Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người tưởng chừng người khuyết tật đã phải bỏ mạng vì một chưởng bất ngờ đó nhưng nghe bùm một tiếng. Tên đánh lén lộn người xuống đất, lui năm bước mới có thể đứng vững. Ánh mắt hắn trầm trọng nhìn về phía Khương Khiếu Thông.
Người khuyết tật nghe tiếng nổ cũng đoán ra được vài phần, hắn vội vàng bước đến bên Khương Khiếu Thông, núp sau người của lão. Bạch Vân thấy người khuyết tật đã thoát hiểm, gã cũng thu kiếm, lộn người một cái đã đứng kề bên Kiều Tam Nương.
Cuồng Sa thấy Bạch Vân giữ lời, không làm khó dễ mình thì giật mình. Người trong giang hồ nào nói đến chữ tín chứ? Tuy nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhặt thanh đao lên rồi nhảy về phe của mình.
U Cương dẫn theo đám thuộc hạ đến nơi, diễn biến đang xảy ra là điều mà lão không ngờ tới. Theo kế hoạch: toán người đi trước sẽ hạ độc đám thủ hạ, khiêu chiến với Đông Phương giáo. Toán sau sẽ đi bắt người uy hiếp và ám toán Khương Khiếu Thông. Toán của lão là toán người cuối cùng, chỉ đến để dọn dẹp tàn cuộc. Khi đến nơi: lão thấy Khương Khiếu Thông ngồi vận công liền biết kế hoạch đã thành công một phần. Nhưng lại thấy Kình Ngư bang đang thả người, con trai của Khương Khiếu Thông không bị khống chế nữa liền phát chưởng đánh đến. Lão không muốn kế hoạch bị thất bại, vì đây là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng một chưởng của lão bị Khương Khiếu Thông dùng một viên gạch chấn lui, nội lực của Khương Khiếu Thông làm lão phải kinh hãi.
Trong sân bây giờ im lặng không một tiếng động. Ai ai cũng thấy rõ U Cương bị chấn lui như thế nào nên tỏ vẻ rất kiêng kị. Bạch Vân nhỏ giọng:
“Kiều tỷ tỷ, dường như Vạn Độc môn chuẩn bị rất kỹ lưỡng.”
Kiều Tam Nương đáp:
“Đông Phương giáo danh tiếng không nhỏ. Muốn diệt giáo đâu phải chuyện dễ dàng như thế. Lần này Vạn Độc môn dám đến đây, hiển nhiên đã có kế hoạch từ rất lâu rồi.”
U Cương liếc một vòng quanh sân, khi nhìn thấy Kiều Tam Nương liền rít lên:
“Họ Kiều kia, ngươi dám lật lọng với chúng ta?”
Kiều Tam Nương vén lọn tóc trên má, nói:
“Kêu ta làm kẻ thế mạng trong âm mưu của các ngươi ư? Bản nương làm sao lại hồ đồ như thế?”
U Cương hỏi lại:
“Kẻ chết thay?”
Kiều Tam Nương cười nói:
“Âm mưu của các ngươi không phải quá rõ ràng hay sao? Đám người Kim Hổ vương cùng ta làm tiên phong, không phải đều đã chết để các ngươi có cơ hội ám toán Khương giáo chủ hay sao?”
U Cương giọng âm u nói:
“Kiều Tam Nương, ngươi quả thật không muốn sống nữa sao? Môn chủ không bao giờ tha mạng cho kẻ phản bội Vạn Độc môn.”
Kiều Tam Nương run giọng nói:
“Ta không phải người của Vạn Độc môn.”
U Cương biết Kiều Tam Nương rất sợ hãi môn chủ của mình. Lão cười khùng khục:
“Khặc khặc, họ Kiều kia. Ngươi hãy chờ chết đi.”
Nói xong, lão quay sang Khương Khiếu Thông nói:
“Lão già này là U Cương, trưởng lão của Vạn Độc môn. Hôm nay đến đây mong Khương giáo chủ chỉ giáo cho vài chiêu.”
Thấy Khương Khiếu Thông không đáp. U Cương cười nói:
“Khương giáo chủ chê lão phu không xứng sao?”
U Cương quay sang hỏi đám thủ hạ:
“Các ngươi nói cho ta biết: vì sao Khương giáo chủ lại không lên tiếng?”
Đám thuộc hạ nhao nhao lên:
“Lão già đó sợ U trưởng lão sẽ đả thương lão đó.”
“Đúng rồi, làm giáo chủ. Nếu thua sẽ mất mặt lắm.”
“Nếu không dám chiến thì mau dẹp cái gì gì giáo đi”
“Dẹp đi, dẹp đi, đừng dể mọi người chê cười.”
Liêm Minh nghe người của Vạn Độc môn nói: Đông Phương giáo người đông thế mạnh, nhân tài vô số nhưng lại cho rằng bọn người Vạn Độc môn quá khoa trương mà thôi. Bây giờ đến nơi quả nhiên đúng như suy nghĩ của hắn. Thuộc hạ chỉ lèo tèo mấy chục người, không bằng cả đám thuộc hạ ma hắn dẫn theo. Giáo chủ thì ham sống sợ chết, bị người vũ nhục như vậy lại chẳng dám hé răng một tiếng nào. Hắn cũng hùa theo:
“Đông Phương giáo là một lũ nhát gan. Hôm nay Trường Lâm phái ta sẽ phá tan nơi này.”
Ngao Tôn cười ha hả nói:
“Haha, ngươi đừng nói nữa. Mọi người ở đây sẽ cười đến rụng cả răng mất, haha”
Liêm Minh nghe hắn trêu tức liền quay sang, nghiến răng nói:
“Ngao cẩu, ngươi chờ đó. Ta giết đám người Đông Phương giáo trước, sau đó sẽ giải quyết ngươi.”
Ngao Tôn bị chửi liền nổi trận lôi đình, nhưng chưa kịp động thủ đã thấy Liêm Minh phóng người về phía Khương Khiếu Thông tấn công rồi. Liêm Minh phóng cây côn tam khúc của mình thành một đường thẳng, đâm tới đỉnh đầu của Khương Khiếu Thông. Nhưng khi còn một quãng liền lắc thanh côn sang bên phải đỡ một kiếm của Bạch Vân đang đánh tới. Keng một tiếng, hắn quay sang hỏi:
“Ngươi muốn chết trước?”
Bạch Vân nói:
“Kẻ như ngươi không đáng để Khương giáo chủ ra tay.”
Liêm Minh kêu “giỏi” một tiếng liền nắm hai đầu côn vung tới. Bạch Vân liền lạng người mấy vòng rồi vung kiếm đâm vào mấy yếu huyệt trên tay của Liêm Minh làm hắn phải né tránh, chật vật vô cùng. U Cương thấy Liêm Minh ngay cả một tên tiểu tử cũng thu phục không nổi liền nhíu mày, lão trầm giọng:
“Ngao Tôn, sao ngươi còn đứng đó?”
Ngao Tôn không dám trể nãi. Phóng người đến tấn công Bạch Vân nhưng lại phải thối lui vì bị Kiều Tam Nương ngă cản. Nàng không để Bạch Vân rơi vào cảnh một đánh hai được. Ngao Tôn bấy lâu chỉ ở trong rừng núi, tranh giành địa bàn với Trường Lâm phái, chuyện giang hồ chỉ biết một, hai mà thôi. Hắn tự nhận võ công của mình vô địch cả một vùng, nhưng khi người của Vạn Độc môn đến, dùng vũ lực trấn áp thì hắn mới biết bên ngoài còn có người có võ công cao cường hơn hắn. Tuy nhiên, chỉ đánh hai chiêu với Kiều Tam Nương mà mồ hôi của hắn chảy ra ướt cả áo. Hắn không ngờ một người đàn bà lại có võ công còn cao cường hơn người của Vạn Độc môn đến mấy lần.
Binh, bịch.
Liêm Minh bị Bạch Vân đá vào giữa ngực, cả người nằm dưới đất, trượt dài về phe của mình. Kiều Tam Nương thấy Bạch Vân đã chiếm thượng phong, nàng cũng thu kiếm, nhảy về đứng bên cạnh gã. Kiều Tam Nương không phải người vị tha, chẳng qua tình thế bây giờ không nên chuốc thêm thù oán. Nếu giết Ngao Tôn, đám thuộc hạ của Hoang Sơn bang sẽ điên cuồng, cùng nhau xông lên lại dẫn đến phiền phức không nhỏ, vì vậy nàng chỉ kéo dài thời gian, không sát hại Ngao Tôn.
U Cương thấy Liêm Minh bị thua thảm hại, Ngao Tôn thì chật vật vô cùng liền gầm lên giận dữ. Lão phóng người, vung chưởng đến đánh Bạch Vân. Miệng ra lệnh:
“Các ngươi cùng nhau giết sạch đám người Đông Phương giáo cho ta.”
Lời vừa dứt, chưởng của lão đã đánh tới đỉnh đầu của Bạch Vân, nhưng lại đánh vào khoảng không. Bạch Vân lạng người né tránh rồi vung kiếm chênh chếch về phía vai trái của lão, làm chưởng thứ hai của lão không thi triển được, bắt buộc phải đáp người xuống. Vừa đáp người xuống lại bị song kiếm của Kiều Tam Nương hướng ngay bụng dưới mà đâm tới. Lão vội lui ba bước, sau lưng lại bị Bạch Vân đâm một nhát đến. Bị vây công từ hai phía, làm lão bối rối vô cùng, vội xoay người né tránh trông thảm hại vô cùng.
Kình Ngư bang, Hoang Sơn bang cùng Trường Lâm phái. Phe nào cũng đều bị Bạch Vân cùng Kiều Tam Nương đánh cho nhục nhã. Bọn chúng nghe U Cương ra lệnh liền cùng nhau trút giận lên đám người Đông Phương giáo. Người khuyết tật ư ư mấy tiếng, đám thủ hạ cùng nhau chạy đến, tạo thành hình rẻ quạt, vây quanh người khuyết tật và Khương Khiếu Thông. Một tên lớn tiếng nói:
“Sự việc hôm nay có liên quan rất lớn đến sự tồn vong của Đông Phương giáo. Mọi người phải ra sức vì Đông Phương giáo, không được ham sống sợ chết.”
Cả đám đồng thanh hét một tiếng, sĩ khí lên rất cao. Tuy nhiên chỉ ba mươi mấy người làm sao địch nổi ba bang phái cùng liên thủ, có trên hai trăm người ?