Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Tiểu Chi bước đến Thẩm Quân Kỳ đang ngồi trên ghế đọc báo để giết thời gian. Anh nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên xem thử, sau đó ánh mắt bị hút luôn vào người con gái vừa mới xuất hiện.
“Sao vậy? Bộ này được không?"
Tiểu Chi thấy Thẩm Quân Kỳ cứ nhìn mình chăm chú không nói gì hết thì chột dạ hỏi lại. Cô xoay nhìn xem trên người mình có chỗ nào kỳ lạ hay không.
"Cô... vào thay bộ khác đi"
Tiểu Chi loay hoay một lúc lâu sau thì Thẩm Quân Kỳ mới khàn khàn lên tiếng.
"Hả?"
Tiểu Chi ngẩn người khi nghe lời nói của Thẩm Quân Kỳ.
"Vì sao chứ?"
"Bộ này xấu quá. Mất mặt. Thay đi."
Thẩm Quân Kỳ hằn giọng rồi nói. Ánh mắt tránh đi không nhìn vào Tiểu Chi nữa. Câu nói của Thẩm Quân Kỳ không những khiến Tiểu Chi cạn lời mà khiến nhân viên trong cửa hàng bất ngờ.
"Anh..."
Tiểu Chi dậm chân, tức giận không nói lên lời. Người này mắt mù rồi hay gì? Bộ váy đẹp như vậy mà còn chê xấu? "Không đi thay sao?”
Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi vẫn còn đứng yên ra đó liền nhướng mày không vui.
"Thay thì thay."
Tiểu Chi hùng hùng hổ hổ đi vào trong quầy lựa đồ lại. Lần này cô tập trung hết sức lực để lựa bộ váy đẹp nhất. Nhân viên trong cửa hàng cũng xúm lại lựa giúp Tiểu Chi. Thế nhưng cô không ngờ chiếc váy được lựa chọn kỹ càng như vậy vẫn không làm hài lòng được Thẩm Quân Kỳ. Anh ta cứ bắt cô thay đi thay lại rất nhiều lần.
Đến khi thay xong chiếc váy thứ mười, Tiểu Chi mang gương mặt âm u của mình bước đến trước mắt của Thẩm Quân Kỳ.
“Lần này mà anh vẫn không vừa lòng nữa thì đi về luôn đi. Tôi không đi dự tiệc gì nữa hết."
Tiểu Chi không chờ Thẩm Quân Kỳ lên tiếng mà đã cất lời nói trước.
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi từ trên xuống dưới, gật gù sau đó nói ra một câu khiến cô muốn giết người.
“Xem ra bộ đầu tiên vẫn là đẹp nhất rồi.”
Thẩm Quân Kỳ không chờ Tiểu Chi phát hỏa mà nói ngay tiếp “Mà mặc bộ này cũng tạm, cứ mặc vậy đi. Gói lại cho tôi tất cả những bộ mà cô ấy đã thay. Tôi mua hết."
Thẩm Quân kỳ hướng về phía người bán hàng nói dõng dạc, sau đó bước đến quầy thu ngân để thanh toán. Để mặc Tiểu Chi một mình đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Mua hết? Anh ta đang đùa cô à?
Thẩm Quân Kỳ thật sự đã mua hết mười bộ váy mà Tiểu Chi đã thử đó. Anh chủ động tính tiền, sau đó xách những bọc đồ lớn ra xe. Đến khi hai người ngồi yên vị trong xe, Tiểu Chi vẫn không thể nào hiểu nổi trong đầu của anh ta đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ buồn bực quá nên mang cô ra làm trò đùa sao? Tiểu Chi lén liếc nhìn qua Thẩm Quân Kỳ đang ngồi bên ghế lái, nhưng cũng chẳng thể nhìn ra manh mối gì. Vì vậy Tiểu Chi chỉ có thể ngồi yên lặng, để Thẩm Quân Kỳ muốn chở đi đâu thì đi vậy. Việc thay đồ quá nhiều khiến Tiểu Chi cạn kiệt sức lực rồi.
Thẩm Quân Kỳ tiếp tục đưa Tiểu Chi đến một nhà hàng sang trọng. Hai người đi bộ từ bãi giữ xe vào, Thẩm Quân Kỳ đưa khuỷu tay ra, ý bảo Tiểu Chi nắm lấy. Cô do dự một chút sau đó cũng tiến sát lại gần anh, nắm lấy cánh tay anh. Dù sao thì những hành động này trong các bữa tiệc là không thể thiếu. Hình ảnh hai người đi sát cạnh nhau càng trở nên đẹp đẽ hơn.
Tiểu Chi đi theo Thẩm Quân Kỳ vào trong thì cảm thấy bầu không khí nơi đây rất lãng mạn. Hình như nơi đây không phù hợp với một bữa tiệc ra mắt thì phải?
Thẩm Quân kỳ liếc nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô gái đi bên cạnh mình, cũng không giải thích thêm gì hết. Anh đưa cô đến một bàn đã đặt trước, kéo ghế cho Tiểu Chi ngồi vào.
“Tôi và anh đến trễ rồi à? Sao không thấy ai đến vậy?" Tiểu Chi ngồi vào ghế, nhìn xung quanh thì không thấy ai trong Thẩm gia cả. Thẩm Quân Kỳ chỉ cười cười, không trả lời Tiểu Chi mà vẫy tay gọi phục vụ đến gọi món. Tiểu Chi thấy vậy cũng không tiện nói tiếp. Cô chờ đến khi Thẩm Quân Kỳ gọi món xong xuôi thì mới bắt đầu tò mò:
"Mà nhà hàng này có vẻ cũng không kinh doanh tốt lắm nhỉ".
"Vì sao lại nói vậy?”
Thẩm Quân Kỳ nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiểu Chi, khẽ cười. “Thì anh nhìn xung quanh xem. Cả nguyên nhà hàng lớn mà chỉ có tôi với anh đến, chẳng còn ai nữa hết kia? Mà cũng lạ, anh bảo hôm nay đến đây dự tiệc mà sao cũng không thấy ai đến nhỉ? Chẳng lẽ nhà hàng này bán đồ ăn dở đến mức không ai thèm ăn sao?"
Tiểu Chi nghĩ đến đó thì cảm thấy rất có lý, bèn vỗ đùi một cái “Đúng là như vậy mà. Hèn chi lại không có ai. Thẩm Quân Kỳ. Anh bị họ lừa rồi."
Thẩm Quân Kỳ nghe Tiểu Chi nói xong thì gương mặt bỗng chốc trở nên đen thui.
"Tôi không có bị lừa gì hết. Những người được mời cho bữa tiệc này đều đã đến đông đủ rồi."
Thẩm Quân Kỳ có chút mất mặt mà nói, cái cô ngốc này lúc nào cũng không nhanh nhạy trong chuyện này:
"Bữa tiệc hôm nay chỉ có em và tôi mà thôi."
"Chỉ có tôi và anh?" Tiểu Chi ngạc nhiên hỏi lại, Tiểu Chi nhíu mày:
“Đây là cái tiệc gì vậy chứ?”
"Đây là tiệc hẹn hò"
Thẩm Quân Kỳ cắn răng nói tiếp. Anh thật sự xúc động muốn đánh cô nàng này quá đi mất. Đến giờ này còn hỏi anh đây là tiệc
gì?
Tiểu Chi hơi sững người ra, mở to mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ. Chuyện này là sao đây? Thẩm Quân Kỳ đang chủ động làm hòa với cô hay sao? Tiểu Chi cứ nhìn chăm chăm khiến Thẩm Quân Kỳ cảm thấy hơi ngại, anh quay đầu đi chỗ khác, vội vã cầm ly rượu lên uống.
"Khụ... Khụ"
Vì uống vội vàng hấp tấp nên Thẩm Quân Kỳ bị sặc rượu, anh vừa ho vừa vỗ mạnh vào ngực mình. Hai má và lỗ tai bắt đầu nóng lên vì ngượng.
“Phụt"
Tiểu Chi nhìn thấy cảnh tượng lúng túng đó của Thẩm Quân Kỳ, không hiểu sao mọi tức giận đối với anh đều tan biến hết. Tiểu Chi không kiêng nể gì mà ôm bụng cười lớn lên giữa nhà hàng. "Này. Em cười gì đó?”
Thẩm Quân Kỳ lớn giọng hỏi Tiểu Chi, mặt càng lúc càng đỏ hơn.
"Ha ha ha."
Tiểu Chi vẫn không ngừng lại được cơn cười. Cô gục mặt hẳn xuống bàn mà cười chảy cả nước mắt. Cô cảm thấy Thẩm Quân Kỳ như vậy thật sự rất đáng yêu.
Đến khi phục vụ bưng đồ ăn đến bàn Tiểu Chi mới cố gắng kìm nén lại cơn cười của mình. Thế nhưng niềm vui trong ánh mắt thì lại không thể nào che lấp được.
“Em có thể dừng việc cười tôi lại được chưa?" Thẩm Quân Kỳ nhăn nhó nói. Anh cảm thấy uy nghiêm của mình trước Tiểu Chi đều bị mất sạch rồi.
"Vậy ra hôm nay không có bữa tiệc gặp mặt gia đình nào cả đúng không?”
Tiểu Chi chùi nước mắt mà hỏi lại Thẩm Quân Kỳ. Anh ta vẫn lẳng lặng uống rượu mà không nói gì nữa. Tiểu Chi lại tiếp tục hỏi:
“Anh cố tình dẫn tôi đi mua váy, dẫn tôi đi ăn tối vì muốn làm lành với tôi à?”
Thẩm Quân Kỳ vẫn như cũ không nói gì. Tiểu Chi không cười nữa, nhìn chăm chú vào Thẩm Quân Kỳ. Cô chán nản lắc đầu rồi cúi xuống ăn những món ngon trên bàn còn hơn là nói chuyện với cái tên đầu heo này.
Trong lúc Tiểu Chi đang cắm đầu ăn thì bỗng dưng nghe một tiếng nói rất nhỏ, đến mức cô ngỡ mình nghe nhầm. Tiểu Chi ngẩng lên nhìn thì thấy Thẩm Quân Kỳ đã dừng uống rượu, đang chăm chú nhìn cô.
" Ừ".