Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tô Mạch Ngạn, tớ thách cậu qua đêm cùng một cô gái lạ. Dám không?”
“Ha, còn cái nào khó hơn không.”
Hắn nhếch môi cười một cách chế giễu, đứng dậy. Tiện tay cầm chai rượu Whisky, loại rượu mạnh nhất trong bar lên uống cạn một hơi. Nhìn đám bạn đang trố mắt trầm trồ. Hắn buông ra lời kiêu ngạo, bước đi.
"Đại bàng cất cánh, không một con mồi nào trốn khỏi. Các cậu ngồi chờ cô gái may mắn nào lọt vào mắt xanh của tôi."
Tiếng nhạc ồn ào, Tô Mạch Ngạn đi vào trong đám đông. Chẳng cần biết đúng sai, hắn sải từng bước chân dài. Ngón tay giơ lên không trung điểm qua từng người trong phòng như đang lựa chọn món đồ ưng ý cho mình.
Ánh mắt cùng với nhịp điệu ngón tay di chuyển lên xuống,sau đó dừng lại trước một cô gái đang ngồi trên quầy pha chế. Tô Mạch Ngạn mỉm cười hài lòng, hắn đắc ý đi đến quầy bar.
Dường như những người có tiền không bao giờ biết phép lịch sự và tôn trọng người khác là như thế nào.
Tô Mạch Ngạn ngang nhiên nắm lấy tay cô gái thô lỗ, giọng điệu kiêu ngạo:
“Em gái nhỏ, ngủ với anh đêm nay năm nghìn đô sẽ là của em.”
*5000 đô =118.750.000VNĐ
“Năm nghìn đô? “
Cô gái chưa kịp phản ứng thì anh chàng bartender trợn mắt nhìn Tô Mạch Ngạn. Từ một chàng trai tuấn tú với khuôn mặt ưa nhìn liền biến mất trong tích tắc. Trước mặt Tô Mạch Ngạn lúc này không phải là một chàng bartender mà là một thiếu nữ đang độ tuổi vào xuân. Đột nhiên, anh chàng đá lông nheo với hắn, giọng nói trở nên yểu điệu đến sởn gai óc.
“Anh trai lớn có muốn chơi cùng với người có nhiều kinh nghiệm không?"
Anh chàng bartender lắc đều ly nước trên tay, mắt không ngừng liếc nhìn hắn.
Tô Mạch Ngạn nhìn anh chàng bartender với ánh mắt lạnh thấu xương. Điều mà hắn ghét nhất trong lúc nói chuyện chính là có người khác xen vào. Hơn nữa, hắn càng không phải kẻ gay. Hắn yêu những quả đào căn mọng nước, dòng suối mát lạnh từ mẹ thiên nhiên, hương thơm của những bông hoa đang nở rộ.
“Ực…”
Cái nhìn của Tô Mạch Ngạn khiến anh chàng bartender rùng mình. Biết bản thân vừa đụng vào quả bom hẹn giờ, anh ta lặng lẽ nuốt nước bọt không dám làm liều. Cúi đầu xuống, tiếp tục công việc của mình.
“Năm nghìn đô một đêm, anh thật là hào phóng!”
Cô gái lúc này mới thốt lên, hai mắt cô sáng rực. Là một người luôn yêu bản thân, sống tích cực nên cô rất yêu tiền. Vì có tiền mới thỏa mãn được những điều mà cô mong muốn.
Chẳng hề do dự, Kỳ Nhiễm Tranh nắm lấy tay người đàn ông xa lạ trước mắt.
“Đi, chúng ta đi liền đi. Tôi thích lời đề nghị này của anh."
“...Ha!"
Khóe môi Tô Mạch Ngạn vẽ một đường cong hoàn hảo. Hắn không lấy làm lạ với việc này. Bởi những cô gái yêu tiền điều sẽ chủ động bám lấy hắn. Sức mạnh đồng tiền luôn chiến thắng những kẻ lạc lối.
Một nam, một nữ lần đầu gặp mặt đã dẫn nhau vào trong phòng Vip của quán bar. Cánh cửa phòng chưa vội đóng, Nhiễm Tranh đã vội ôm lấy cổ người đàn ông. Cô gấp gáp hôn hắn một cách vụng về.
“Nào, để tôi hôn anh..chụt chụt..”
Tô Mạch Ngạn không phải lần đầu làm chuyện này với các cô gái, nhưng hắn chưa thấy cô gái nào chủ động, ham muốn lộ liễu như cô. Bất chợt, hắn lại thấy thích thú với cảm giác mới lạ. Hơi men rượu khiến cơ thể hắn trở nên nóng rang, muốn làm chuyện không đúng đắn cùng thỏ con trước mặt. Hắn ép cô vào tường, bàn tay sờ vào làn da trắng mịn. Nhưng chưa đợi hắn làm hành động tiếp theo, Nhiễm Tranh đã vội lên tiếng.
“Hôn xong rồi, bây giờ chúng ta lên giường đi.”
"..."
Kỳ Nhiễm Tranh nói một câu xanh rờn, cô không quan tâm đến cảm xúc của hắn trực tiếp kéo lên giường. Dường như, trong cuộc vui này cô mới là người làm chủ.
Đẩy hắn ngã xuống giường, Kỳ Nhiễm Tranh thực hiện chiến lược “đánh nhanh rút gọn”. Cô đứng nhìn hắn nở nụ cười ranh ma. Ánh đèn trong phòng lập tức tắt vụt đi.
Mà lúc này, Tô Mạch Ngạn cũng không đợi được nữa. Hắn giơ tay lên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, cảm giác hưng phấn dâng trào. Đột nhiên, cơ thể bị chiếc chăn chùm qua khỏi đầu. Trong phút chốc, hắn "bừng tỉnh" thay vì "bùng cháy ".
“Anh ngủ ngon.”
Lời nói ngọt ngào vang bên tai Mạch Ngạn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho giấc ngủ của mình. Dù nằm mơ cô cũn không ngờ tới, có một ngày chỉ cần nằm ngủ cũng nhặt được tiền. Hôm nay đúng là ngày của cô.
Nhắm mắt lại, cô cười tủm tỉm một mình. Bỗng, ánh đèn bật sáng làm cô phải lấy tay che mắt lại. Kỳ Nhiễm Tranh ngồi bật dậy, cô khó hiểu hỏi hắn:
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi mới chính là người muốn hỏi cô câu đó đấy, em gái.”
Cảm giác hưng phấn trong người hắn đã bị cô dập tắt bởi chiếc chăn. Hắn không biết là cô đang giả ngốc hay là bị ngốc thật.
“Không phải anh muốn ngủ sao. Tôi là đang thực hiện yêu cầu của anh đấy.”
Kỳ Nhiễm Tranh ngây thơ nhìn hắn trách vấn.
“Em gái, đúng là tôi nói muốn “ngủ” với em, nhưng ngủ ở đây là ý khác. Nếu như muốn ngủ thì tôi không cần phải tìm đến em làm gì. Một mình tôi cũng có thể ngủ được, em nói xem có đúng không?”
“Ờ ha, anh muốn ngủ thì tìm tôi làm gì. Vậy ý của anh là…”
“Ý của tôi chính là thế này.”
“Ưm..”