Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Keng, keng.
Kiều Tam Nương tấn công từ bốn phương tám hướng, lúc đâm lúc chém, biến hóa vô cùng. Nhưng chỉ thấy chân mày của nàng càng nhíu chặt hơn. Thế công của nàng hung hiểm như thế, mà Khương Khiếu Thông chẳng hề động thân người một chút nào. Nàng đâm liền ba nhát sau đó phóng người lùi ra xa, nhìn Khương Khiếu Thông không chớp mắt. Cổ tay của nàng hiện giờ khẽ run, nàng nói:
“Khương giáo chủ nội công thâm hậu, cả giang hồ đều biết. Chỉ có điều: lần này tỷ thí về kiếm pháp.”
Khương Khiếu Thông cười nói:
“Kiếm pháp của nha đầu ngươi khá lắm. Nhưng đừng vì chút bản lãnh ấy mà ngông cuồng.”
Lão tiếp:
“Lão phu sao lại ỷ lớn hiếp nhỏ chứ. Ta sẽ phái người khác ra đấu với ngươi.”
Mọi người quanh đây đều xôn xao. Theo tin tức thì tứ đại hộ pháp không thể về Đông Phương giáo vào lúc này, lão già này muốn dùng kế nghi binh hay sao? Mà cho dù có tứ đại hộ pháp ở đây, cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ mà thôi. Đang suy đoán thực hư trong lời nói của lão, liền nghe lão nói:
“Tiểu tử, mau lại đây.”
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của lão. Một tên thư sinh mặc áo trắng đang nhăn mặt, nhíu mày đi đến. Bạch Vân đứng ở xa quan chiến, ngộ ra được rất nhiều thứ về kiếm pháp. Lúc trước gã học kiếm pháp chỉ là trên sách vở, vì vậy có nhiều chỗ còn chưa thông suốt. Những chỗ gã cho rằng đã hiểu bây giờ lại như mới vừa thấy qua. Kiếm pháp mà Khương giáo chủ thi triển: mới gọi là phòng thủ chặt chẽ, còn cái mà gã múa máy với Thi độc lão nhân lúc trước chỉ là mãi võ mua vui mà thôi. Nhìn từng chiêu từng thức mà Khương giáo chủ thi triển, trong đó bao gồm nhiều chỗ biến hóa rất ảo diệu, Bạch Vân biết rằng mình dù đã học đến chiêu thứ ba trong Liên Phong Thất Kiếm nhưng thật ra: mỗi chiêu đều chưa hiểu hết những chỗ ảo diệu trong đó. Vả lại học là phải hành, gã không có người chỉ điểm đã đành, đằng này lại không có người chiết chiêu vì vậy những chỗ biến hóa đó: gã chưa lãnh ngộ hết. Hôm nay gã đã có chút hiểu biết về kiếm pháp. Nhìn Kiều Tam Nương múa kiếm như rồng bay phượng múa, tận đáy lòng của gã: khâm phục vô cùng. Gã biết: muốn xuất được những kiếm như thế, phải luyện tập không biết bao nhiêu lần, trải qua không biết bao nhiêu trận đấu. Bạch Vân có rất ít kinh nghiệm giao chiến, kiếm pháp lại tập luyện rất gấp gáp và thời gian không cho phép gã nghiền ngẫm những chỗ ảo diệu, tinh vi trong đó. Vì thế về kiếm pháp: gã chỉ mới đứng trên nấc thang đầu tiên mà thôi.
Kiều Tam Nương thấy Bạch Vân xuất hiện liền đờ cả người ra. Nàng không sao hiểu nổi: vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Nàng thấy bộ mặt nhăn nhó của hắn liền đoán ra vài phần. Nàng nói:
“Khương giáo chủ nói đùa chăng? Nếu ta đấu với tiểu tử này, chẳng phải cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ hay sao?”
Bạch Vân thấy Kiều Tam Nương giả vờ không quen biết mình, gã cũng gật đầu phụ họa nói:
“Khương giáo chủ, vãn bối mà đấu với vị tỷ tỷ đây. Nếu thua thì chẳng sao, nhưng nếu thắng lại bị người đàm tiếu đó.”
Kiều Tam Nương phì cười hỏi:
“Đàm tiếu chuyện chi?”
Bạch Vân cười, gã châm chọc:
“Nam thắng nữ chẳng có vẻ vang gì cả.”
Kiều Tam Nương định đùa giỡn thêm một phen thì có một tên bước lên nói:
“Được, để ta đánh với ngươi.”
Khương Khiếu Thông bấy lâu chưa động thủ với ai. Lão thấy kiếm pháp của Kiều Tam Nương tinh diệu liền muốn thưởng thức một phen. Nhưng Kiều Tam Nương nào đến nơi này để “giao lưu” với lão, nàng không ra tay nữa làm lão cụt hứng. Từ lúc Bạch Vân nép ngoài cửa chính, lão đã phát giác ra rồi. Lão muốn xem thử: thời gian qua tiểu tử này đã luyện kiếm pháp được đến đâu, nên mới có một màn này. Thấy một tên bước ra khiêu chiến, lão nói:
“Tiểu tử, lấy cái mạng của hắn.”
Bạch Vân không đáp. Gã có giết người bao giờ đâu, vả lại tên kia nào có ân oán gì với gã chứ. Tên kia nghe Khương Khiếu Thông nói liền cười một tràng, nói:
“Khương giáo chủ, giáo chủ ra tay còn có thể. Tên nhóc con miệng còn hôi sữa thế này… haha, buồn cười quá…”
Khương Khiếu Thông không nói gì cả, lão quay lên ghế chủ tọa ngồi. Kiều Tam Nương nghe tên kia xem thường Bạch Vân liền thấy buồn cười: Bạch Vân thắng được hắn thì chưa chắc nhưng Bạch Vân cũng đã vào thế bất bại rồi.
Tên kia móc ra cây đại đao có cán dài bằng một cánh tay, hắn nói:
“Tiểu tử, ta là Kim hổ vương Thành Phê, được chết trong tay của ta là vinh hạnh lắm đấy.”
Bạch Vân nâng kiếm lên ngang mặt, xuống tấn, nói:
“Đến đây.”
Thành Phê thân mình mập mạp nhưng lại nhanh nhẹn dị thường, chỉ bước mấy bước đã đến, hắn chém một đao xuống giữa mặt Bạch Vân. Keng một tiếng, đao vừa rồi đã để lại một vết dài dưới nền nhà. Thành Phê ra một đao vừa rồi chỉ là thăm dò. Hắn lại hất ngược lưỡi đao sang hướng Bạch Vân né tránh, rồi xoay người quay chuôi đao thúc mạnh vào ngực Bạch Vân. Binh, Bạch Vân trúng một chiêu liền lui ba bước. Nội lực của hắn truyền từ thanh đao sang làm gã nếm đau khổ không ít. Thành Phê được thế nào chịu bỏ qua, hắn đâm liền mấy đao đến. Bạch Vân giơ kiếm đỡ gạt, né tránh mà mồ hôi tuôn ra như mưa. Cổ tay gã đau âm ỉ, thanh kiếm như chực rớt khỏi tay gã.
Keng.
Mọi người nơi đây đều thấy rõ Bạch Vân bị đánh văng binh khí đi. Kim hổ vương lại không một đao lấy mạng gã, hắn chống đao cười ha hả:
“Nếu ta giết ngươi cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ mà thôi, hô hô…”
Bạch Vân cùng Thành Phê đánh đã hơn mười chiêu. Đến chiêu thứ mười bảy, thanh kiếm của gã bị hất văng đi. Khương Khiếu Thông thấy Bạch Vân giơ kiếm phòng thủ liền lắc đầu nhưng ánh mắt của lão ra chiều tán thưởng. Lúc kiếm của Bạch Vân rơi xuống đất, lão thở một hơi thật dài. Kiều Tam Nương lại khác, nàng bất ngờ về Bạch Vân. Chỉ một khoảng thời gian không gặp: thế nào lại học được kiếm pháp nữa rồi? Nàng nhìn ra kiếm pháp mà Bạch Vân đánh ra có điểm tương đồng với kiếm pháp mà Khương Khiếu Thông đã thi triển lúc nãy. Kiếm pháp của nàng trái ngược hoàn toàn với kiếm pháp của Bạch Vân vì thế nàng càng xem càng hứng thú. Lúc Bạch Vân rơi kiếm, nàng lắc đầu tiếc nuối. Nàng nghĩ: tên này khờ quá, sao lại đem cái sở đoản ra dùng.0
Bạch Vân xoa cổ tay mấy cái, gã không ngờ tên kia lại vận nội lực vào đao. Gã thầm nghĩ nội lực của mình nào thua kém hắn chứ, chẳng qua không để ý đến điểm này mà thôi. Kinh nghiệm chính là thứ quý báu nhất của mỗi người, mà kinh nghiệm do chính mình cảm nhận được lại càng đem đến lợi ích to hớn hơn cả. Gã thấy Thành Phê dương dương tự đắc liền nói:
“Vị huynh đài đây, trận đấu chưa kết thúc mà.”
Thành Phê cười:
“Ngươi bị ta tước binh khí, còn đấu gì nữa.”
Bạch Vân lắc đầu:
“Chưa phân thắng bại.”
Thành Phê quát:
“Còn dám láo xược. Lần này ta sẽ chém cái đầu ngươi xuống.”
Nói xong, hắn vung đao lên, định phóng người đến chém Bạch Vân. Nhưng lại thấy mắt mình hoa lên một cái, bị tát một cái trời giáng vào mồm. Lắc lắc đầu mấy cái, lại bị tát một cái nữa... sau ba cái tát như tóe lửa, mắt nổ đom đóm. Thành Phê định thần lại thì thấy Bạch Vân đang nhìn hắn cười tủm tỉm. Hắn gầm lên giận dữ định xông tới chém Bạch Vân, nhưng liền cúi người xuống né tránh, rồi nhảy lên không lộn một vòng. Vừa đứng xuống, hắn cười to:
“Hô hô, có ai bị trúng hai lần cùng một kiểu đâu chứ.”
Đang cười, bỗng nhiên hắn cười không nổi nữa. Vì hắn đã bị Bạch Vân điểm huyệt rồi. Hắn la lên:
“Tiểu tử, ngươi ra tay đánh lén, đâu phải anh hùng hảo hán. Có giỏi thì đánh lại nào. Ta chiến với ngươi một trăm hiệp.”
Bạch Vân thi triển khinh công tát Thành Phê ba cái, định tát thêm vài cái nữa nhưng hắn tránh né được nên gã vận toàn lực đuổi theo, điểm huyệt hắn. Nội thương gã đã bị tổn thương khá nặng, lúc nãy so kiếm: gã không vận nội lực vào kiếm. Bây giờ thi triển khinh công cũng làm gã phải tổn hao không ít hơi sức.
Thấy Bạch Vân nhún người đáp xuống, đứng giữa đại sảnh. Mọi người đều thầm khen ngợi khinh công của gã. Kiều Tam Nương lúc này lại lo lắng không thôi, nàng thấy Bạch vân sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại liền đoán trên người gã đang mang thương tích. Khương Khiếu Thông nào không nhìn thấy chuyện này. Nhưng chuyện lão quan tâm: chính là môn khinh công mà Bạch Vân đã thi triển ra. Lúc Bạch Vân lạng người tát Thành Phê một cái, Khương Khiếu Thông đã phải bật dậy thốt: Vi cước độc bộ hành. Lão nhíu mày suy nghĩ, rồi nói:
“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện tiếp theo ta sẽ giải quyết.”
Bạch Vân lui ra sau, gã thầm vận công điều tức chân khí trong người. Mắt thấy Kiều Tam Nương đang nhìn mình lo lắng thì chớp mắt với nàng một cái. Kiều Tam Nương thấy gã còn đùa được liền phì cười. Nàng quay sang hỏi:
“Khương Khiếu Thông võ công cao cường. Chúng ta rút lui thôi.”
Một trong ba tên còn lại nói:
“Môn chủ đã phân phó. Chúng ta làm sao thất bại mà trở về được.”
Lại nghe một tên tiếp lời:
“Ta thà chết ở đây còn hơn thất bại trở về.”
Kiều Tam Nương nhíu mày, nói:
“Các ngươi sợ thì cứ liều mạng. Ta đi trước.”
Câu nói của nàng rất mâu thuẫn. Nhưng ba tên đều không phản bác được lời của nàng. Vì bọn người này lo sợ hình phạt của môn phái, những hình phạt đó còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều. Nhưng… một: Kiều Tam Nương không phải đối thủ của Khương Khiếu Thông, hai: Bạch Vân dường như có quan hệ với Đông Phương giáo. Nàng không muốn dây dưa ở nơi đây lâu hơn nữa. Lời vừa dứt, Kiều Tam Nương như cánh én bay vọt ra ngoài.
Khương Khiếu Thông ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kiều Tam Nương phi thân ra ngoài. Đông Phương giáo đâu phải nơi mà kẻ nào muốn đến là đến, muốn đi là đi. Lão xoay cổ tay, búng một cái. Kiều Tam Nương như cánh chim bị trúng tên rơi xuống trước cửa lớn.