Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không cần đâu. Khi nãy tôi bị vấp nên trật chân chút thôi. Về phòng trọ chườm đá một đêm đến sáng lại ổn thôi chứ gì. Anh cứ chở tôi về phòng giúp là được rồi, không cần nói nhiều vậy đâu. Đi nhanh đi, sáng mai tôi còn có tiết học nữa"
Hàm Chi lắc đầu từ chối ý tốt của Thẩm Quân Kỳ. Cô cảm thấy không cần phiền phức như vậy, hơn thế nữa hiện tại cô cảm thấy mình cần phải ngủ hơn là đi bệnh viện. Hôm nay Hàm Chi thật sự mệt gần chết rồi đây này.
Thẩm Quân Kỳ nói thêm mấy câu nữa, tuy nhiên vẫn không thể nào lay động được quyết định của Hàm Chi. Vì vậy chỉ có thể làm theo lời cô. Hàm Chi đọc địa chỉ phòng trọ của cô cho Thẩm Quân Kỳ, anh theo định vị trên bản đồ mà lái xe chở cô về. Từ chỗ hai người đang ở hiện tại về đến phòng họ của Hàm Chi chỉ khoảng mười làm phút chạy xe. Thế nhưng khi xe dừng đến trước cửa nhà trọ rồi, Thẩm Quân Kỳ quay mặt qua xem thì thấy Hàm Chi đã ngủ mất tiêu. Trên gương mặt của cô đầy nét mệt mỏi, mái tóc lòa xòa, phủ trên gương mặt cô.
Thẩm Quân Kỳ bất động nhìn Hàm Chi chốc lát, phân vân giữa việc gọi Hàm Chi dậy hay không gọi Hàm Chi dậy. Cuối cùng thì anh vẫn không thể nào nỡ đánh thức Hàm Chi dậy được Thẩm Quân kỳ khẽ đưa tay lên gạt đi sợi tóc đang vướng trước mặt của Hàm Chi.
Thẩm Quân Kỳ khẽ thở dài, sau đó anh nhìn lại dãy nhà trọ trước mặt. Dãy nhà cũ kỹ, có năm tầng lầu là khu trọ giá rẻ dành cho sinh viên. Điều kiện vật chất đương nhiên là ở tầng thấp rồi. Nếu Thẩm Quân Kỳ nhớ không lầm thì khi nãy Hàm Chi nói với anh phòng trọ của cô ở tầng ba của tòa nhà? Tòa nhà cũ này đương nhiên là sẽ không có trang bị thang máy rồi, chỉ có cầu thang bộ.
Thẩm Quân Kỳ nhìn tòa nhà trước mặt, sau đó lại nhìn xuống cổ chân đang sưng tấy của Hàm Chi. Anh không nghĩ là cô có thể lết thang bộ được ba tầng lầu để vào phòng trọ của mình. Hơi thở của Hàm Chi vẫn đều đều, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy. Thẩm Quân Kỳ vừa ngắm gương mặt say ngủ của Hàm Chi vừa suy nghĩ. Khi cô ngủ thật sự rất dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh hung dữ khi cô tỉnh táo.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng. Thẩm Quân Kỳ lại một lần nữa khởi động xe và chạy đi. Anh quyết định rồi, với tình hình hiện tại của Hàm Chi không thể nào đi bộ được ba tầng lầu như vậy, sinh hoạt hàng ngày sẽ rất khó khăn. Vì vậy Thẩm Quân Kỳ chở Hàm Chi về biệt thự mà anh đang ở luôn. Hàm Chi ở đó, không phải leo cầu thang bộ lại có người sẵn sàng phục vụ, dù ở khía cạnh nào thì cũng rất tốt cho cô.
Khi chiếc xe màu đen của Thẩm Quân Kỳ dừng lại trong bãi đỗ xe biệt thự nhà của anh thì Hàm Chi vẫn còn mê man ngủ không hề hay biết gì. Thẩm Quân Kỳ nhẹ nhàng tắt máy, rút chìa khóa sau đó lại cực kỳ nhẹ nhàng mà mở cửa xe ra. Anh đi vòng qua bên cạnh, mở cửa, bế Hàm Chi lên tay rồi cẩn thận đi vào trong nhà. Người hầu thấy Thẩm Quân Kỳ trở về liền định lên tiếng chào cậu chủ trở về thì đã bị Thẩm Quân Kỳ trừng mắt, anh đưa tay lên làm dấu hiệu im lặng khiến cho người hầu trong nhà lập tức im bặt. Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt tò mò mà dõi theo bước chân của Thẩm Quân Kỳ.
Anh bế Hàm Chi đến trước một căn phòng trống ở tầng trệt, ra hiệu cho người làm mở cửa rồi lại tiếp tục bế Hàm Chi bước vào trong phòng Thẩm Quân Kỳ cẩn thận đặt Hàm Chi lên chiếc giường lớn, từng chút từng chút một để không đánh thức cô nàng đang ngủ say, sau đó còn tự tay lấy chăn đắp lên trên người của Hàm Chi.
Người giúp việc khi nãy giúp Thẩm Quân Kỳ mở cửa vẫn còn đứng lại, nhìn thấy động tác ân cần đó của Thẩm Quân Kỳ mà cực kỳ kinh ngạc.
Thẩm Quân Kỳ trước giờ là một tay sát gái có tiếng anh ta đối với phụ nữ nhu tình như nước thì không có gì quá kinh ngạc. Thế nhưng đây là lần đầu tiên mà người ta nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ cẩn thận chăm sóc một cô gái một cách chân thành như thế. Từng động tác đều toát lên sự quan tâm đặc biệt.
Thẩm Quân Kỳ đang ngồi bên cạnh Hàm Chi bỗng dưng cảm giác có ánh mắt đang săm soi đằng sau mình thì liền quay phắc người lại. Sau khi anh thấy có người vẫn còn đứng đó thì lập tức nhỏ tiếng mắng.
"Còn đứng đó làm gì?"
Câu nói cực nhỏ nhưng ánh mắt cực hung dữ của Thẩm Quân Kỳ khiến người giúp việc sợ hãi. Thái độ này hoàn toàn khác một trăm tám mươi độ với khi nãy. Cô ta lập tức giật mình, lùi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lớn lại. Cả căn phòng chỉ còn lại Thẩm Quân Kỳ với Hàm Chi đang không hề hay biết gì ngủ trên giường.