Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bị quát một câu như thế, tâm trạng của Tống Hi chẳng thể tốt nổi.
Không biết chọc vào anh ở câu nào, chung đụng nhiều mới phát hiện, cái nết của Nhiếp Dịch không tốt chút nào, tâm tình lúc này lúc nọ nữa.
Vừa lên lầu vừa nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, lại nhận được điện thoại của bên môi giới, nói chiều nay ba giờ sẽ có người đến sửa lò sưởi, thông báo với cô trước để cô về nhà mở cửa.
Nào biết vừa đặt mông xuống nơi làm việc, Triệu Hân Nhiên đã vội chạy ra la lên với bọn cô: “Ngày mai sẽ phải báo cáo cho CEO mới nhậm chức, từng người chuẩn bị ý tưởng đi, nửa tiếng sau sẽ mở họp.”
Bộ phận Đài Mạng nhất thời vang lên tiếng than vãn từ tứ phía.
Tống Hi đứng dậy nói: “Quản lý ơi, em có hẹn kỹ sư sửa lò sưởi chiều nay đến sửa, xin nghỉ nửa ngày ạ.”
Triệu Hân Nhiên đang thảo luận với các quản lý khác nên không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý cho qua, dẫn nhân viên vào phòng họp.
Mạnh Dao lại không vào, ngồi xuống đối diện ngẩng đầu lên nói: “Tống Hi, không phải chị Hân Nhiên đã nói, trước báo cáo thì không được xin nghỉ phép à, nếu không thì PPT của cô phải như nào đây?”
Trình Tiêu liếc một cái đã nhìn ra tâm tư của cô ta, cười lạnh: “Thôi đi, không phải đang lo quản lý sẽ bảo cô làm phần PPT của Tống Hi nên thế à? Cô có lương tâm không vậy hả, lần trước cô xin nghỉ, là ai đã giúp cô làm PPT?”
“Liên quan gì đến cậu? Dù sao cũng không phải cậu giúp!” Bị nói trúng tim đen nên cô ta thẹn quá hóa giận, “Lần trước tôi xin nghỉ làm gì biết sẽ có báo cáo, hôm nay chị Hân Nhiên đã nói rồi, còn đòi đi sửa lò sưởi nữa chứ, rõ ràng là cố ý muốn đẩy cho tôi!”
Vì chuyện ở club lần trước nên một khoảng thời gian dài Tống Hi và Trình Tiêu không thèm bắt chuyện với Mạnh Dao, Dương San lại không hài lòng với cách làm việc của cô ta nên có khắt khe vài chuyện. Những đồng nghiệp khác nhìn thấy, người có quan hệ không tệ cũng lặng lẽ hỏi cô ta có chuyện gì, còn quan hệ bình thường thì nhìn cô ta bằng ánh mắt có chút hỗn loạn, khiến cho Mạnh Dao xấu hổ vô cùng, hôm nay Trình Tiêu lại còn châm chọt khiến cô ta bùng nổ.
Tống Hi lạnh nhạt nói: “Không sao, cô cứ đi nói với quản lý là không muốn viết giúp tôi đi.”
Cô vốn định mang công việc về nhà để làm, chỉ là không ngờ mình vừa mới xin nghỉ phép mà Mạnh Dao đã không giấu được tâm tư rồi.
“Cô!” Mạnh Dao tức giận vỗ bàn cái bụp, “Cô tưởng tôi không dám nói?”
Tống Hi khẽ nhếch môi, chiếu lệ: “Tôi biết, cô dám mà.”
Trình Tiêu cũng nhận ra, còn dặm mắm thêm muối vào: “Ôi chà, chỉ sợ cô không có cái gan đó thật ấy chứ!”
Mạnh Dao: “…….”
Đúng là cô ta không dám, cô ta có quan hệ không tệ với Triệu Hân Nhiên, nhưng đó là vì cố tình giả vờ giỏi giang trước mặt chị ấy thôi, giả vờ này đương nhiên cũng bao gồm việc giúp đỡ trưởng nhóm trong công việc, thông minh biết xử sự, còn mấy cái chuyện tính toán chi li từng việc vặt, sao có thể giáp mặt nói với Triệu Hân Nhiên được chứ.
Tống Hi nói ra hai câu đã làm cô ta nghẹn họng.
Trình Tiêu gần như muốn cười phụt ra, nhưng cậu giỏi khống chế, sảng khoái ra vẻ trước mặt cô ta thế thôi, còn giơ ngón cái với Tống Hi: “Giỏi quá trời!”
Tống Hi bất đắc dĩ cười cười nhìn cậu, vùi đầu tiếp tục làm việc.
Mạnh Dao đứng ở đối diện tức đến méo mặt, cắn răng một chập, cố cứu chữa cho bản thân: “Một thằng gay và một đứa giả thanh cao, đúng là ti tiện cả đôi!”
Sắc mặt Trình Tiêu thoáng chốc biến đổi, nhảy dựng khỏi ghế: “Mẹ nó cô có ngon thì lặp lại lần nữa xem?”
Triệu Hân Nhiên mở họp xong, cùng lúc Dương San đi từ trong ra, thấy vậy mới nhíu mày nói: “Không làm việc mà làm gì đấy!”
Dương San biết mấy cấp dưới này có mâu thuẫn, nên quát lên: “Trình Tiêu! Ngồi xuống!”
Tống Hi nhanh chóng túm tay cậu, Trình Tiêu tức giận đến mức đỏ mặt cứng cổ, chỉ đành nén giận ngồi xuống.
Mặt Triệu Hân Nhiên không đổi sắc quét mắt nhìn chung quanh khu làm việc một vòng: “Vào họp.”
Cuộc họp diễn ra được một nửa, Tống Hi đã nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ, phần công việc của cô gần như đã trình bày xong, liền ra ngoài cửa bắt máy.
Cách khu làm việc của bọn cô không xa, có một người đàn ông đang đứng đấy, huơ điện thoại lên, thấy cô cầm điện thoại đi ra mới tắt máy, cười cười đi về hướng của cô.
“Tống Hi đúng không?” Đối phương hỏi, rồi duỗi tay đưa túi đồ to trên tay sang cho cô, “Tôi là trợ lý của sếp Nhiếp, Tề Quang, sếp Nhiếp nói xuống đây để đưa đồ này cho cô, nên tôi gọi cô đến lấy.”
Sáng nay bị Nhiếp Dịch dọa nên cô vội vàng đi trước, bây giờ nhìn túi đồ này mới nhớ ra, không khỏi cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn.
Tề Quang cũng khá thân thiện, chỉ cười nói không phải chuyện mất sức gì, nói cô cứ bận việc đi.
Buổi chiều khi Tống Hi về nhà, cẩn thận kiểm tra lại tình trạng trong nhà, sàn nhà bị ngấm nước một thời gian vào hôm tản nhiệt bị nổ, có hơi lềnh bềnh, lúc môi giới đưa kỹ sư đến nhà đã cho cô xem qua tình trạng.
Trên mặt người môi giới có chút mất tự nhiên, thấy Tống Hi thì quan sát cô một chập, chỉ đành nói: “Về phần sàn nhà thì chị không cần phải quan tâm đâu ạ, có điều… Chủ thuê nhà có liên hệ với tôi nói muốn bán lại căn phòng này, ông ta cũng đã tìm được người mua rồi, bán khá gấp, báo lại với chúng tôi là hy vọng ngày 20 tháng này sẽ chuyển đi, ông ta bằng lòng bồi thường toàn bộ tổn thất của chị.”
Tống Hi: “……….”
Tống Hi nghĩ thầm, chuyện này có thể nói đến vấn đề tổn thất là được à? Cái cô thiếu là tiền à? Cô thiếu nhà để ở đấy!
Chờ thợ sửa xong rồi dọn dẹp lại, Tống Hi cũng bắt tay vào thu dọn căn phòng mấy ngày không có người ở này, dọn được một nửa lại nhụt chí, ngã lên giường, cầm điện thoại lên khóc lóc kể lể với Nhiếp Minh Châu: “Bị chủ nhà đuổi ra ngoài trước ngày 20, phải ngủ ngoài đường mất rồi.”
Lúc này là giờ cơm sau tan tầm, Nhiếp Minh Châu có vẻ như đang ăn cơm nên không trả lời tin nhắn của cô.
Tuy là Tống Hi nấu ăn khá ngon nhưng không có đam mê cho lắm, lúc này lại thêm chuyện bị đuổi khỏi nhà nên càng không có tâm trạng nào để ăn uống, căn hộ một phòng ngủ một ban công ngày càng hiếm, tìm nửa buổi vẫn không có căn nào ưng ý.
Wechat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, Tống Hi cứ tưởng là Nhiếp Minh Châu, tiện tay nhấn vào, ấy thế mà lại là Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch: Lò sưởi sửa được chưa?
Tống Hi trả lời lại rất nhanh: Được rồi ạ.
Ngẫm lại, còn chêm thêm: Chú nhỏ ăn cơm chiều chưa?
Nhiếp Dịch trả lời: Ừ
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Sáng nay Tống Hi chọc anh, lúc này lại thêm câu từ lãnh cảm từ anh, không dám nhiều lời thêm.
Có một tin nhắn mới, cô đang muốn out chat, nhìn xem có phải là Nhiếp Minh Châu trả lời mình không, nhưng lại là Nhiếp Dịch gửi sang một tin nữa—–
Cháu có quên mang gì về không.
Tống Hi sửng sốt, lại nhớ đến cái túi to mà anh bảo trợ lý mang sang cho cô, bèn đi lấy lại lật ra xem, sửa rửa mặt, đồ dùng vệ sinh cá nhân, quần áo, đều ở đây rồi.
Cô nhắn lại: Không có mà nhỉ? Cháu thấy đồ của cháu ở nhà cháu hết rồi.
Nhiếp Dịch: Nghĩ kỹ lại xem.
Tống Hi: “……….”
Đồ cô mang sang không nhiều lắm, vừa nãy kiểm tra lại cũng không thấy thiếu gì cả, có vẻ như Nhiếp Dịch nhìn nhầm rồi.
Nên trả lời như thật: Cháu thật sự không thiếu đồ gì đâu ạ, chú nhỏ, chú có nhìn nhầm đồ của chú thành của cháu không?
Bấy giờ không dám nói ‘ngài’ nữa.
Nhiếp Dịch không trả lời.
Tống Hi thầm nghĩ, có khi anh nhìn nhầm thật rồi mới không trả lời lại cô, chắc là thấy xấu hổ quá đấy, biết thế ban nãy cô nói chuyện uyển chuyển một tí.
Tống Hi tiếc nuối nghĩ, lúc thoát ra nhìn list tin nhắn, lại thấy Nhiếp Minh Châu kéo cô vào một nhóm chat ba người, định nhấn vào nhóm chat xem, thì thấy Nhiếp Dịch có gửi một tin nhắn mới sang, là tin hình ảnh.
Tống Hi đành phải nhấn vào, nhìn qua.
Một chiếc quần lót lấm tấm ngôi sao màu xanh lam nhạt đập vào trong mắt.
Nhiếp Dịch lại gửi thêm câu nữa—
Tôi chắc chắn đây không phải là đồ của mình.