Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện tại Hàm Chi chỉ là một cô nhóc nghèo xơ xác, không địa vị, không mối quan hệ. Dù cho có xảy ra chuyện gì, dù cho Hàm Chi là người đúng đi chăng nữa thì ai sẽ tin tưởng cô chứ? "Ha"
Hàm Chi khẽ cười, sau đó nhắm mắt lại, buông lỏng bản thân. Tới đi. Dù sao đi chăng nữa thì hiện tại cô cũng không lo nghĩ được nhiều nữa rồi. Ra sao thì ra vậy.
Hàm Chi im lặng nhắm mắt nằm đó mà chờ đợi điều sẽ xảy ra với mình. Trông cô mỏng manh như một con búp bê giấy yếu đuối. Thế nhưng Hàm Chi nằm mãi vẫn không nghe động tĩnh gì hết bèn hé mắt nhìn thử. Cô thấy Thẩm Quân Kỳ vẫn đang ở trên người cô, nhưng không làm gì cả mà cứ chăm chú nhìn. Hàm Chi bèn nhắm tịt mắt lại một lần nữa, không dám nhìn tiếp.
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi như vậy thì khẽ thở dài, rồi nói.
"Dậy đi."
"Hả? "
Hàm Chi không biết mình có vừa nghe lầm hay không. Thẩm Quân Kỳ vừa nói với cô là dậy đi đúng không nhỉ?
"Cố Hàm Chi. Tôi nói em mau ngồi dậy đi.” Như thể nghe được câu hỏi của Hàm Chi, Thẩm Quân Kỳ lại một lần nữa nhắc lại. Câu nói lần này không những đầy đủ hơn mà còn kêu thẳng họ tên của Hàm Chi ra.
Hàm Chi không thể nhắm mắt làm ngơ nữa. Cô mở mắt rồi ngồi hẳn dậy, lấy chăn quấn kín người mình rồi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Thẩm Quân Kỳ. Người đè cô xuống giường không cho cô ngồi dậy là anh ta, người kêu cô ngồi dậy cũng là anh ta. Vậy mà giờ đây mặt anh ta nhìn Hàm Chi cứ như là cô vừa làm gì có lỗi cực kỳ với anh ta ấy.
"Anh nhìn tôi vậy làm gì?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn Hàm Chi một lúc, ánh mắt sâu xa. Sau đó không trả lời cho câu hỏi của cô, mà tiến đến nắm lấy cổ tay của Hàm Chi mà dắt đi. "Này. Anh làm gì đó. Anh dẫn tôi đi đâu. Buông ra."
Hàm Chi bị Thẩm Quân Kỳ kéo đi thì liền hoảng sợ la lớn. Cô đánh mạnh vào cánh tay to lớn của Thẩm Quân Kỳ đang nắm chặt cổ tay mình. Trong đầu không ngừng suy nghĩ xem Thẩm Quân Kỳ muốn làm gì cô. Chẳng lẽ do lúc nãy cô mắng anh ta quá đáng quá nên giờ anh ta sẽ đem cô đến phòng tăm tối rồi đánh giống như mấy bộ phim cô xem sao?
"Buông ra. Có ai không, cứu tôi với. Cứu người đi.”
Vừa nghĩ đến đây Hàm Chi càng thêm hoảng loạn mà dùng sức vừa đánh, vừa hét lớn kêu cứu. Gì chứ, nếu anh ta muốn giết cô thì không thể ngồi yên được đâu. Hàm Chi cô còn đang yêu đời lắm, không muốn chết đâu.
Thẩm Quân Kỳ nghe tiếng la của Hàm Chi càng lúc càng hồ đồ thì bước chân càng nhanh hơn. Anh kéo cô đến một căn phòng gần đó, mở cửa ra, lôi Hàm Chi vào rồi đóng mạnh cửa phòng lại.
"RẦM."
Tiếng động quá lớn bên tai khiến Hàm Chi sợ hãi mà nhắm tịt mắt lại, cả người giật bắn nín thở.
"Em ồn ào đủ chưa?"
Qua một lúc sau giọng nói của Thẩm Quân Kỳ mới vang lên. Hàm Chi sợ hãi mà len lén mở mắt ra, thấy gương mặt của Thẩm Quân Kỳ ở ngay trước mặt, tuy nhiên gương mặt của anh ta hiện tại tệ ơi là tệ. Hàm Chi mở mắt ra để nhìn xung quanh xem thử mình đang ở đâu. Sau khi xác nhận đây là một căn phòng bình thường, không có các dụng cụ tra tấn, đánh đập như trong tưởng tượng của cô thì Hàm Chi mới thở phào nhẹ nhõm. "Anh đưa tôi đến đây làm gì?" Hàm Chi lấy lại được sự bình tĩnh, liền nhìn Thẩm Quân Kỳ mà chất vấn. "Không phải khi nãy em nói đang kiếm quần áo để thay sao? Tôi đưa em đến phòng thay đồ mà em la hét om sòm cái quái gì vậy?".