Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mau ăn." Tiểu cô nương bưng cái chén đưa cho Chu Ẩn, nàng nhìn hồi lâu, trong đầu bỗng dưng nảy ra vô số cảnh tượng kỳ lạ, trong đó rõ ràng nhất là đám Dịch Thiềm ngồi chễm chệ trên thành bát rồi nhỏ xuống vô số dịch nhầy vào bên trong nước canh, nhìn nước canh trắng hây hây nóng hổi ngon miệng, Chu Ẩn bỗng chẳng sinh ra cảm giác thèm thuồng tí nào. Nhưng giờ cơ thể của nàng kiệt quệ vì không thể hấp nạp đủ đầy linh khí, chỉ có thông qua ăn uống mới tiếp thêm được chút sức lực, vì thế dù trong đầu hình ảnh có kinh tởm đến mức nào, nàng cũng cố mà nhắm chặt mắt nuốt xuống nước canh.
Đầu tiên là mùi thảo dược cực kỳ dễ chịu dẫn tiến vào khoang mũi, rồi là cái nóng hâm hấp của nước canh chầm chậm trôi xuống bụng, một cỗ linh khí bàng bạc lan tỏa ra toàn cơ thể, xoa dịu lại cơn đau nhức cùng mệt mỏi mấy ngày nay. Chẳng trách nào mà tiểu cô nương dù đã tích cốc lại vẫn thích ăn uống đến thế, lại nói đan tu cũng có cái hay của đan tu, tiểu cô nương hiểu rõ thân mình đang khuyết thiếu thứ gì, phối phương thảo dược cùng Dịch Thiềm ăn vô cùng bổ dưỡng, Chu Ẩn uống trọn ba chén, cảm thấy đan điền đã căng cứng, vội ngồi xếp bằng chuyển hóa dược lực. Ba bát canh thế mà hiệu quả hơn cả đống đan dược tống vào miệng, cơn đau nhức có thể thấy giảm bớt rất nhiều, linh khí từ thảo dược chầm chậm rơi vào những chỗ bị nội thương, chắp vá trở lại. Tuy rằng không thể một chốc là trị hết thương thế, nhưng trạng thái so với mấy ngày trước rõ ràng tốt hơn gấp bội.
"Thế nào? Lần này không chê bai nữa?" Tiểu cô nương khoái chí nhắc lại chuyện cũ.
Chu Ẩn nhìn nàng vét đáy nồi, trong lòng suy tư càng thêm nghiêm trọng, bản thân nàng chỉ uống ba chén canh đã cảm thấy đến giới hạn, nếu cố mà ăn thêm chỉ sợ linh khí quá tràn đầy đan điền chịu không nổi mà bạo thể, trong khi đó tu vi tiểu cô nương chỉ hơn nàng có hai bậc, mà liên tiếp uống hết một lò canh, thế này thì kinh mạch của nàng rộng phải biết. Nhưng Chu Ẩn từng khống chế nàng lúc đầu gặp mặt, kinh mạch người này không đến nỗi thô như ống tre, nhưng lại có thể điên cuồng hấp thụ nhiều chất bổ như thế, chỉ sợ....
"Này, luyện công ra sự? Làm sao đột nhiên đơ người rồi?" Tiểu cô nương đá nàng vài cái, thấy nàng giật mình phản ứng lại đây, liền hỏi: "Ngươi làm sao đấy?"
Chu Ẩn lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ mấy ngày qua ta uống đan dược điên cuồng lại không có chút hiệu quả, hôm nay ăn một nồi canh ếch lại thoải mái toàn thân. Thiết nghĩ có lẽ ta cũng nên theo ngươi học một chút bản lĩnh này."
Tiểu cô nương nghe vậy liền đắc ý vênh mặt: "Ngươi ngay cả một ngọn cây ngọn cỏ còn không biết tên mà đòi học, học đến khi nào mới được cơ chứ."
Chu Ẩn khiêm tốn lân la lại gần: "Chỉ giáo, chỉ giáo cho."
Tiểu cô nương hưởng thụ nàng cầu xin một lúc rồi mới chậm chạp lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển sách dày cộm, đưa nó đến trước mặt Chu Ẩn nhưng khi người ta đưa tay ra nhận thì rụt lại rồi cười khoái chí: "Gọi ta một tiếng sư phụ, ta liền cho ngươi."
Chu Ẩn biết tiểu cô nương này lại muốn trêu chọc mình, nàng tuy chưa có sư tôn nhưng sớm hay muộn gì cũng sẽ về tông bái sư, sao có thể vì một quyền sách mà ở bên ngoài bái người khác làm thầy cho được, dù rằng biết tiểu cô nương chưa chắc muốn thu nàng làm đệ tử, khi nghe vẫn cảm thấy trong lòng không vui chút nào.
Nàng phẩy phẩy tay: "Quên đi quên đi, ta tự mình học."
Tiểu cô nương thấy nàng không thèm đếm xỉa gì tới mình vội lấy quyển sách nện vài cái lên vai nàng: "Lại giận? Một tán tu thiếu kiến thức như người lại có người như ta đây chịu nhận là đệ tử còn không vui mừng hả?"
Chu Ẩn không thèm để ý đến cái chiêu khích tướng ấy của nàng, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta đây nông cạn không xứng làm đệ tử của ngươi được chưa."
"Xùy." Tiểu cô nương dẩu môi, ném quyển sách vào lồng ngực cho nàng: "Nể tình ngươi mấy ngày qua trông nom ta lại không giở thủ đoạn bỉ ổi gì, tặng ngươi."
Chu Ẩn trước giờ chưa từng từ chối nhận lấy đồ quý, vì thế liền cầm quyển sách lên, bên trên chỉ có bốn chữ Thiên Kỳ Y Thư, nàng lật đật mở ra xem, bên trong toàn bộ đều là ghi chép về những giống linh thảo của tu chân giới, giản lược cách dùng còn có hình minh họa thêm vào nữa. Chu Ẩn nâng niu như vật quý, tìm một chỗ ngồi thoải mái rồi lật ra xem.
Kỳ thực, bản tính nàng thiên hướng tò mò, nhìn thấy sự vật mới lạ mà mình không biết thì phải tìm hiểu đến cùng, chỉ tiếc rằng nàng tuy hiếu kỳ rất nhiều chuyện, nhưng thân đang ở trong hiểm cảnh, người bên cạnh lại không đáng tin, thành ra không có ai chỉ điểm cho hay. Vừa rồi hỏi thăm cốt cũng chỉ là suy nghĩ tiểu cô nương khi đi trên đường nhìn thấy hoa thấy cỏ, có thể giơ ngón tay chỉ cho nàng tên liền được, bản thân nàng trí nhớ rất tốt sẽ không sợ quên nhanh như vậy, nếu quên cũng có thể ở giữa đêm không người chú ý tạc vào trong ngọc giản làm lưu trữ. Nhưng tiểu cô nương lại hào phóng quá mức, đem cả một quyển sách tặng cho nàng, còn có hình họa, lễ vật này càng thỏa tâm ý, những gì tích tụ trong lòng về tiểu cô nương cũng giảm bớt hơn phân nửa.
Tiểu cô nương thấy nàng như trẻ mới lớn hiếu học, từ khi nhận được sách liền vùi đầu nghiền ngẫm, thỉnh thoảng còn sẽ nâng mặt nhìn gắm xung quanh xem có loại linh thảo nào quen mắt hay không, cái chí thú ấy hệt như nàng khi còn nhỏ cũng tò mò đủ thứ, thành ra nhìn cũng thấy vui vui.
"Bên trong còn có một số loại linh thảo chỉ xuất hiện trong bí cảnh mà tu chân giới hiện tại không có, tên cũng là ta tùy tiện đặt vậy, đủ thấy sách này quý báu cỡ nào. Ngươi không nhận ta làm sư phụ, vậy tính dùng thứ gì để cảm kích ta đây?" Tiểu cô nương rảnh rỗi ở một mình cũng thấy chán, nàng lại lười vận động, không giống Chu Ẩn ngồi tĩnh tọa một chốc lại đứng lên luyện công, đối với nàng có thể nghỉ được bao nhiêu thì nghỉ, bản thân nàng đâu có theo đuổi con đường võ lực mà phải cường thân kiện thể, một bộ thủ đoạn đủ để nàng tồn tại ở hoàn cảnh khắc nghiệt nhất rồi.
Chu Ẩn không ngẩng đầu lên nhìn nàng nhưng có nghe thấy, ậm ờ một tiếng: "Ta giúp ngươi tìm Huyết Sâm Phiên. "
"Xùy. Với bản lĩnh của ngươi mà cũng muốn hái được nó." Trúc Cơ sơ kỳ, ngoài một thân kim linh lực cương liệt cùng thể lực, tiểu cô nương chưa từng thấy Chu Ẩn có thứ đồ nào dùng tốt, khi nhìn thấy tu sĩ Kim Đan kỳ cũng phải co giò bỏ chạy nấp tới nấp lui, muốn hái được Huyết Sâm Phiên, chính là người si nói mộng. Nhưng bởi vì một người như vậy lại có thể khiêng được một đòn hỏa linh của đai năng tu sĩ mà không chết mất xác còn giống như mộng hơn. Tiểu cô nương đối với việc này vẫn luôn tồn tại sự hiếu kỳ muốn tìm cho ra lẽ.
Chu Ẩn hừ cười: "Vậy ngay từ đầu ngươi nhờ ta hái Huyết Sâm Phiên lại có ý gì?"
"..." Tiểu cô nương nghẹn họng trân trối hồi lâu, liền nói: "...Ý của ta là hiện tại ngươi thương thế chưa khỏi thì có thể làm được gì."
"Muốn hái thì tất nhiên ta phải trị xong thương thế đã chứ. Với lại, bây giờ phía Bắc của ngươi hỗn loạn như vậy, chẳng lẽ hiện tại ngươi muốn lao ra đó liền? Không sợ bị đại năng vu vạ chết tươi à?"
"...." Tiểu cô nương không còn gì để nói, im lặng một lúc, lại thấy chán nên hỏi: "Này, ngươi vào bí cảnh làm cái gì? Giúp ta tìm Huyết Sâm phiên xong rồi, ngươi đi đâu?"
Chu Ẩn sờ sờ cằm, cười: "Ta thu hoạch được cuốn sách này là có lời rồi. Nếu có thể gặp được mấy gốc linh thảo mà tu chân giới không có, ta muốn hái về nghiên cứu."
Tiểu cô nương hứng chí hỏi: "Ta thấy ngươi tu thể tu, lại là kim hành, lý ra phải thích luyện khí hơn luyện đan mới đúng. Nói nữa, ta cho ngươi hai khối Thiên Phược Thạch Phiến cùng Tinh Tỏa, cũng chưa thấy ngươi lấy ra luyện hay ngắm nghía bao giờ. Có một lần duy nhất là luyện chế da Tam Hoa Mãng Xà thành giấy luyện phù mà thôi, giờ có thời gian rảnh lại chỉ ngồi xem hoa hoa cỏ cỏ, cũng không buồn luyện khí, hiện giờ trên người ngươi có thứ gì lợi hại đâu sao lại ung dung thong thả như vậy?"
"Với tài nghệ hiện giờ của ta, cho dù vật quý rơi xuống tay, cũng luyện không ra cái hình thù gì, chỉ tổ lãng phí." Chu Ẩn biết tài nghệ của mình rốt cuộc mấy phân mấy lượng, bây giờ cho dù có cầm được tài nguyên chí bảo, vào tay nàng luyện ra cũng chẳng khác gì đống phế liệu, chi mà làm khổ thân mình.
Tiểu cô nương lắc lắc đầu, ra dáng người lớn mà chỉ bảo: "Ngươi như vậy là không được. Không làm sai nhiều tuyệt đối sẽ không thể giỏi lên. Như ta để đạt đến tỉ lệ luyện đan mười phần thì chín phần thành công như hôm nay cũng từng hủy qua rất nhiều tài nguyên dược thảo, tiếc đứt khúc ruột lại đổi được một thân tài hoa thì không phải lãng phí. Huống hồ gì ta cùng ngươi đang trong hiểm cảnh, chỉ dựa vào mình ngươi làm chiến lực, ngươi không có thứ gì phòng thân thì sao ta có thể yên tâm cùng ngươi đi tìm Huyết Sâm Phiên cho được."
Chu Ẩn khép quyển sách lại, thở dài: "Thú thực, với tình trạng hiện tại của ta, muốn luyện cũng khó mà luyện được."
Tiểu cô nương ngẫm một lát rồi gật gù, nàng vừa tỉnh dậy cũng thấy không được khỏe cho lắm. Ngoài mặt thì vẫn như bình thường ăn uống ngủ nghỉ, không thèm luyện công, trên thực tế nội thương dày vò, phải dùng đến linh thảo mà nàng trân quý không dám dùng bỏ vào nồi hầm canh, lấy đó bổ thân bổ thể, nàng đã vậy, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Chu Ẩn càng khó vượt qua. Thông cảm cho sự bất lực của nàng, tiểu cô nương cũng không hỏi nữa.
Nhắc đến chuyện hai người trong hiểm cảnh, Chu Ẩn trước giờ vẫn luôn lo sợ sẽ có tu sĩ khác tìm được đến đây, lúc tiểu cô nương còn ngủ say, bản thân nàng lại ốm yếu kiệt quệ, chỉ bằng một người đến đã có thể quyết định số mệnh của mình, bây giờ tiểu cô nương tỉnh lại quả thực tiếp thêm động lực, dù vậy nguy hiểm vẫn có thể rình rập bất cứ lúc nào.
"Chúng ta có muốn đổi một chỗ ẩn nấp không? Dù sao ta cùng ngươi hiện tại hợp lại cũng chẳng ra cái tích sự gì cả, để tu sĩ khác đến sẽ không có lợi."
Tiểu cô nương lắc lắc đầu: "Không cần phải thế. Ta đã chọn một địa thế cực kỳ khó khăn mà chui đầu vào, cốt là để dự phòng cho việc có thể ta cùng ngươi đều mất ý thức một thời gian. Nếu như vị kia không điên đến nổi đem bí cảnh này toàn bộ lật ngược, ta và ngươi vẫn có thể yên ổn đợi đến khi đại nạn trôi qua."
Một đầm nước tù không có nắng chiếu, khắc chế thủy linh căn, phía ngoài lại là thực vật họ ăn thịt sinh trưởng, người có mộc loại yếu ớt cũng sẽ bị nó dọa chạy không dám đến gần. Bởi vì loại phong thủy cực kỳ tù túng này nên phàm là người bí quá hóa liều như các nàng thì sẽ không có người thứ ba muốn vào đến nơi này, song linh khí lại còn rất mỏng, không thể tu hành được. Tiểu cô nương thường hấp thụ linh khí thông qua việc ăn uống bù lại nên không có vấn đề gì, nơi này đã là nơi tốt nhất rồi.
Thấy tiểu cô nương chắc nịch như vậy, Chu Ẩn cũng bớt lo.
"Chúng ta phải có đảm bảo phòng hờ bất trắc mới được."
Chu Ẩn gật đầu, nàng cũng đã ngẫm việc này từ lâu nhưng xuống tay từ đâu thì chưa biết. Nàng lại mở quyền sách ra gác ở trên đùi, vừa xem vừa suy nghĩ.
"Tối nay liền bắt Tạp Xà ăn đi." Tiểu cô nương nhìn đầm nước đục, mở miệng nói.
Chu Ẩn liếc mắt nàng một cái, một lò canh ban sáng chẳng lẽ nàng ăn còn chưa đủ? Riêng Chu Ẩn chỉ mới ba chén canh, hiện tại còn thấy đan điền trướng đầy, bảo nàng tối nay lại ăn thêm một đống đồ bổ vào người chẳng khác nào là muốn lấy mạng. Nhưng nhìn đến quyển sách trên tay mình, nàng lại không đành mở miệng từ chối, lại nghe tiểu cô nương bảo chính mình đi xuống đầm nước bắt Tạp Xà lên cho nàng, Chu Ẩn nhìn cái đầm đặc sệt rong rêu, vô ngữ hồi lâu rồi cũng đứng dậy, bỏ bớt áo quần trên người đi rồi lao xuống đầm.
Nhìn đầm nước dơ bẩn đục ngầu thì đúng là dơ thật, bên dưới không chỉ có rong rêu, mà còn rất nhiều những tảng dịch nhầy của Dịch Thiềm nhả ra bồng bềnh trôi giữa dòng nước. Tạp Xà tính tình tương đối nhút nhát, thường lẩn trốn tận dưới đáy đầm, hễ có chút động tĩnh liền chui tọt vào hang, muốn bắt được không phải dễ. Cả hai đều không muốn xáo động nơi này, nên phương án đem phù triện oanh tạc đầm nước không khả thi, vì thế chỉ có thể tự mình đích thân xuống bắt. Nhưng đám dịch nhầy quả thực gây nên không ít chướng ngại, Chu Ẩn sau mấy lần chạm phải nó liền dứt khoát thu hết vào trong túi trữ vật chờ xử lý sau.
Tiểu cô nương thấy người đi rồi, mới ngẩn người ra đăm chiêu suy nghĩ. Đợi khi đầm nước ùng ục ngoi lên một cái đầu, nàng mới thu hồi lại biểu tình suy tư, trong miệng tấm tắc một tiếng 'Tùy thiên ý đi vậy' liền tỏ ra vui tươi như thường ngày. Nhưng đợi khi Chu Ẩn lên tới trên bờ, tiểu cô nương bỗng nhiên gục người ôm lấy bụng, tỏ ra đau đớn.
Chu Ẩn tức tốc đến gần, dò hỏi: "Này, làm sao vậy?"
Tiểu cô nương khoát tay ý bảo nàng tạm thời đứng can thiệp vào, tự mình ngồi khoanh chân, nhắm nghiền mắt bắt đầu tra xét cơ thể, rốt cuộc phát hiện một dòng linh lực đang ở tại đan điền náo động, khiến cho hỏa linh căn của nàng ảm đam mấy phần. Hỏa linh căn của nàng tuy không tính là cực phẩm, song cũng rất ít khi bị một loại linh khí khác khắc chế đến trở nên suy kiệt, lại bởi vì hỏa tính suy yếu, mà mộc linh căn trong cơ thể không bị hỏa tính khắc chế, trở nên sáng bừng.
Tình thế này nếu còn tiến triển để mộc linh căn chiếm thế thượng phong, vậy ngày sau việc luyện đan của nàng càng thêm khó nhằn do hỏa linh yếu thế, vì thế tức tốc điều hướng cơ thể bài xích dòng linh khí này ra bên ngoài, hai đầu ngón tay của nàng tức tốc nức toác, máu chảy tươm tươm nhỏ trên mặt đất, luồng linh khí kia cũng trôi tuột ra ngoài, bốc lên sương khói lạnh căm.
Chu Ẩn nhìn thấy tình cảnh này biết rằng trong cơ thể của tiểu cô nương xảy ra vấn đề, nghĩ đi nghĩ lại thì cả sáng nay các nàng cũng chỉ ăn có một nồi canh Dịch Thiềm chứ mấy, khoan đã....
Quả nhiên, tiểu cô nương sau khi đem linh khí nạp đầy hỏa linh căn, áp xuống mộc tính trong người, liền mở bừng mắt ra, quay ngoắt sang hỏi Chu Ẩn với cái giọng nàng chưa từng nghe qua bao giờ: "Thứ ban sáng ngươi cho ta ăn rốt cuộc là thứ gì?"
Chu Ẩn vô thức nhìn lên vòm cây trên đầu mình, tiểu cô nương cũng ngẩng đầu nhìn theo, đoạn sai sử người bên cạnh: "Hái xuống cho ta."
Chu Ẩn tự thấy mình đã làm ra việc không nên, bèn nghe theo mà leo tót lên ngọn cây hái xuống vài chùm quả. Tiểu cô nương nhìn thứ quả vàng rượm lại chát đến tê người, có thử cũng không muốn thử lần hai, nhưng ngoài thứ này ra thì nàng không nghĩ được hôm nay mình đã ăn phải thứ gì mà sinh ra phản ứng kịch liệt như thế. Tuy nói là phản ứng kịch liệt, kỳ thực thứ này lại không phải là quả có độc, chỉ tại bản thân nàng có hỏa linh căn, vốn bị thủy khắc, nên mới cảm thấy không khỏe. Lại nói, hỏa linh căn của nàng có thể dễ dàng bị một ngụm quả áp chế triệt để, cũng quá kỳ ba.
Tiểu cô nương lập tức lấy ra lò luyện đan, dựa trên làn sương khói lạnh căm căm chưa vơi đi trên mặt đất, phương pháp luyện chế thích hợp nhất là dùng hàn hỏa. Mồi lửa hàn hỏa nàng có rất ít, cũng nhờ cái bí cảnh trước kia lấy được một khối chỉ to bằng lòng bàn tay, trước giờ chưa từng dùng để luyện chế ra loại đan dược gì, cũng không nghĩ ra được linh thảo thích hợp với nó, bản thân nàng lại tiếc của nên không đem đi bán, hôm nay rốt cuộc có thứ đồ có thể dùng thử một phen.
Khối thạch xanh màu băng được để dưới đít lò, tiểu cô nương đưa vào hỏa linh lực, tức tốc có một luồng khí lạnh bốc lên bao trùm thân bình, nàng lại dùng mộc linh lực bao lấy chùm quả treo lơ lửng phía bên trên đỉnh lò, chầm chậm bị hàn hỏa bao bọc lấy, qua một khắc, linh dịch từ trong quả trút ra rơi vào trong thân lò, tiểu cô nương duy trì độ lửa thích hợp, bắt đầu lấy linh dịch từ linh quả mà ra.
Hàn hỏa khiến Chu Ẩn sinh ra tò mò, từ trước đến giờ nàng thử luyện đan đều dùng hỏa linh thạch hỗ trợ, nhưng một tháng đệ tử ký danh cũng chỉ được ba viên hạ phẩm linh thạch, một lần luyện đan lại dùng rất nhiều, nàng vẫn luôn tiếc mà không dám lãng phí, thành ra đối với tài nghệ luyện đan chẳng ra thể thống gì. Trong ấn tượng của nàng, lửa luôn là nóng, chưa từng gặp qua cảnh tượng trước mắt bao giờ, nên hỏi: "Đây là thứ gì? Trông không giống lửa bình thường?"
"Là hàn hỏa. Trong luyện đan có rất nhiều độ lửa khác nhau thích hợp từng loại đan dược khác nhau. Cái ngươi thấy cũng là lần đầu tiên ta dùng đến. Thứ quả này trông thì bình thường, nhưng thủy tính cực mạnh, nguyên do có thể là do mọc gầm đầm nước này nên hút hết thủy tính đi mất, lại mang tính hàn, phương pháp thích hợp hẳn là dùng hàn hỏa. Nếu dùng lửa nóng, chỉ sợ khiến cho tinh chất biến chất không dùng được. Ngươi thế mà vớ phải thứ quý."
Tiểu cô nương cũng không giận, còn rất tận tình giảng giải cho. Chu Ẩn gật gù, lại nhìn lên cành lá sum xuê trên đầu, leo lên liền hái thu vào túi trữ vật.
Tiểu cô nương hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Trữ lại. Theo ngươi nói, thứ này hẳn là thích hợp với thủy linh căn."
"Ngươi trữ cho ai?" Tiểu cô nương bâng quơ hỏi.
Chu Ẩn nói: "Nhất thiết phải trữ cho ai sao. Ta gặp người có thủy linh căn liền bán lấy linh thạch. Lại nói, ta phải mau chóng ghi lại nó vào trong sách kẻo quên."
Chu Ẩn bắt chuớc tiểu cô nương, hễ cứ gặp thứ quả hiếm thấy gì thì phải ghi vào sách ngay, sau này gặp lại còn biết được, dù rằng ở trên tu chân giới cũng chưa chắc nhìn thấy. Bởi vì tu chân giới hiếm hoi, nên nàng càng phải trữ lại phòng khi cần dùng đến.
Tiểu cô nương cũng mặc kệ nàng, bởi vì bản thân nàng cũng sinh ra ý nghĩ phải trữ lại ít quả này, nhưng phải thử nghiệm xong đan dược mới đã.