẽ biến mất tiêu, cậu vẫn là thừa dịp đang mơ mà ngắm cho đã.
......
Ngài K mặt không biểu tình nhìn chủ nhân mới của mình, sau khi cầm bút miêu hoa từ trên thân lợn rừng sau, liền có vẻ phá lệ hưng phấn, chỗ này vẽ mấy nét, chỗ kia quệt mấy đường, cung điện nguy nga phía sau hắn, bị cậu vẽ lên hai bông hoa xấu hết chỗ chê, cơ mà cậu còn tưởng mình vẽ đẹp ngất ngây.
Khóe miệng ngài K giật giật, kỹ thuật đan thanh* của chủ tử hơi bị nát một chút.
* Ðan sa, tức là chu sa đời xưa dùng làm thuốc mùi, đều gọi tắt là đan 丹. Như nói về sự vẽ thì gọi là đan thanh 丹青
Thẩm Văn Mân đem thứ có thể vẽ đều vẽ xong,, đem lực chú ý đặt ở trên người ngài K.
Cảm nhận được ý định của cậu, ngài K không cần suy nghĩ từ chối: "Cậu tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ đó đi."
"Hông lẽ anh hông muốn đẹp lên sao?"
Thẩm Văn Mân nháy mắt mấy cái, bắt đầu hấp dẫn ngài K.
"Không." Ngài K từ chối không thương tiếc, thấy Thẩm Văn Mân còn có chút muốn động, khi cây bút trong tay sắp chạm vào mặt hắn, giá trị hắc hóa trên đầu ngài K đã tăng vọt lên 80.
Cây bút trên tay Thẩm Văn Mân run lên, trái tim cũng run run.
Ôi mẹ ơi, đã nằm mơ còn mơ thấy ngài K tăng giá trị hắc hóa, cậu đây là ngày nghĩ đêm nằm mơ à?
Cậu vội vàng thu hồi bút vẽ, mặc dù biết rõ ràng là mình đang ở trong mộng, nhưng trước mặt ngài K, cậu vẫn không dám làm bậy.
"Quỷ hẹp hòi." Thẩm Văn Mân nhỏ giọng lầm bầm, lại lén lút liếc nhìn giá trị hắc hóa trên đầu ngài K, không kìm được hỏi: "Có phải anh không thích cung điện tui chuẩn bị cho anh hông?"
Hiện tại ngài K còn đang xụ mặt, nhưng câu hỏi của Thẩm Văn Mân, hắn vẫn trả lời: "Không chán ghét."
Không ghét?
Không ghét thì sao lại hắc hóa? Hơn nữa giá trị hắc hóa càng ngày càng cao, nhìn thật đáng sợ.
"Vậy sao anh không đi vào? Nếu như ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật tới tập kích." Giống như lợn rừng vừa rồi, nó là lại đây công kích, chỉ do giá trị vũ lực cực cao của ngài K, đối phó với boss nhỏ như vậy dễ như chơi.
Nhưng khi Thẩm Văn Mân chơi game, cậu xem đồng hành như nhóc con mà nuôi, tuy rút phải đồng hành không hợp gu như ngài K, nhưng cậu vẫn cho ngài K ăn, mặc, ở tốt nhất, làm sao cậu chịu được cảnh hắn màn trời chiếu đất đây?
"Cậu chưa sắp đặt cho tôi." Ngài K liếc nhẹ cậu một cái, Thẩm Văn Mân rụt cổ lại, sau đó mạnh dạn nói: "Tôi thấy anh không thích, cho nên tôi mới chuyển anh ra ngoài."
Ngài K chậm rãi nói: "Không có."
Thẩm Văn Mân cực muốn hỏi một câu nếu không có không thích, vậy giá trị hắc hóa trên đầu hắn càng ngày càng cao là cớ gì?
Nhưng câu hỏi này khá là thử thách lòng can đảm, đặc biệt là khi đối mặt với uy áp của ngài K.
Chỉ là trong mộng không hỏi, tỉnh lại liền không có cơ hội hỏi, có lẽ giấc mộng này là bởi vì ngài K muốn cho cậu một chút ám hiệu, cho nên mới mơ thấy mình ở trong trò chơi.
"Vậy anh là không thích cái gì?"
Ngài K nghe được lời này, liếc nhìn cậu một cái.
Làm chủ tử, là sẽ không quan tâm cấp dưới của mình thích hay không thích gì.
Huống chi, hiện tại hắn đang bị trừng phạt, đó chính là chủ tử dặn hắn làm gì, hắn phải làm cái đó, tuyệt đối không được trái lời, tuy rằng hiện tại đang rảnh rỗi, nhưng chủ tử này của hắn có phải hay không hơi bị tốt tính?
Hắn nói: "Đao của tôi."
Cho dù chủ nhân của hắn có tâm lý gì khi đối xử tốt với hắn như vậy, hắn vẫn muốn lấy lại đao của mình.
Võ giả đã không có đao, liền giống như mất đi cánh tay, chủ tử này ngày đầu tiên liền cướp đao của hắn.
"Đao của anh á?" Thẩm Văn Mân không ngờ ngài K trong giấc mơ sẽ nói cho cậu biết lý do, cậu mở kho hàng của mình và lấy Sát Nguyệt ra, thanh đao này vừa dài vừa xấu.
"Anh muốn cái này?" Không đợi ngài K nói thêm cái gì, liền nói tiếp: "Thanh đao này vừa nặng vừa xấu, anh muốn cái này làm chi nha?"
Cậu vừa dứt lời, liền thấy giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu ngài K cọ cọ tăng lên một miếng.
Thẩm Văn Mân chớp chớp mắt.
Ớ... sao tăng tới 90 rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Văn Mân: Tổ tông ơi!
Ngài K: Ơi! (hôm qua đáp máy bay, hôm nay ra chương hơi muộn, ngày mai sẽ cập nhật đúng hạn)