Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người chia ngôi chủ khách ngồi xong, Nam Nhất Vương nói:
“Từ lâu đã muốn bái phỏng Lâm trang chủ, nhưng đến hôm nay mới có cơ hội. Nam mỗ thấy hổ thẹn vô cùng.”
Lâm lão gia khoát tay nói:
“Minh chủ đừng nói lời khách sáo nữa. Được Nam minh chủ đến thăm tệ trang, là niềm vinh hạnh cho Lâm gia trang này mới phải.”
Lão cười nói tiếp:
“Nào, nào, mời Nam minh chủ dùng trà.”
Nam Nhất Vương nhấp một ngụm trà, khen:
“Đúng là thượng phẩm. Trà của Lâm gia quả nhiên rất đặc biệt.”
Lâm lão gia cười tủm tỉm, chỉ con gái mình nói:
“Đây là ái nữ của lão phu, tên là Lâm Bích Ngọc. Ngọc nhi, mau bái kiến Nam minh chủ.”
Lâm Bích Ngọc nhún người chào Nam Nhất Vương một cái, nàng lễ phép nói:
“Bích Ngọc xin ra mắt Nam minh chủ.”
Nam Nhất Vương nhìn nàng, cười nói:
“Lâm điệt nữ có khí chất phi phàm. Quả nhiên xứng danh trên Kiều bảng.”
Lâm Bích Ngọc chỉ cười không đáp. Những lời tâng bốc thế này nàng nghe mãi nên thấy chẳng có gì thú vị cả. Nam Nhất Vương cụt hứng, hắn cười cười rồi quay sang chỉ hai nam, một nữ giới thiệu:
“Đây là Điền Chung Nam – đệ tử duy nhất của Nam mỗ, còn đây là nhi tử Nam Tinh Hoàng. Đứa con gái nghịch ngợm này là nhi nữ - Nam Thanh Loan.”
Hai nam một nữ chắp tay chào Lâm lão gia một cái, trong ánh mắt của Nam Tinh Hoàng hiện lên vẻ không vui. Bản thân hắn là con trai của Nam Nhất Vương, thế mà lại được giới thiệu sau một tên đệ tử. Làm sao hắn vui cho nổi? Lâm lão gia đã quan sát ba người từ lâu, lão cười nói:
“Nghe nói thiếu niên anh hùng ở Đại Nam không có được mấy người, thế mà ở Nam gia lại xuất hiện đến hai người. Anh hùng hào kiệt gọi Nam minh chủ là tuyệt đại anh hùng quả nhiên không ngoa chút nào.”
Nam Nhất Vương khiêm nhường nói:
“Nam mỗ được giang hồ đồng đạo xem trọng, đặt ngang hàng với Khương giáo chủ. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn chưa xứng đáng.”
Lâm lão gia ngạc nhiên hỏi:
“Sao Nam minh chủ lại nói vậy?”
Nam Nhất Vương trầm ngâm:
“Trong giới cao thủ đương thời, có thể đánh ngang tay với Khương giáo chủ chẳng có mấy người. Nam mỗ lại càng không có bản lĩnh ấy.”
Lâm Bích Ngọc bỗng chen vào hỏi:
“Tiểu nữ nghe mọi người thường nói: Cung – Môn – Giáo – Hội, để chỉ bốn thế lực lớn của võ lâm. Dường như Khương giáo chủ còn chưa bằng hai vị cung chủ và bang chủ của Cung – Môn…”
Lâm Bích Ngọc cố ý chờ nghe giải thích, Nam Nhất Vương hiểu ý của nàng muốn nói gì. Nhưng hắn chưa trả lời mà cầm chung trà lên nhấp một ngụm, Điền Chung Nam thay mặt của hắn nói:
“Dựa theo thời gian sáng lập thì đúng là như thế. Mai Hoa cung vô cùng thần bí, rất ít giao du với người bên ngoài. Không ai biết Mai Hoa cung có từ khi nào cả.”
Tiểu Cúc rót trà cho Nam Nhất Vương, hắn lại nhấp một ngụm, ánh mắt rất hài lòng về biểu hiện của Điền Chung Nam.
“Phi Long môn do đại tướng quân Trần Bình sáng lập vì thế danh vọng không thể thấp được. Đông Phương giáo cũng được sáng lập hơn trăm năm còn Anh Hùng hội chỉ mới mười năm nay mà thôi.”
Điền Chung Nam nói xong, Nam Nhất Vương nhìn Lâm Bích Ngọc nói:
“Đông Phương giáo tuy xếp sau Mai Hoa cung và Phi Long môn nhưng hiện nay Khương giáo chủ mới là người mà cả võ lâm phải kính nể.”
Lâm lão gia và Lâm Bích Ngọc nghe mà gật gù không thôi. Lâm lão gia vui vẻ nói:
“Lâm Phương này cả đời lo làm ăn buôn bán, chuyện giang hồ chỉ biết chút ít. Nay được trò chuyện cùng Nam minh chủ, hiểu biết thêm rất nhiều chuyện.”
Nam Nhất Vương cười nói:
“Nam mỗ rất khâm phục Lâm trang chủ. Lâm gia thao túng mọi mặt hàng trong cả nước, ngay cả triều đình còn phải xem trọng. Việc như vậy, Nam gia đuổi ngựa cả đời đuổi theo cũng không kịp, haha.”
Lâm Phương thập phần vui vẻ, lão cũng khen:
“Nam minh chủ thành lập Anh Hùng hội, thanh danh như sấm bên tai. Lão già này rất ngưỡng mộ.”
Cả hai đều cười một trận. Bỗng Nam Nhất Vương nói:
“Chuyện mà Nam mỗ nhắc đến trong thư…”
Lâm Phương cười híp mắt, lão quay sang Lâm Bích Ngọc nói:
“Con cùng mấy vị huynh muội của Nam gia ra ngoài dạo chơi đi. Cha có chuyện cần bàn với Nam minh chủ.”
Lâm Bích Ngọc đứng dậy chào, rồi cùng hai nam một nữ bước ra. Vừa ra ngoài, Nam Thanh Loan nói:
“Lâm tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài phố dạo chơi đi. Ở trong nhà buồn chán lắm.”
Lâm Bích Ngọc nhìn Điền Chung Nam và Nam Tinh Hoàng hỏi:
“Hai vị công tử thấy thế nào?”
Nam Tinh Hoàng vội nói:
“Tùy theo ý của Lâm tiểu thư vậy.”
Thấy Điền Chung Nam cũng mỉm cười, Lâm Bích Ngọc nói:
“Vậy chúng ta đi dạo một chút vậy.”
Năm người bước đi trên đường làm ai cũng phải nhòm ngó. Có tên bán rau thấy Lâm Bích Ngọc và Nam Thanh Loan đi qua, vẻ đẹp của hai nàng làm hắn quên luôn cả lời rao. Điền Chung Nam và Nam Tinh Hoàng tháp tùng phía sau, mỗi người một vẻ làm các thiếu nữ phải than thầm không thôi. Họ Điền luôn mỉm cười rất thân thiện, sắc mặt họ Nam tuy có vẻ cao ngạo nhưng càng làm cái nét anh tuấn của hắn thêm phần thu hút. Một số kẻ thấy năm người họ đi qua liền tụm năm tụm ba lại bàn tán: “công tử tiểu thư nhà nào thế nhỉ?”, “ai cũng xinh đẹp, anh tuấn cả.”, “hôm nay ngày gì mà họ lại tụ tập với nhau vậy nhỉ?”… Đi đuuợc một lúc, phía trước có một xạp bán ngọc bội, trâm cài… Lâm Bích Ngọc dừng chân lại xem, tiểu Cúc la lên:
“Cây trâm này đẹp quá, tiểu thư cài vào rất đẹp đó.”
Tên bán hàng thấy một cô gái áo vàng rất xinh đẹp dừng lại xem liền vui mừng ra mặt. Rồi hắn phát hiện còn có một cô gái áo đỏ cũng xinh đẹp không kém đi chung nữa, sau lưng còn có hai vị công tử nhìn rất cao sang. Hắn âm thầm tặc lưỡi: “mấy người này chắc là con nhà đại gia đây, một nô tỳ thôi đã xinh đẹp đến vậy rồi.” Hắn vội nói:
“Đúng đó, tiểu cô nương này nói đúng đó. Tiểu thư mà cài cây trâm này vào thì như… như…”
Hắn muốn dùng từ nào cho thật cao quý nhưng nghĩ hoài vẫn không ra, mà như thế lại làm cả năm người cười ầm lên. Nam Thanh Loan cười xong, nàng rút thanh kiếm ra chỉ vào mặt tên bán hàng, lớn tiếng hỏi:
“Như thế nào? Ngươi đùa giỡn với bọn ta chăng?”
Tên bán hàng không ngờ có màn này, giọng hắn lắp bắp nói:
“Tiểu nhân… không dám…”
Thấy tên bán hàng run lẩy bẩy, mặt mày tái xanh. Lâm Bích Ngọc thấy tội cho hắn, nàng không ngờ Nam Thanh Loan lại làm như vậy. Điền Chung Nam thấy sắc mặt kinh ngạc của Lâm Bích Ngọc liền nói:
“Thanh Loan, muội đừng đùa giỡn nữa.”
Nam Thanh Loan cười hì hì rút kiếm lại. Nàng nói:
“Chỉ đùa một chút mà thôi.”
Tên bán hàng như được đại xá, hắn vuốt ngực mấy cái nói:
“Vị tiểu thư đây vui tính quá.”
Nam Tinh Hoàng bước lên, đưa một nén vàng cho tên bán hàng nói:
“Đưa cây trâm cho ta. Số tiền còn dư, coi như đã làm cho ngươi sợ hãi.”
Tên bán hàng vui mừng, hắn chắp tay vái quá chừng, miệng thì nói: “đa tạ công tử, đa tạ công tử…”
Nam Tinh Hoàng đưa cây trâm cho Lâm Bích Ngọc nói:
“Cây trâm này xem như món quà lần đầu hai nhà gặp mặt.”
Lâm Bích Ngọc cười, nàng lấy cây trâm rồi đưa cho tiểu Cúc cất giữ. Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, câu nói của hắn quá lộ liễu rồi. Hắn muốn lấy lòng nàng nhưng lại nói là quà gặp mặt của hai nhà Lâm, Nam. Lễ vật của Nam gia chỉ có thế thôi sao? Nàng không trách món quà quá ít, chỉ trách hắn không khéo ăn nói mà thôi. Nam Thanh Loan thấy ca ca của mình như vậy thì bỉu môi. Là huynh muội bấy lâu, có khi nào thấy hắn tặng cho nàng vật gì đâu chứ? Bỗng, Điền Chung Nam cất tiếng:
“Hay là chúng ta ghé qua trà lâu nghỉ chân một chút.”
Mọi người đều khen hay, đi nãy giờ đã mỏi chân lắm rồi. Cùng nhau đi đến một quán trà gần đó. Mọi người cùng nhau lên lầu hai, trên đây thoáng mát lại có thể nhìn thấy quang cảnh dưới đường lớn. Đang trao đổi với nhau vài câu, bỗng Nam Thanh Loan suýt xoa:
“Con ngựa đẹp quá.”
Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt của nàng. Dưới đường, tiểu nhị đang dắt một con ngựa ra cửa trước cho khách. Con ngựa rất rắn chắc, bộ lông đen tuyền không pha chút tạp chất nào của nó làm người tra phải trầm trồ không thôi. Điền Chung Nam xòe cái quạt ra phe phẩy nói:
“Quả nhiên là ngựa tốt. Giống ngựa này chỉ có ở phía bắc mà thôi.”
Lâm Bích Ngọc nghe nói vậy liền “ồ’ một tiếng, rõ ràng vấn đề này nàng không rõ. Nam Tinh Hoàng thấy vậy, ánh mắt lại pha chút ganh tỵ với Điền Chung Nam. Chuyện này ai mà không biết, chẳng qua tên kia giành nói trước mà thôi. Nam Tinh Hoàng khi biết hôm nay sẽ được gặp Lâm Bích Ngọc thì rất hào hứng. Người được xếp thứ ba trên Kiều bảng chắc chắn phải nghiêng nước nghiêng thành. Sáng nay, Lâm Bích Ngọc đã làm hắn không thất vọng. Khi gặp bên ngoài Lâm gia, hắn đã bị nàng hớp hồn mất rồi. Hắn cho rằng chỉ có người như nàng mới xứng với con trai của Nam minh chủ mà thôi. Khi có dịp, hắn luôn cố gắng lấy lòng Lâm Bích Ngọc, mong muốn tạo ấn tượng tốt với nàng. Nhưng cái tên Điền Chung Nam luôn được cha ưu ái kia, dường như đang làm Lâm Bích ngọc chú ý nhiều hơn. Nam Thanh Loan nghe Điền Chung Nam nói vậy liền thích thú vô cùng, nàng vội nhảy xuống đất. Chặn tên tiểu nhị lại nói:
“Chủ nhân của con ngựa này là ai?”
Tên tiểu nhị thấy bóng người nhảy xuống chặn trước mặt, giật mình một cái. Hắn không ngờ mình lại được thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Hắn nhìn Nam Thanh Loan không chớp mắt nói:
“Của một khách quan đang dùng trà ở bên trong.”
Nam Thanh Loan lấy trong người ra một nén vàng lớn đưa cho tên tiểu nhị nói:
“Ngươi mang nén vàng này đưa cho người đó, nói rằng: con ngựa này bổn cô nương đã mua rồi.”
Tên tiểu nhị ấp úng:
“Việc này… việc này…”
Nam Thanh Loan trợn mắt nói:
“Còn không đi.”
Tên tiểu nhị đang không biết phải làm sao thì một người bước ra nói:
“Ngựa này không bán.”