Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bên hợp tác lên đường, thời gian cắn nuốt thả ra bầu trời đêm yên tĩnh. Đoàn người tìm nơi bằng phẵng để dừng chân nghỉ ngơi. Trong khi nhóm người Lăng Khuyết đang ăn tối, hai người Lăng Hi và Y Mẫn ngồi trên thảm cỏ cách đó không xa trò chuyện.
"Hi, nhà cậu ở thủ đô sao?" Y Mẫn nhướng mày hỏi, trong lòng bắt đầu đánh bàn tính.
"Ừ. Sao thế?" Lăng Hi quay đầu lại nhìn Y Mẫn không hiểu sao cô lại hỏi vấn đề này.
"Bọn họ cũng đến thủ đô." Y Mẫn chỉ chỉ khẽ thì thầm.
Thấy biểu hiện mập mờ xen chút lén lút của Y Mẫn, Lăng Hi híp mắt cười:"Cô nghe lén bọn họ nói chuyện." Giọng điệu không phải nghi ngờ mà là vô cùng khẳng định.
Y Mẫn chợt cảm thấy lạnh sống lưng mồ hôi tuôn. Ôi, kẻ biến thái này! Có cần hiểu cô như vậy không.
"Không cần lo chuyện không đâu, hiểu chưa?" Lăng Hi nghiêm túc cảnh cáo. Y Mẫn chưa kịp gật đầu đáp ứng đã bị thái độ 180° của Lăng Hi làm choáng váng:"Nhà cô ở đâu. Cô muốn đoàn tụ cùng gia đình hay rong ruổi với tôi?" Điều này cậu cũng không chắc bởi vì cô gái thoạt nhìn vô hại này lại rất khó nắm bắt. Cậu chỉ muốn xác minh Y Mẫn là bạn qua đường hay là bạn chung đường.
Y Mẫn lắc đầu cười như không cười.
Lăng Hi nhìn lên bầu trời đêm không sao gõ gõ trán, sau đó nở nụ cười khó hiểu:"Cô đừng nói với tôi, những người cô giết ở khách sạn chính là gia đình cô."
Y Mẫn gật gật đầu đơn giản nói:"Họ vì dựa dẫm vào Tân gia mà bán rẻ tôi cho lão già háo sắc."
Thì ra là hí kịch gia đình. Lăng Hi gật đầu tỏ vẻ hiểu, một chút cũng không phản cảm việc cô giết người thân chính mình.
Y Mẫn bĩu môi không nói. Tên này thực khó chơi. Loại người vô tâm vô phế rất khó đối phó, bởi loại người này không có nhược điểm...
Cô ngẩng đầu nhìn trời đêm bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Trước giờ cô luôn trốn đông chạy tây, hiện giờ tuy mạt thế nhưng lại rất an nhàn làm cô có chút không quen.
Ọt! Oẹt...
Hử? Lăng Hi nhướng mày, âm thanh này....tựa hồ có chút quen quen nha.
"Tôi đói bụng rồi." Y Mẫn nói xong giương mắt nhìn cậu. Ý tứ rất rõ ràng, cho tôi ăn.
Lăng Hi trưng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ làm cô dở khóc dở cười:"Cậu đúng là thiếu gia. Ngay cả tiếng bụng than đói cũng xa lạ như vậy."
Lăng Hi mân môi suy nghĩ. Cô là đang châm chọc cậu à. Cậu cúi đầu nhéo nhéo cánh tay, trên làn da trắng mịn hiện lên chút ửng hồng. Lăng Hi ai oán, đều tại làn da này hại cậu khiến giới tính nữ càng được cầm chắc trong tay.
Nói cậu là nam, sẽ không ai tin. Nói nữ, lập tức có hơn trăm bạn trai trong trường chạy tới tỏ tỉnh.
"Hic, cậu không đói, nhưng tôi đói rồi đó." Y Mẫn ủ rủ than vãn. Cả ngày cô đều giáp mặt với cậu, thế nhưng cũng không thấy cậu ăn gì ngoài uống chút nước. Vậy mà đến bây giờ, vẫn không thấy bụng cậu kháng nghị.
Lăng Hi à, cậu lấy năng lượng dồi dào ở đâu ra vậy hả!! Nguyên ngày lăn tăn chạy nhảy nhưng vẫn không mệt, không đói. Quá trâu rồi.
Lăng Hi sờ sờ trán khó hiểu hỏi:"Cô đói thì liên quan gì tới tôi a?" Vì sao lại dùng ánh mắt nồng cháy tha thiết đó nhìn cậu chứ.
Y Mẫn (╥0╥).
Cậu...cậu...!!! Lăng Hi phiền cậu nhớ dùm, cô là bạn đồng hành của cậu, bạn bè là phải biết chia sẻ nha.
"Hai cô gái nhỏ vào đây cùng ăn đi." Người đàn ông cao gầy mỉm cười vẫy tay. Hành động này của anh ta làm cho Y Mẫn mừng suýt rơi nước mắt. Đây mới là nhân loại a.
Cô lập tức đứng dậy đi vào trong bỏ mặc Lăng Hi ngơ ngác nhìn theo.
Trong đội ngũ năm người ngoài Lăng Khuyết ưu nhã lịch sự, Khắc Hoàng lạnh lùng độc miệng thì còn một lão đại và hai thuộc hạ khác. Người đàn ông ban nãy chính là Âu Thiệu Dương so với Lăng Khuyết thanh nhã xa cách thì anh ta là một người thân thiện tốt bụng.
Thật kỳ lạ khi trong đội ngũ năm người lại xuất hiện một người lạc loài như Âu Thiệu Dương. Tại sao lại nói như vậy, bởi vì người còn lại chính là Li Âm, con người này chỉ cần dùng ba chữ để hình dung----người như tên. Thoạt nhìn cực kì âm trầm toàn thân tỏa ra hơi thở u ám, tin rằng nội tâm cũng không kém vẻ ngoài của hắn ta.
"Này..."
Y Mẫn cảm thấy bản thân đã đi rất chậm rãi nhưng lại chẳng thấy cậu đi theo không khỏi ngoái đầu lại nhìn, bụng lại reo réo làm cô có chút tức giận:"Sao cậu còn không đi. Thực nhịn được sao." Không cần ăn vẫn sinh long khoái hoạt, cô cũng muốn a.
Lăng Hi tiếp tục nằm ngửa nhìn trời không thèm đếm xỉa Y Mẫn, cậu chỉ nhàn nhạt nói:"Tôi mà vào thì chính là cô gái nhỏ."
Nghiêm túc nhìn Lăng Hi ba giây, Y Mẫn phì cười nói:"Cho đói chết cậu." Không ngờ Lăng Hi cũng để ý đến mấy thứ lặt vặt này, làm cô có chút buồn cười. Nói xong liền đi vào, lần này thực sự bỏ mặc cậu ngồi ở đó.
Y Mẫn thực ngây thơ nha, không gian để trưng bày à, thức ăn ở trong đó cũng không phải bằng sốp. Lăng Hi làm sao chết đói được, còn có giới tính từ bao giờ đã bị xem nhẹ đến mức độ nhỏ nhoi như vậy rồi.
"Lăng Hi, cô đừng quá lo lắng." Thanh âm Lăng Khuyết bỗng nhiên vang lên bên tai, cậu nghiêng đầu nheo mắt nhìn. Lo lắng, cái gì cơ? Còn có, lo lắng là cái gì, chưa nghe nói qua bao giờ.
"Có chúng tôi ở đây, cô nhất định bình an về nhà. Cô cũng đừng buồn hay mất niềm tin vào đoạn đường phía trước, cố gắng về nhà và an ủi nỗi lo xa con của họ. Ở cạnh họ..."
"Khụ..Tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn được chứ?" Lăng Hi ho khan nhắc nhở một tiếng. Lăng Khuyết càng nói càng thương cảm, càng lúc càng xúc động....Khổ nỗi cậu vẫn không hiểu nổi cậu ta đang nói gì.
Nỗi lo xa con? Thứ lỗi cho cha mẹ cậu, dù thiên thạch có đâm vào trái đất, dù người ngoài hành tinh có bắt cóc con của họ, họ cũng tuyệt không lo lắng cho cậu đâu. Điểm này, chính là ưu điểm duy nhất của cha mẹ cậu. Rất tốt.
"Ừm. Vào ăn với Y Mẫn đi. Thực xin lỗi, do tôi xúc động quá." Lăng Khuyết cười nhẹ tự trách.
Lăng Hi phất tay đi vào trong. Không biết lão đại của bọn họ là nhân vật to lớn nào. Cậu rất rất muốn gặp hắn ta.
Aiii.
Tiếng thở dài nhẹ tênh rơi vào không gian, chỗ Lăng Hi đứng ban nãy giờ đây xuất hiện thêm một Khắc Hoàng đang ôm chặt cầm tay Lăng Khuyết.
"Khuyết, anh là gì của em. Em như thế nào có thể đi thổ lổ tâm tình với cô ta." Trong giọng nói của Khắc Hoàng ẩn ẩn chút tức giận.
Lăng Khuyết đang tựa vào lồng ngực của Khắc Hoàng, cậu hơi ngả đầu lên vai anh tủm tỉm cười:"Anh ghen, đúng không?"
"......" Có thể nói gì chứ, sự thật vốn vậy. Khắc Hoàng câm nín niết chặt bàn tay mềm mại của cậu.
"Được rồi, được rồi. Anh biết em thích ăn mà. Ghen cái gì a." Lăng Khuyết bất đắc dĩ nói.
"......" Tuy được cậu thổ lộ tình cảm rất thích, nhưng hắn vẫn không quên trước kia cậu vốn là thẳng bị hắn bẻ cong a.
Lăng Khuyết nở nụ cười tựa hoa sen tinh thuần thanh nhã nhẹ hôn lên bờ má rắn rỏi của Khắc Hoàng, không quên hỏi:"Đã hết tức giận chưa?"
"Vận dụng mỹ nam kế, tốt, tốt lắm." Khắc Hoàng cười hai tiếng bẻ ngoặt hai tay quấn quýt của cậu.
"Không cho phép em tiếp xúc với Y Mẫn." Khắc Hoàng trầm mặt tuyên cáo. So với một Lăng Hi dễ thu hút ánh nhìn từ lần gặp đầu tiên, thì Y Mẫn lại càng nguy hiểm hơn. Hừ mới một buổi tiếp xúc đã đầu độc Lăng Khuyết trong sáng như liên hoa của hắn.
Bất quá hắn cũng hi vọng Lăng Khuyết có thể dùng mỹ nam kế trên giường. ≧▽≦
♪ Nốt nhạc nhỏ ♪ Chuyển cảnh ♪
Tuy mạt thế hỗn loạn nhiều chỗ sai sót vài hỏng hóc một vài đơn vị quan chức, nhưng thủ đô chung quy vẫn là thủ đô. So với bất cứ nào nào, thủ đô vẫn luôn là nơi tốt nhất để mọi người đến, cũng là nơi nhanh chóng khôi phục nhất.
Dưới ánh sáng hoa lệ trang nhã, bộ bàn ghế lặng tĩnh. Người đàn ông trung niên nhẹ rót trà đưa cho vợ mình.
Hơi nóng ấm của tách trà bốc ra nghi ngút, người phụ nữ cầm tách uống một ngụm ưu nhã tựa vào ghế sofa.
"Trời thật đẹp." Khung cảnh yên bình như vậy rất khó có được trong mạt thế.
Người đàn ông hào sảng cười:" Tự con nó giải quyết. Bà lo cái gì."
Người vợ liếc ông một cái:"Đúng là cha con hai người, đều giống như vậy."
"Tôi cũng không có nói lo lắng cho tiểu Hi. Tôi chỉ lo cho người đụng phải thằng bé." Người vợ nhấp trà nhẹ giọng cười.
Đúng là gia đình, người tám lạng kẻ nửa cân!
"Không sao. Chết bỏ." Người đàn ông thản nhiên nói. Người vợ nghe được cũng không cảm thấy chồng mình tàn ác vô nhân đạo.
Nếu lòng dạ Lăng cha không đủ cứng rắn thì có lẽ nơi này đã không còn trang hoàng xa hoa như vậy. Có lẽ họ đã phải bồi đầu thành bia bắn súng rồi.
Quyền lực địa vị luôn khiến con người ta điên cuồng, kể cả mạt thế.