Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 710: Hạnh phúc
Âm thanh tiếng kèn tiếng trống vang dội, mỗi một gõ gõ vào vui sướng ở trong lòng, Ôn Yến ở trong kiệu mang theo tâm tư mình đã sớm trở về Đại Lương.
Đó chính là quê hương của mình, nơi mà mình đã bắt tay vào bệnh viện và viện y học, Tống Vĩnh Kỳ nói đây chính là cống hiến lớn nhất của mình đối với bác tính Đại Lương, nó có tác dụng hơn là kỹ thuật kim châm và mang lại lợi ích cho nhiều người hơn.
Tống Vĩnh Kỳ còn nói rằng bởi vì cái này mà bách tính mang ơn cô...
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 710: HẠNH PHÚC.
Tống Vĩnh Kỳ còn nói cho y thêm mười năm nữa, y nhất định sẽ làm cho Đại Lương trở thành một cõi yên vui cho bác tính an cư lạc nghiệp.
Ôn Yến tin tưởng là y có thể làm được, đã đảm bảo sẽ cho mình hạnh phúc.
Chỉ là kiệu hoa vẫn còn chưa ra khỏi thành liền có tiếng hỗn loạn truyền tới, có âm thanh của mũi tên bay đến, còn có âm thanh đấu với nhau giữa những người lính. Ôn Yến sốt ruột muốn vén khăn trùm đầu lên, chỉ là cô chưa kịp cầm lấy khăn cô dâu xuống thì một giọng nói ấm áp vang lên ở bên tai của cô, người đó nói: “Nếu Tống Vĩnh Kỳ ngay cả một chút chuyện nhỏ này mà cũng không xử lý được, vậy thì thì cô không cần phải gả cho hắn ta nữa, tránh khỏi mất mạng một lần nữa.”
“Sao ngươi lại đến đây, không phải là ngươi..." Tống Vĩnh Kỳ đã từng nói trong hai năm nay Chung Phục Viễn vẫn luôn du ngoạn tứ phía, tuyên bố muốn xem phong cảnh đẹp nhất nhân gian này, cô cũng đã hiểu được ngắm cảnh chỉ là giả thôi, mà hắn ta là đang tìm mình.
Hai bọn họ là linh hồn đến từ quê hương, không phải là người yêu nhưng mà lại có một sự ràng buộc và suy nghĩ chung.
“Ta đến đây chính là chờ giờ phút này, nếu như Tống Vĩnh Kỳ không giải quyết được thì ta sẽ mang cô rời khỏi đây, cả đời này của cô đừng mơ tưởng có thể tái giá cho hắn ta nữa.” Chung Phục Viễn nghiêm túc nói, Ôn Yến biết rằng hắn ta đến đây chỉ là vì muốn bảo vệ cho mình, hắn ta biết người mà mình yêu là ai, đương nhiên sẽ không ngăn cản cô theo đuổi hạnh phúc của mình.
Cô vẫn còn nhớ rõ lời của hắn ta vào nhiều năm trước, có thể trong thời điểm này mà yêu một người cũng rất tốt, vậy thì cuộc đời đã có lo lắng đối với vùng đất nơi đây, cũng sẽ sinh ra lòng cảm mến.
“Có lẽ là ngươi phải thấy thất vọng rồi, chuyện ngày hôm nay chắc có lẽ không cần Tống Vĩnh Kỳ ra tay liền có thể giải quyết được.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, trong đầu lóe ra bóng dáng của người khác, người đó đã tặng lễ vật tân hôn cho mình, chắc là có liên quan đến chuyện hỗn loạn vào ngày hôm nay đúng không?
“Lần này bọn họ đến đây là muốn cướp tân nương, cướp cô đi, hủy đi danh tiếng của cô, sau đó Đại Lương và Tử Húc Quốc sẽ trở mặt nhau, đến lúc đó...” Nhìn đám sát thủ kia đang thẳng tắp đi về phía kiệu hoa, Chung Phục Viễn nhắc nhở rất chân thành.
“Vậy thì cứ xem bản lĩnh của bọn họ thôi, ta đã hạ quyết tâm muốn gả cho Tống Vĩnh Kỳ rồi, không ai có thể cướp ta được.”
“Con gái chỏ cùi chỏ ra bên ngoài, nói lời này mà cô cũng không biết xấu hổ.” Chung Phục Viễn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng của hắn ta cũng biết rất rõ ràng những thích khách đang đi đến đây sợ là ngay cả người đang nhấc kiệu cũng đánh không lại, còn nghĩ giết tới kiệu hoa, thật sự là..."
“Tôi chính là muốn gả cho chàng, thật nhiều năm trước đã muốn rồi, chỉ là trở ngại..."
“Được rồi, thích khách ở bên kia đã xử lý ổn thỏa rồi, cô không cần phải lo lắng không có cách gả cho Tống Vĩnh Kỳ đâu.” Nhìn đội ngũ đón dâu tự mình xử lý cả đám thích khách đó, rốt cuộc Chung Phục Viễn cũng đã yên lòng rồi, nhẹ nhõm nói.
“Vị sư huynh, cảm ơn ngươi đã có thể đến đây, ta biết ngươi đến đây để bảo vệ cho ta, mặc dù là võ công của ngươi chẳng ra làm sao hết.” Nghe thấy sự mất mát thất vọng trong lời nói của Chung Phục Viễn, Ôn Yến đột nhiên mở miệng cách một cái khăn trùm đầu, nhưng mà lại không biết một câu nói của cô thiếu chút nữa đã làm nước mắt của Chung Phục Viễn phải rơi ra.
“Cải trắng nhà ta đều bị heo ủi hết rồi, một tiếng cảm ơn coi như xong đi, hơn nữa chính là nói tạ ơn cũng không nên là cô mở miệng.” Chung Phục Viễn nói, dứt lời liền rời khỏi, hắn ta không thể ở bên trong kiệu hoa được, sợ là mình sẽ khóc, vậy thì sẽ không còn hình tượng nữa.
Tiếng nhạc vang dội lại tiếp tục cất lên, trong nháy mắt đội mũ lại khôi phục lại tình trạng ban đầu, giống như những chuyện ngoài ý muốn cũng không tồn tại, nếu như không phải là ở phía sau của đội ngũ có thêm một vài tên áo đen bị trói tay trói chân.
Đến đêm khuya Tống Vĩnh Kỳ, và Ôn Yến mới đến dịch trạm, Ôn Yến mới biết hết tất cả mọi chuyện, những người áo đen này đều là do Cửu Vương phái đến, lúc trước nói với tam hoàng tử chính là cao thủ tuyệt thế, nhưng mà thật ra chính là người kém cỏi tuyệt thế, giao thủ mấy chiêu với người của Tống Vĩnh Kỳ liền lộ ra nguyên hình.
Cuộc chiến bởi vì trận ám sát lần này, rốt cuộc tam hoàng tử cũng không có cách nào rũ sạch tiềm nghi phá hư mối quan hệ hai nước, chỉ cần hoàng thượng Tử Húc Quốc còn muốn giao hảo với Đại Lương, thế là không thể không nghiêm trị tam hoàng tử.
“Cái tên ngu ngốc tam hoàng tử đó sao lại tin tưởng vào lão hồ ly Cửu Vương vậy chứ.” Ôn Yến nghĩ đến Cửu Vương mang theo một gương mặt đẹp trai giả danh lừa bịp tam hoàng tử thì đã cảm thấy rất hài hước rồi.
“Người của ta điều tra ra được con của Lý Tuân, còn có Lương Quang Tường, đều là do Cửu Vương đưa tới, lúc ấy hắn ta vẫn còn chịu sự khống chế của Tống Vân Lễ, Lan Quý Phi, sau khi hồi cung trở về Khắc Châu thì đã thay người, là người của Cửu Vương.” Lời Tống Vĩnh Kỳ nói không nhiều, nhưng mà đã giải thích hết toàn bộ những băn khoăn trong lòng của Ôn Yến.
“Ôn Yến, nếu như không phải là nàng, Cửu Vương có năng lực để Đại Lương lâm vào chiến loạn, cũng có năng lực để triều đình hỗn loạn không ngớt, chỉ là sau khi gặp được nàng rồi hắn ta đều dùng hết tất cả những suy nghĩ ở trên người của nàng, tất cả những dự định chỉ là vì nàng.” Tống Vĩnh Kỳ không muốn có bất cứ nam nhân nào tốt với Ôn Yến của mình như thế, nhưng mà sự thật chính là như vậy, Ôn Yến cũng không có khả năng giả vờ là mình không biết.
Nhưng mà đã đưa người đến phủ thượng tam hoàng tử ở Tử Húc Quốc, đây cũng là đang giúp ta..." Ôn Yến cảm thấy không thể hiểu được, nhất là mấy tên đồng đội heo hợp tác với tam hoàng tử, quả thật là đang giúp mình hả?
“Mưu kế của Tống Vân Lễ rất đa dạng, hắn ta không thể xác định được ta sẽ thắng, nếu như ta thua thì ở bên phía tam hoàng tử sẽ là đường lui của mọi người.”
“Nhưng mà..."
“Mặc dù là thái tử yếu ớt nhưng mà lại vô cùng thông minh, một miếng bánh rơi từ trên trời xuống hắn ta cũng phải xem xem là miếng bánh đó có độc hay là không, tam hoàng tử thì chỉ biết cười ngây ngô.”
“Những năm gần đây Cửu Vương thật sự sống không dễ dàng, ta...” Năm đó đúng là Cửu Vương đã từng lợi dụng mình, nhưng mà sau chuyện đó thì đã giúp đỡ mình rất nhiều lần, thậm chí còn lên kế hoạch tính toán với Tử Húc Quốc, chút tâm tư này làm cho cô cảm thấy rất cảm động...
“Hắn ta đã có Vạn Lương rồi, hơn nữa tình cảm hai người sâu nặng, nàng vẫn đừng nên nghĩ đến.” Tống Vĩnh Kỳ đưa tay kéo Ôn Yến vào trong ngực, dựa theo lời của Ôn Yến nói, bọn họ đều là phu thê với nhau, nhưng mà mình vẫn không thể khống chế nỗi mà muốn kiềm chế cô lại, làm cho trong mắt của cô chỉ có một mình mình.
“Tống Vĩnh Kỳ, chàng không thể nhỏ mọn như vậy được, chàng cũng biết rất rõ ràng hắn ta xem ta như là muội muội, hơn nữa ta cảm thấy có một bằng hữu giống như hắn ta cũng không phải là tệ.” Ôn Yến vừa vùng vẫy vừa giải thích, Tống Vĩnh Kỳ lại chỉ ôm chặt lấy cô, nói tiếp: “Nàng là của ta, không muốn cũng không được.”
Vừa đến kinh thành Đại Lương, tin tức ở bên phía Tử Húc Quốc liền truyền đến, tam hoàng tử đã hạ ngục, Ôn Yến cầm thư vui vẻ nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Lần này thì hay rồi, bên phía thái tử ca ca rốt cuộc cũng đã có thể yên tâm.”
Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười nhìn Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Ôn Yến nàng nhìn xem, những người chào đón chúng ta đều đang đợi ở cửa thành kia kìa. Sau này người mà nàng lo lắng chỉ có thể là ta, chỉ có thể là ta thôi.”
Phương hướng mà ánh mắt của Tống Vĩnh Kỳ đang nhìn là cửa thành của kinh thành Đại Lương, nơi đó đỏ chót một mảnh, người đông nghìn nghiệt, trong lòng của bọn họ mang theo niềm vui sướng chờ đợi ở nơi đó, ở đó chờ đợi người nhà, bằng hữu, quân vương và hoàng hậu.
Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ lại thâm tình da diết, Ôn Yến mỉm cười nắm chặt tay của y, bước từng bước về phía đám người đông nghiệt đang chờ đợi bọn họ ở phía xa xa.
Nơi đó có người nhà của bọn họ, còn có bằng hữu của bọn họ, có chiến hữu cùng nhau chiến đấu với bọn họ, còn có những thần dân khao khát sự ân sủng của đế hậu.
Nơi đó còn có hạnh phúc, hạnh phúc thuộc về hai người Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ.