Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tuổi Chú Có Hơi Lớn
  3. Chương 52
Trước /70 Sau

Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 52

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc Tống Hi đến bệnh viện thì Tống Thạch đã bị đẩy vào phòng ICU.

“Ông nội thế nào rồi?” Tống Hi không thấy tình huống trong phòng giám sát, chỉ có thể hỏi Tống Tĩnh Viện và Tống Đông Nguyên đang giữ cửa bên ngoài.

“Không ổn lắm.” Tống Đông Nguyên nhìn thấy Nhiếp Dịch ở phía sau cô, kinh ngạc hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”

“Đưa em ấy đến.” Chung quanh lắm người, Nhiếp Dịch cũng không giải thích thêm.

Tống Tĩnh Viện kể lại: “Giúp việc nói, buổi chiều nội bảo tim không được ổn, đút thuốc cho nội xong, đến chiều đem cơm lên thì nội đã xỉu rồi.”

“Bác sĩ nói thế nào? Có phương án trị liệu không?”

Tống Đông Nguyên véo hai hàng chân mày, lắc đầu: “Chức năng tim và phổi của ông yếu quá rồi, dạo gần đây còn bị xúc động mạnh nữa, họa vô đơn chí, lại thêm tuổi già sức yếu, không thể phẫu thuật được, bác sĩ nói tình huống hiện tại không tốt lắm, đêm nay tạm thời quan sát ICU đã…. Tính mạng, cũng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.”

Người giúp việc cùng đi đến đang ngồi cạnh Tưởng Mạn, bà ấy là người đã chăm nom cho Tống Thạch lâu năm lắm rồi, nghe đến đấy thì cúi đầu thở dài.

“Cái gì mà xúc động mạnh?” Tống Hi không hiểu, quay sang hỏi, “Dì, trong khoảng thời gian này tâm trạng của cụ không tốt sao ạ?”

Dì giúp việc đã hơn sáu mươi, nghe vậy thì chậm nước mắt, kể: “Mùng 3 tôi về nhà đã thấy cụ tiều tụy đi không ít rồi, thỉnh thoảng lại hay thở ngắn than dài một mình, sau đó…. Sau đó có một hôm, vào thứ sáu, ông Tống vừa vào nhà đã đến phòng cụ nói chuyện, tôi đứng bên ngoài có nghe họ cãi vã vài câu, ông Tống vừa đi thì tim cụ cũng đau suốt cả đêm.”

Tống Hi nghe xong mà đầu óc đau nhức, không nhịn được lảo đảo cả người, cũng may Nhiếp Dịch nhanh tay đỡ được, khẽ an ủi: “Đừng hoảng.”

Tống Đông Nguyên nhíu mày: “Vậy sao chị không báo sớm với chúng tôi?”

“Cụ không cho nói đấy!” Dì giúp việc nức nở, “Cụ nói các cô các cậu ai cũng bận cả, không muốn gây ảnh hưởng đến mọi người, tôi thấy cụ lúc tốt lúc xấu nên còn tưởng rằng chăm cụ một thời gian là ổn lại được.”

Bấy giờ Tống Hi mới nhận ra, đảo mắt nhìn chung quanh hành lang, hỏi: “Ba cháu đâu?”

Tưởng Mạn cười lạnh.

Sắc mặt Tống Tĩnh Viện cũng lãnh cảm dần đi, nói: “Ông ta đi công tác sắp được hai tuần rồi, có khi chết ở bên ngoài rồi cũng nên….”

“Tĩnh Viện!” Tống Đông Nguyên ngăn lại lời nói không suy nghĩ của cô ấy, chỉ nói thêm, “Chú vừa gọi cho anh ấy, sáng sớm ngày mai sẽ lên máy bay bay về.”

“Công tác ở đâu?” Nhiếp Dịch chợt hỏi.

Tống Đông Nguyên nhìn anh, rồi lại nhìn hai đứa cháu gái của mình và cả đôi mắt ánh lên vẻ châm chọc của Tưởng Mạn, tránh đi những ánh mắt ấy, đau đầu bất đắc dĩ trả lời: “Nói là đang ở Macao.”

“Ha! Ha ha ha…..” Tưởng Mạn dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nở một nụ người chói tai, “Tôi biết mà, tôi biết ngay mà, ha ha ha!”

Mọi người đều nhìn Tưởng Mạn, Tống Tĩnh Viện duỗi tay lay bà ta: “Mẹ? Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh lại chút đi….”

Tống Hi đứng ở bên cửa ICU, vẻ mặt đầy sự lo lắng không yên.

Nhiếp Dịch vươn tay đặt lên bả vai cô, khẽ khàng nói: “Không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ miên mang.”

Tống Hi lắc đầu, thấp giọng nói: “Đêm giao thừa, chúng ta làm loạn lớn như thế ở dưới lầu, nội chắc chắn đã nghe được, còn cả hôm thứ sáu nữa… Em không nghĩ ba sẽ tìm ông nội đòi tiền.”

Dì giúp việc nhắc đến thứ sáu làm cô nhớ ra.

Chắc chắn Tống Tòng An đã đi tìm Tống Thạch, Tống Thạch không đưa tiền cho ông ta nên ông ta mới tìm đến mình.

Ngày hôm ấy sau khi tắt điện thoại, Tống Tòng An vẫn không đi tìm cô, làm cô lầm tưởng ông ta đã có hướng giải quyết khác rồi, hoặc là không quá gấp gáp hay chăng, nào ngờ đâu, ông ta nhận được sự hứa hẹn của mình đã tháo đi tảng đá lớn trong lòng, dung dăng dung dẻ bay sang Macao chơi.

Dự án trước đấy, chắc chắn đã thua ở Macao rồi cũng nên.

Gương mặt Tống Hi lạnh xuống.

Tống Đông Nguyên gọi cô một tiếng, rồi nhỏ giọng nói với cô và Tống Tĩnh Viện: “Các cháu về nghỉ đi, chú thấy cảm xúc của chị dâu không ổn lắm, về nghỉ ngơi đi.”

Tống Tĩnh Viện cũng đành dẫn Tưởng Mạn và dì giúp việc về, Tống Hi nói: “Chú nhỏ cũng về nghỉ ngơi đi ạ, để cháu ở lại với nội là được.”

Tống Đông Nguyên khuyên nhủ: “Có gì chú sẽ gọi các cháu đến, thân là con trai của ông già, nào có cái lý để cho con cháu ở lại được, về nhà đi. Đợi hết đêm nay xem bác sĩ nói thế nào, hôm sau còn cần phải lo lắng đủ điều hết, tạm thời không gấp được.”

Tống Tĩnh Viện cũng gật đầu đồng ý: “Sáng mai bọn cháu sẽ đến.”

Tống Đông Nguyên vẫy tay, ý bảo bọn cô mau về đi.

Nhiếp Dịch đưa Tống Hi xuống lầu, hỏi: “Sáng mai mấy giờ em đi? Tôi đến đón em.”

Tống Hi nói: “Em tự đi là được, chú cứ bận chuyện của mình đi.”

Nhiếp Dịch vươn tay lên xoa mái tóc cô, ngón tay mơn trớn hai gò má ấy, dặn dò: “Lên nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ quá nhiều.”

Tống Hi không kiềm được nghiêng mặt sang, cọ cọ lên bàn tay anh, gật đầu đồng ‎ý.

Nhiếp Dịch cong môi, dịu dàng khen: “Ngoan quá.”

Ngày hôm sau Tống Hi xuống lầu đã thấy Nhiếp Dịch đang chờ mình.

Cô kinh ngạc hỏi: “Chú chờ bao lâu rồi?”

“Không lâu.”

Anh nói thế thôi, nhưng Tống Hi biết chắc rằng anh đã đợi một hồi lâu rồi, nghĩ đến việc làm liên lụy kỳ nghỉ cuối tuần của Nhiếp Dịch thì không khỏi đau lòng, biết anh chưa kịp ăn gì nên lúc tạt qua cửa hàng tiện lợi, cô bèn bảo anh dừng xe lại để mua cho anh bữa sáng.

Tống Hi nói: “Em tự đi cũng được mà.”

Như Tống Đông Nguyên đã nói, nếu Tống Thạch vẫn không tỉnh lại thì sẽ phải có người thức ngày thức đêm trông chừng, cũng không thể để Nhiếp Dịch theo mình mãi được. 

Nhiếp Dịch làm ba hớp đã xong lon sữa đậu nành, bâng quơ đáp: “Để em đi một mình tôi không yên tâm.”

Tống Hi nghe mà ấm lòng, rồi lại suy nghĩ rất nhiều, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe đến thất thần.

Chỉ cần nhà họ Tống có mâu thuẫn thì mũi nhọn mãi mãi sẽ chĩa về Tống Hi, cô vĩnh viễn không thể chiếm được một vị trí tốt đẹp nào ở căn nhà ấy cả, nhất là hôm nay Tống Tòng An trở về, không biết Tưởng Mạn và ông ta sẽ cãi nhau ỏm tỏi đến mức nào nữa.

Nhiếp Dịch hiểu rõ nên dù sớm đến đâu cũng phải đi cùng cô.

Tống Đông Nguyên trực ở bệnh viện cả đêm, lúc sáng bác sĩ đến khám cho cụ thì triệu chứng đã ổn định lại, chuyển cụ sang phòng chăm sóc đặc biệt. 

Lúc Tống Hi đến thì bác sĩ và y tá đã ra ngoài, cô nhìn thoáng qua vẻ già nua yếu ớt của Tống Thạch, ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng tiếp khách nói với Tống Đông Nguyên: “Chú nhỏ, chú về nghỉ ngơi đi, để cháu trông ông cho.”

Tống Đông Nguyên cũng quá đỗi mệt mỏi, bèn đi về tắm rửa ngủ nghỉ nửa ngày.

Tống Tĩnh Viện đến khá sớm, còn mang theo ít đồ dùng cá nhân, Tưởng Mạn theo phía sau. 

Hôm nay trông Tưởng Mạn bình tĩnh hơn nhiều, vô cảm đảo mắt nhìn Tống Hi, rồi quay sang quan sát Nhiếp Dịch với vẻ khách sáo mà nhạt nhẽo, cười hỏi: “Sao Nhiếp Dịch cũng đến thế này?” Bà ta nhớ là hôm qua anh cũng có đến.

Nhiếp Dịch thờ ơ: “Đi cùng Tống Hi đến.”

Vẻ mặt bà ta thoáng biến sắc, đêm giao thừa ấy, cũng vì Tống Hi mà một người ngoài như Nhiếp Dịch lại lớn tiếng quát mắng bà ta.

Một lát sau, Tưởng Mạn quay sang hỏi Tống Tĩnh Viện: “Sao không thấy Thẩm Đình đâu thế?”

Tống Tĩnh Viện hời hợt nói: “Không biết.”

“Sao lại không biết?” Tưởng Mạn bất mãn nhíu mày, “Con không nói với nó con đang ở bệnh viện à?”

“Nói làm gì?” Tống Tĩnh Viện vẫn mang dáng vẻ lãnh cảm, “Mẹ để yên đi, còn không thì mẹ về nhà trước nhé?”

“Con còn không cho mẹ quản thì con quản mẹ về hay không mà làm gì?” Tưởng Mạn trừng mắt nhìn cô ấy, “Con đi ra đây.”

Vừa nói vừa kéo Tống Tĩnh Viện đi, Tống Tĩnh Viện không còn chút kiên nhẫn nào, nhưng lại sợ bà ta xúc động rồi ầm ĩ, đành theo ra ngoài. 

Cửa vừa đóng lại, Tống Hi cũng loáng thoáng nghe được Tưởng Mạn hỏi: “Nói mẹ nghe xem, con và Thẩm Đình có chuyện gì vậy?”

Tống Hi cũng rất tò mò, không nhịn được hỏi Nhiếp Dịch: “Thẩm Đình và chị em cãi nhau sao?” Thẩm Đình làm ở bệnh viện này, theo tác phong của anh ấy thì đáng ra tối ngày hôm qua đã đến thăm Tống Tĩnh Viện rồi mới phải.

“Không rõ nữa.” Nhiếp Dịch đáp.

Tống Hi lại hỏi: “Thẩm Đình không kể với anh sao?”

Năm ngoái Thẩm Đình cũng có nói với anh đôi ba câu, hình như có liên quan đến người yêu cũ của Tống Tĩnh Viện, nhưng đứng ở góc độ người xem như Nhiếp Dịch thì đó không phải là vấn đề lớn, lễ tình nhân cả hai vẫn rất hòa hợp đấy thôi, không đến mức chỉ qua mấy ngày đã cãi nhau được.

Nhiếp Dịch nói: “Rắc rối nhỏ thôi, không cần em nhọc lòng.”

Tống Hi bĩu môi.

Nhiếp Dịch duỗi tay bóp cằm cô, trong mắt ẩn đầy ý cười.

Trong hành lang gần nơi phòng cháy của bệnh viện, Tống Tĩnh Viện muốn kéo cửa đi ra ngoài lại bị Tưởng Mạn đè lại.

“Vấn đề ở con hay là tại nó?” Tưởng Mạn lạnh lùng hỏi.

Tống Tĩnh Viện nheo mắt: “Nếu tại anh ta thì mẹ định làm gì? Tìm anh ta? Mắng chửi hay là thẳng thừng hủy hôn đây?”

Tưởng Mạn bị hỏi vặn lại, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra: “Là tại nó sao?”

“Không phải.” Tống Tĩnh Viện cau mày, không muốn nhiều lời nữa nên đưa tay ra muốn mở cửa, lại bị Tưởng Mạn đè chặt tay lại, bà ta giương cao giọng, “Con nói cho rõ ràng vào, chuyện là thế nào! Rốt cuộc thì đó là vấn đề ở ai hả!”

Tống Tĩnh Viện hít một hơi thật sâu, càng thêm phiền chán: “Vấn đề ở mẹ đấy, được chưa? Lúc trước mẹ ép con và anh ta đến với nhau mà không lường trước sẽ có ngày hôm nay ư?”

“Không thể nào!” Tưởng Mạn lắc đầu nguầy nguậy, giơ tay chỉ ra cửa, “Thẩm Đình là do mẹ lật từng nhà một ra mà tìm! Mẹ đã chọn thì nhất định không thể có vấn đề được! Có phải là do con tùy hứng, chủ động cãi nhau với nó không?”

Nhắc đến Thẩm Đình đã khiến cô ấy phiền não lắm rồi, bây giờ còn phải đối mặt với áp lực từ Tưởng Mạn, Tống Tĩnh Viện nghe xong chỉ thấy đau đầu, cười lạnh: “Mắt mẹ chuẩn đến thế sao? Vậy làm sao mẹ biết được Thẩm Đình sẽ không như Tống Tòng An chứ?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Tưởng Mạn như sét đánh ngang tai, “Ý con là, Thẩm Đình cũng trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài sao?”

Tống Tĩnh Viện không muốn giải thích gì thêm, chỉ mệt mỏi đáp: “Lúc trước mẹ nói Chu Việt Bân không xứng, đập tiền rồi đuổi anh ta đi, con đồng ý, mẹ thấy Thẩm Đình là người đàn ông tốt, ép con đính hôn với anh ta, con đính hôn, vậy thì sau này, dẫu con và anh ta có đến được với nhau hay không, mẹ à, mẹ đừng động tay vào nữa, được không?”

“Không được!” Tưởng Mạn la lên, ” Mẹ phải đảm bảo cho hạnh phúc của con! Tĩnh Viện à, chỉ vì mẹ không chịu nghe lời ông ngoại con, tìm một kẻ chồng không ra gì mà cả đời phải ngậm đắng nuốt cay, mẹ không muốn con cũng như thế! Thẩm Đình đã làm gì, con nói cho mẹ nghe đi, mẹ giải quyết cho con!”

Giờ khắc này đây, Tống Tĩnh Viện nhìn thấy Tưởng Mạn, lại đột nhiên nhớ đến tấm danh thiếp mà Thẩm Đình đã đưa cho cô ấy đợt trước, vô lực nói: “Mẹ, chiều nay mẹ đi gặp một người với con được không?”

Trong phòng bệnh, Thẩm Đình gõ cửa đi vào, kiểm tra tình hình Tống Thạch trước rồi mới đi đến phòng khách, làm ra vẻ như là thuận miệng hỏi: “Tống Tĩnh Viện không ở đây sao?”

Tống Hi và Nhiếp Dịch cùng nhìn nhau, đáp: “Có, vừa ra ngoài rồi.”

Thẩm Đình lặng lẽ gật đầu, không còn dáng vẻ đùa bỡn ngày trước nữa, chỉ chào họ một tiếng định rời đi.

Tống Hi ôi chao một tiếng, không kiềm được hỏi han: “Hai người cãi nhau à?”

Tống Tĩnh Viện và Thẩm Đình, một người là chị cô, một người là bạn thân Nhiếp Dịch, tự sâu trong đáy lòng cô hy vọng cả hai sẽ hạnh phúc. 

Thẩm Đình đút một tay vào túi áo blouse, tay khác duỗi ra mở cửa, nghe thấy thế thì quay đầu lại hỏi: “Cô ấy nhắc đến anh sao?”

Tống Hi không biết nên nói thế nào mới tốt 

Thẩm Đình chỉ cười lạnh tanh, mở cửa đi ra ngoài. 

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhan Gia Gia, Xin Tha Mạng!

Copyright © 2022 - MTruyện.net