Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại Đế về lại hòn đảo nhỏ, đứng nhìn ra biển xa. Mộc Ang vừa về đến liền lại gần, e dè nhìn Đại Đế.
- Ngươi đã tin ta rồi chứ?
Đại Đế vẫn im lặng không trả lời Mộc Ang.
- Nếu ngươi tin ta hãy để ta gọi người đến giúp ngươi…
Đại Đế ngắt lời Mộc Ang:
- Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Sau khi giải trừ Ấn Ký chuyện gì sẽ xảy ra?
- Sau đó ngươi sẽ sống lại cuộc sống bình thường của Nhân Tộc và... quên hết những chuyện này.
Mộc Ang ngập ngừng vì nàng không chắc việc Đại Đế sẽ quên đi những việc này. Nàng trách bản thân khi ấy không hỏi Lão thần Tất Nhạ cho rõ.
- Còn ngươi thì sao? Sẽ cùng với người của ngươi về lại nơi của Thần Tộc à?
- Đúng vậy!
- Ngươi đến đây chỉ để tìm ta rồi rời đi. Nơi này không có gì ngươi cảm thấy nhớ đến sao?
- Có chứ! Ta đã có nhiều người bạn tốt, họ rất tốt với ta nên ta nhất định phải tìm được ngươi để ngăn chặn cuộc chiến Thần - Nhân và bảo vệ họ. Nhưng khi xong việc rồi ta phải quay về, nơi đây không phải nơi ta ở.
- Ngươi không luyến tiếc điều gì sao?
- Không có!
Mộc Ang trả lời nhưng liền sau đó trong đầu nàng chợt hiện lên nụ cười của chàng trai ngồi bên bờ hồ lúc quay lại nhìn nàng sau khi kết thúc một điệu nhạc buồn bằng chiếc lá nhỏ trên môi. Đại Đế nhìn Mộc Ang hồi lâu sau câu nói của nàng. Gió biển lùa vào làm mái tóc Mộc Ang tung bay.
- Nhưng ta sẽ luyến tiếc nàng!
Đại Đế bước đến bên Mộc Ang, đưa tay đỡ lấy đầu nàng kéo sát lại rồi nghiêng mặt hôn lên môi nàng. Mộc Ang bất ngờ, mở to mắt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ cảm nhận được hơi ấm đôi môi của người đối diện. Nàng vội vã vùng ra nhưng Đại Đế quá mạnh so với nàng nên có cố hết sức vẫn không kháng cự được. Mộc Ang lần tay lên ngực Đại Đế cố đẩy hắn ra, nàng cảm thấy sắp ngạt thở bởi sự mãnh liệt của hắn.
Mộc Ang bất lực không thể thoát ra nên rất sợ Đại Đế sẽ có những hành động khác khi vòng tay của hắn đã ôm siết lấy nàng. Mộc Ang nhớ lại cảm giác bị Y Tung bức ép ngày trước, người nàng run lên, nước mắt lăn dài trên má, tiếng nấc bị nghẹn nơi cuống họng. Đại Đế cảm nhận được sự run sợ của Mộc Ang thì buông nàng ra. Mộc Ang ngã khuỵu trên cát, khóc nức nở.
- Ta xin lỗi! Ta đã làm nàng đau à?
Đại Đế ngồi xuống bên cạnh Mộc Ang đỡ lấy vai nàng. Mộc Ang vẫn khóc, cảm giác uất nghẹn dâng lên, nàng ôm ngực nức nở mặc kệ tên Đại Đế đang cuống lên vì nàng. Mộc Ang bực tức xô ngã Đại Đế không cho hắn chạm đến nàng, mặc kệ hắn mạnh hơn nàng như thế nào. Mộc Ang khóc như chưa từng khóc bao giờ, bao nhiêu sự chịu đựng dồn nén trong nàng bấy lâu nay đều hoá thành nước mắt.
- Ta xin lỗi! Ta xin lỗi nàng!
Đại Đế lại ôm lấy Mộc Ang. Hắn đau lòng khi nhìn thấy nàng đau đớn như thế. Mộc Ang phẫn uất:
- Ngươi không thể cưỡng ép ta như thế! Ta đến để giúp ngươi mà! Ngươi không được đối xử với ta như vậy! Ta muốn về nhà! Ta chỉ muốn về nhà thôi!
- Ta xin lỗi! Ta xin lỗi!
Đại Đế không biết nói gì hơn. Mộc Ang khóc đến lã người, do vết thương chưa lành hẳn và hôm nay đã phải bay lượn khắp nơi tìm Đại Đế cùng với cuộc giằng co vừa rồi đã quá mệt mỏi. Đại Đế bế Mộc Ang vào căn lều và đặt nàng nằm xuống. Mộc Ang trở người rồi nhắm mắt, không muốn đối diện với Đại Đế thêm nữa. Đại Đế bước ra ngoài, đứng lặng người giữa đêm khuya, cảm thấy day dứt với hành động vừa rồi của mình. Một lúc sau, Đại Đế bay đi để lại Mộc Ang trong căn lều trên đảo hoang.
“Ta xin lỗi!”
*
Bên một bãi biển vắng vẻ gần Hồng Thành, gã ngư phu ngồi một mình không ngừng uống rượu. Ánh mắt của hắn buồn bã nhìn những con sóng vỗ bờ trong bóng tối nhập nhoạng, những luồng ánh sáng chớp tắt của những tia sét phía chân trời. Hắn không nhớ rõ bản thân đã đến đây bao lần và đã bao ngày hắn chìm trong men rượu để quên đi cảm giác đau lòng. Hắn ngoảnh mặt nhìn về phía tòa thành lớn kia tự hỏi người đứng trên cao đó có nhìn thấy hắn khổ sở như lúc này. Uống hết một bình rượu, hắn ngã vật ra bờ cát, mắt lim dim nhìn lên cao, gió mang hơi mưa từ ngoài khơi phả vào gương mặt lạnh buốt. Hắn siết tay nắm lấy những hạt cát tơi, mắt nhòe đi. Hắn nghe có tiếng bước chân ai đó đến gần, nhưng đã quá mệt hắn không thể nhìn xem đó là ai.
Người đang đến bước chân khoan thai, không vội vã. Khi tiến đến gần gã say xỉn kia thì dừng lại, ánh mắt phía sau lớp mặt nạ nhìn đến gương mặt gã ngư phu rõ ràng từng đường nét trong bóng đêm. Không phải là gương mặt mà hắn biết, chỉ vì viên đá xù xì trên cổ tên ngư phu đã gọi hắn đến đây. Xòe bàn tay nâng viên đá lên và kéo nó bay lên theo sức mạnh vô hình. Viên đá xù xì vừa chạm đến bàn tay người đang đứng thì lập tức lớp đá xám thô cứng bên ngoài tan ra như một làn bụi, bên trong hiện ra một viên ngọc màu đen và sâu thẳm bên trong nó là một đốm sáng màu đỏ. Viên ngọc nằm lơ lửng giữa bàn tay người cầm nó khi Ấn Ký trước ngực lại bừng sáng lên như thôi thúc.
Đại Đế đã tìm được thứ gọi là “Mật Lệnh”, chỉ còn một bước nữa là người có thể chạm vào Huyền Lực vô tận của Biển Bóng Tối và tiêu diệt Thần Tộc bởi Lời Nguyền đang mang. Người đứng đó nhìn vào thứ ánh sáng đỏ mê hoặc như đang nhảy nhót. Đôi mắt phía sau lớp mặt nạ như mở to hơn, long lanh hơn.
- Ngươi... là ai?
Gã ngư phu túm lấy chân người vừa cướp đi viên đá mà hắn đã mang bên mình từ ngày sống sót bởi trận đắm thuyền. Viên đá đối với người khác không có giá trị gì nhưng với hắn là một kỷ vật, nhắc hắn nhớ những chuyện đã xảy ra. Giờ lại có kẻ thừa lúc hắn say xỉn mà định cướp nó đi, tên trộm này chẳng biết thứ gì thì có giá trị thứ gì thì không.
- Trả... viên đá lại cho ta, nó chỉ là... một cục đá không có giá trị... ngươi lấy để làm gì chứ? Trả lại... trả lại cho ta.
Đại Đế nhìn xuống người đang cố giữ chân mình. Từ vị trí hắn nằm nhìn lên không thể thấy được viên đá tầm thường của hắn đã trở thành thứ gì. Đại Đế nắm bàn tay lại che viên đá đi, kéo chân ra khỏi hai bàn tay yếu đuối của gã ngư phu. Gã ngư phu vẫn chưa chịu từ bỏ cố nhoài người theo, lần này hắn ôm lấy chân người kia thật chặt, quyết lòng lấy lại đồ của mình. Đại Đế không muốn lằng nhằng với hắn liền đánh bật hắn ra bằng một cái phủi tay khiến gã đó ngất lịm.
- Ngày mai tỉnh lại chuyện đêm nay với ngươi sẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi
Đại Đế quay lưng bay vù ra biển.
*
Biển Bóng Tối sừng sững ngự trị một vùng thế gian không biết từ bao giờ. Thứ năng lượng chứa trong nó là vô cùng lớn, Nhân Tộc đã vì vậy mà tạo ra Mật Lệnh để tiếp sức cho vị Đại Đế của họ khi trở lại. Để tiêu diệt Thần Tộc mang Thần Lực mạnh mẽ thì Nhân Tộc phải có được nguồn năng lượng đủ mạnh mới có thể chống lại họ. Cuộc chiến tranh Thần - Nhân nếu xảy ra lần nữa thì cục diện không thể đoán trước được sẽ thế nào.
Đại Đế đã ở trước Biển Bóng Tối rất rất lâu. Mười sáu năm qua tồn tại là Nhân Tộc bình thường cho đến một ngày người đã trải qua một như đốt cháy tim gan, rồi thứ hoa văn kỳ dị hiện lên trên ngực khiến một cậu bé Nhân Tộc khi ấy hoảng loạn tự cho rằng bản thân đã bị dịch bệnh. Cậu bé cảm thấy một luồng sức mạnh chảy trong máu huyết mình nhưng không dám dùng đến chỉ sợ sẽ chết. Giờ đây cậu ấy biết bản thân mang sứ mệnh do những Nhân Tộc cổ xưa để lại là tiêu diệt một tộc người khác, mang đến cuộc chiến tranh tàn khốc nhất mà thế giới này phải gánh chịu chỉ vì tham vọng muốn chiếm lấy toàn bộ thế giới và trở thành Thần Tộc. Đại Đế khóc, nước mắt chảy dài phía sau lớp mặt nạ. Xoè bàn tay ra, Đại Đế nâng viên ngọc lên và ra sức đẩy nó về phía Biển Bóng Tối, người muốn trả nó lại vị trí của nó trước đó.
“Ta có thể là bất cứ ai dù là hèn mọn nhất nhưng tuyệt đối sẽ không là người mang cái chết đến cho thế gian!”
Khi viên ngọc vừa chạm đến tường thành bóng tối thì dừng lại, Biển Bóng Tối từ chối nhận lại thứ đã đi ra khỏi nó. Đại Đế cố gắng dùng sức mạnh có được đẩy viên ngọc đi. Biển Bóng Tối vẫn không nuốt chửng viên ngọc như cách mà nó từng nuốt chửng tất cả mọi thứ đến gần nó. Viên ngọc bị hai lực đẩy mạnh mẽ từ hai phía khiến nó xoay tròn cho đến khi một quầng ánh sáng màu đỏ xuất hiện bao bọc xung quanh mỗi lúc như lại căng lên, được một lúc thì quầng sáng đó phát nổ đánh bật Đại Đế ra xa. Đại Đế đã bị thương, máu bắt đầu chảy ra từ miệng, người ôm ngực vì đau và nhìn về đám cháy giữa không trung, mỉm cười vì cho rằng đã phá huỷ được Mật Lệnh. Nhưng khi đám cháy tan đi như chưa từng xuất hiện, viên ngọc vẫn còn đó, nguyên vẹn và dần dần di chuyển đến trước mặt Đại Đế như một sự thách thức. Đại Đế kinh ngạc nhìn thứ đã được định thuộc về mình từ vạn năm về trước.
“Thì ra chỉ cần ta chạm đến ngươi thì đã không thể thoát được lời nguyền đó! Vậy ra ta chỉ còn một cách duy nhất mà thôi!”
Đại Đế giữ lấy viên ngọc trong tay và cất nó đi. Người thẳng hướng hòn đảo hoang nơi Mộc Ang đang ở một mình mà bay đi.
*
Căn lều bằng cây lá vẫn còn đó, Mộc Ang đang nằm bên trong, trán nàng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhợt nhạt. Đại Đế liền lại gần kiểm tra thì thấy Mộc Ang đang bị sốt. Trời bắt đầu hửng sáng, Đại Đế không thể mang Mộc Ang về đất liền được nếu không muốn bị phát hiện. Bản thân đang bị thương do chuyện xảy ra ở Biển Bóng Tối nhưng lúc này Đại Đế lo lắng cho Mộc Ang hơn. Người bế Mộc Ang lên và bay đến một hang đá trong rừng cạnh một hồ nước nhỏ là hạ nguồn của một con suối. Đặt Mộc Ang nằm xuống rồi Đại Đế dùng một chiếc lá to lấy nước suối mang vào và thấm ướt tấm vải đen. Người lau mặt cho Mộc Ang và cho nàng uống nước, chỉ mong trời tối thật nhanh khi ấy người có thể về đất liền tìm thuốc cho nàng. Đại Đế ngồi canh chừng và chăm sóc cho Mộc Ang, cơn đau ở ngực chốc lát lại trỗi dậy vì từ lúc trở về người vẫn chưa nghỉ ngơi lại thêm căng thẳng vì lo lắng. Đại Đế lấy tay ôm ngực cố gắng chống chọi với cơn đau, chỉ sợ bản thân ngất đi sẽ không thể chăm sóc cho Mộc Ang được. Chịu đựng thêm một lát thì Đại Đế cảm thấy rất mệt, lại có cảm giác muốn nôn ói sau đó nôn ra rất nhiều máu, lực phản nghịch của Biển Bóng Tối lên người có vẻ rất nặng. Cố gắng chống chọi cũng không ích gì nữa, Đại Đế nằm xuống, ôm lấy Mộc Ang vào lòng, hy vọng sẽ tỉnh lại trước nàng vì không muốn khi tỉnh lại Mộc Ang sẽ tháo lớp mặt nạ của người xuống, đôi mắt người dần khép lại và thiếp đi. Mộc Ang trở người nép vào ngực người bên cạnh như để tìm hơi ấm. Không gian trên hoang đảo vắng lặng không một bóng người, chỉ có tiếng vài loài thú nhỏ đi lại trong rừng, tiếng chim trên những cành cao, tiếng sóng vỗ ngoài bờ biển, bầu trời đang vần vũ những đám mây xám chuẩn bị kéo đến một cơn mưa to.
Mộc Ang tỉnh lại, vẫn còn mệt nhưng cảm thấy ấm áp. Nàng cảm thấy có người đang ôm nàng rất chặt, mắt nàng nhìn thấy một phần Ấn Ký lấp ló trên ngực người nằm bên cạnh, ngước mặt lên một chút thì thấy chiếc mặt nạ của Đại Đế với đôi mắt nhắm nghiền. Mộc Ang vẫn còn nghe thấy tiếng nhịp tim của hắn nên có lẽ hắn chỉ đang ngủ. Mộc Ang cựa quậy vì muốn thoát khỏi vòng tay của Đại Đế nhưng lại sợ hắn thức giấc. Nàng nảy ra ý định muốn nhìn mặt thật của Đại Đế. Nếu có thể biết gương mặt hắn trông như thế nào thì sẽ tiện cho nàng trong việc khống chế hắn hơn. Mộc Ang nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào chiếc mặt nạ màu đen, tim nàng bắt đầu đập mạnh và nhanh hơn. Khi chiếc mặt nạ được giở lên một khoảng nhỏ thì bàn tay của Mộc Ang bị giữ chặt bởi bàn tay của Đại Đế, đôi mắt đang nhắm nghiền kia chợt mở ra nhìn nàng khiến nàng hốt hoảng vì khoảng cách hai người đang rất gần. Đại Đế trở người lên phía trên và khống chế Mộc Ang nằm phía dưới, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt thảng thốt của nàng. Mộc Ang trợn mắt nhìn lên, nàng cảm nhận được sức nặng của cơ thể Đại Đế và với tình thế này lại khiến nàng rất sợ hãi. Nhịp thở của Mộc Ang tăng dần, gấp gáp. Đại Đế hạ đầu xuống gần chạm mặt Mộc Ang, nàng nhắm mắt không dám nhìn lên, đôi mày nhíu lại, hơi nghiêng mặt qua một bên.
- Nếu nàng đã dám có ý định giở mặt nạ của ta ra thì sao lại không dám đối diện ta?
Giọng nói của Đại Đế có vẻ mệt mỏi.
Mộc Ang im lặng, chỉ sợ nói sai điều gì đó sẽ khiến Đại Đế nóng giận, có thể hắn sẽ không buông tha cho nàng như đêm qua. Mộc Ang đang nghĩ nàng có nên bắt đầu khóc như trước đó, nhưng trong lòng nàng lại không muốn khóc vào lúc này.
- Nếu nàng còn làm vậy một lần nữa ta sẽ không để yên cho nàng, rõ chưa? Ở yên trong này, cấm nàng đi lung tung, ta sẽ không kiên nhẫn với nàng nữa nếu nàng cãi lời ta.
Mộc Ang nghe thấy liền gật gật đầu, không dám nhìn thẳng Đại Đế.
Đại Đế ngồi dậy, tay lại ôm ngực vì chưa khoẻ hẳn, một cơn buồn nôn nữa kéo đến. Người liền đứng dậy đi vội ra ngoài, chỉ sợ Mộc Ang phát hiện. Mộc Ang nằm im không dám có hành động gì, khi thấy Đại Đế vội đi ra ngoài cửa hang thì mừng thầm, thở hắt ra.
*
Ngoài trời đang mưa rả rích, giữa rừng cây thâm u không có hang động nào khác để trú, Đại Đế đành trú tạm trong căn lều mà người đã kết cho Mộc Ang trước đó. Nhưng lá cây không che hết những giọt mưa đang không ngừng rơi, nhỏ xuống nền cát và ướt hết đám lá cây lót phía dưới. Đại Đế lại nôn ra máu, ngực đau như thiêu đốt, y phục trên người đã thấm ướt nước mưa, nhưng không thể đi đâu vào lúc này, càng không thể trở lại chỗ Mộc Ang. Cứ thế, Đại Đế âm thầm chịu đựng cơn đau và cả cơn mưa trút xuống không ngừng nghỉ.
- Ngươi đang bị thương sao còn ngồi ở đây?
Mộc Ang chui vào căn lều nhỏ.
- Nàng đang bị bệnh sao lại chạy ra đây? Lại phí công ta đã chăm sóc cho nàng cả buổi chiều.
- Ta... ta nhìn thấy máu ở trong hang gần chỗ ngươi nằm nên ta nghĩ rằng ngươi đang bị thương
Mộc Ang nhìn chỗ máu đã thấm xuống cát, chưa hiểu vì sao Đại Đế lại có thể bị thương nặng như vậy, nhìn bộ dạng của hắn lúc này khiến nàng xót xa.
- Ta không sao!
- Theo ta vào trong hang trú mưa!
- Không đi!
- Ta sẽ không hại ngươi!
- Ta không muốn nàng lại tìm cách gỡ mặt nạ của ta xuống và ta lại phải dùng sức khống chế nàng.
Đại Đế vẫn ôm ngực, ho khan vài tiếng, nhìn Mộc Ang. Người lo sợ Mộc Ang sẽ tấn công và nhìn thấy mặt thật của mình.
- Ngươi theo ta vào hang trú mưa và dưỡng thương. Ta hứa sẽ không tấn công ngươi và cũng không tháo mặt nạ của ngươi ra nữa. Khi nào ngươi khoẻ lại, ta sẽ đánh thắng ngươi và bắt ngươi tự mình tháo nó xuống, được chứ?
Mộc Ang ngồi xuống, đỡ lấy vai Đại Đế. Nàng có vẻ như sắp khóc. Đại Đế nhìn Mộc Ang rồi khẽ gật đầu. Mộc Ang đỡ Đại Đế đứng lên, dùng Thần Lực rẽ màn mưa và đưa hắn trở lại hang đá.
*
- Ngươi đã bị ướt, ngươi nên cởi áo ra kẻo lại nhiễm lạnh.
Mộc Ang nói khi đã vào hang và đặt Đại Đế ngồi tựa vào một tảng đá lớn.
- Ta không thích nàng nhìn thấy cơ thể của ta đâu.
Đại Đế nhìn Mộc Ang vẻ e ngại.
- Ta có thể che mắt lại.
Mộc Ang dùng tấm vải màu đen bịt mắt lại. Đại Đế đành nghe lời Mộc Ang cởi áo ngoài ra trải nó lên trên tảng đá.
- Xong rồi! Nàng vừa khoẻ lại hãy nằm nghỉ ngơi. Ta sẽ khoẻ lại nhanh thôi, không cần phải lo.
Đại Đế nằm xuống, người đã rất mệt mỏi. Mộc Ang khẽ gật đầu rồi cùng nằm xuống bên cạnh. Nàng nghĩ nằm gần nhau Đại Đế có thể được giữ ấm bởi hơi ấm từ nàng.
- Chúng ta vừa gặp nhau sao ngươi lại thích ta?
Mộc Ang nghiêng người đối mặt với Đại Đế. Nàng không nhìn thấy đôi mắt của hắn lúc này, chỉ nhớ đến cảm xúc mãnh liệt của hắn khi hôn nàng đêm hôm trước.
- Ta... ta thích nàng từ lần đầu tiên gặp nàng.
- Lúc mới gặp chẳng phải ta đã liền tấn công ngươi sao?
- Có lẽ vì vậy mà ta thích nàng. Lần sau đừng tuỳ tiện tấn công người khác khi vừa gặp mặt sẽ giúp nàng tránh được phiền phức đấy!
Đại Đế phì cười, ngực lại bị đau, ho mấy tiếng và đưa tay xoa ngực. Mộc Ang nghe thấy liền đưa tay lên thì chạm vào bàn tay của Đại Đế. Nàng định thu tay lại thì bị Đại Đế nắm lấy tay nàng áp vào ngực.
- Không phải muốn kiểm tra xem ta thế nào sao? Ngực ta vẫn còn rất đau đấy!
Đại Đế nhìn Mộc Ang đang lúng túng thì mỉm cười.
- Ta chỉ vô ý thôi! Làm sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?
Mộc Ang giật tay lại, chuyển câu chuyện sang hướng khác, nàng cảm thấy hai tai mình nóng lên.
- Chỉ là đánh nhau với vài người thôi. Ở nơi khác ta không thể dùng khả năng thực sự của ta được. Khi ta chưa hiểu biết về nó ta đã cố gắng không dùng đến, giờ đã hiểu rồi thì lại càng không muốn dùng.
- Ta biết ngươi nhất định là người tốt mà! Có thật là ngươi không cần Mật Lệnh không? Ta đã đi nhiều nơi và cũng đã nhìn thấy nhiều người vì lợi ích bản thân mà cả anh em cũng muốn giết. Ngươi không cần thật sao?
- Không cần! Ta sẽ không tìm nó nữa. Ta cũng đã nhìn thấy quá nhiều cái chết, nếu thứ quyền năng đó chỉ mang đến chiến tranh và chết chóc thì ta không cần, thật đó!
Đại Đế không thể nói thật với Mộc Ang về việc trả Mật Lệnh bị thất bại nhưng chỉ cần người không dùng đến Mật Lệnh thì cho dù nó đang ở đâu cũng không sao.
- Nhưng ngươi vẫn cần giải trừ Ấn Ký để loại bỏ lời nguyền, như vậy ta mới hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà được. Ngươi sẽ giúp ta hoàn thành nhiệm vụ chứ?
- Ta sẽ làm theo ý nàng... nhưng... với một điều kiện.
Đại Đế buồn bã nhìn Mộc Ang.
- Điều kiện gì?
- Một tháng! Nàng ở lại đây cùng ta một tháng, chỉ hai chúng ta trên hoang đảo này. Sau đó ta sẽ để nàng gọi người của nàng đến để loại bỏ lời nguyền trên người ta.
- Tại sao ngươi lại muốn như vậy?
- Vì ta rất thích nàng! Chẳng phải nàng nói sau khi loại bỏ Ấn Ký thì ta sẽ quên hết mọi chuyện sao? Lúc đó khi ta đã không còn nhớ gì nữa thì nàng sẽ yên tâm về nhà, những gì xảy ra trong những ngày này sẽ mãi mãi nằm lại hoang đảo này. Điều kiện của ta chỉ có vậy thôi!
- Ngươi thích ta đến vậy sao?
- Phải! Ta không cần gì cả! Ta chỉ muốn ở bên nàng thôi!
Đại Đế đưa tay sờ lên gương mặt của Mộc Ang. Mộc Ang hơi giật mình nhưng không phản kháng hay chống đối. Nàng hiểu lúc này Đại Đế đã bị thương, không thể tổn hại nàng được.
- Được! Ta hứa với ngươi! Một tháng!
- Ta hứa sẽ không bức ép nàng những việc mà nàng không muốn.
Đại Đế trấn an Mộc Ang. Người hiểu Mộc Ang lo sợ điều gì. Mộc Ang không nói gì chỉ gật đầu. Nàng không thể nhìn thấy ánh mắt da diết lẫn với khổ đau của Đại Đế lúc này. Phía sau lớp mặt nạ nước mắt lại chảy ra không thể chế ngự được.