Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Từ năm ngoái, nhà nước đã thực hiện chính sách giảm tải cho giáo dục tiểu học, giờ tan học được đẩy lên lúc 3 giờ 30 chiều mỗi ngày. Đây là một điều tốt đối với Tần Kiến, đồng nghĩa với việc cậu có nhiều thời gian hơn để kiếm tiền.
Nhặt ve chai, mua đi bán lại, lừa đảo, Tần Kiến càng lớn thì khả năng kiếm tiền càng cao.
Từ khi không còn làm việc ở tiệm cắt tóc, gần đây sau giờ học cậu luôn ở quán bida của Tần Ba. Quán bida không mấy khi có khách sộp, Tần Ba cũng chỉ đủ sống qua ngày, có thể cho cậu cũng chỉ là tiền cơm.
Tần Kiến không bao giờ làm ăn thua lỗ, cậu trông coi quán bida, dĩ nhiên còn có những khoản thu nhập khác.
Tần Ba ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại sáng chói, nhìn cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế sofa ở góc phòng, huých khuỷu tay vào Tần Kiến: "Thằng bé đó học lớp 5 thật à? Trông như củ cải nhỏ trong tù ấy."
Tần Kiến liếc nhìn theo, bực bội nói: "Hỏi em làm gì? Em là ba nó à?"
Tần Ba tặc lưỡi, chê bai: "Tính mày sao càng ngày càng khó chịu, miệng lưỡi cũng càng ngày càng độc vậy? Không ai ưa thế này thì sau này lấy đâu ra vợ? Sao anh lại hỏi mày? Là mày dẫn thằng bé đó đến đây mà, thằng bé đó vào còn tự giới thiệu với anh, nói tên là Phương... gì đó."
"Dẫn đến cái khỉ gì, nó bám theo em ba ngày rồi." Tần Kiến cố kìm nén cơn bực, ném một bao thuốc lá cho gã thanh niên đang chơi bida ở bàn bên cạnh, rồi ghi sổ.
Tần Ba liên tục "chậc chậc": "Mày luyện chữ kiểu gì mà đẹp thế? Lần trước mẹ anh đến đây dọn dẹp, thấy sổ sách có chữ của mày rồi đến chữ của anh, bả vớ ngay cây chổi cho anh một trận, nói tay mày mới gọi là tay, tay anh chỉ là cái móng giò."
Thấy Tần Kiến không thèm để ý, hắn lại nhớ đến vấn đề chính, tò mò hỏi: "Sao thằng bé đó lại bám theo mày? Mày cướp tiền của nó à?"
Tần Kiến nghẹn lời, nhất thời không biết trả lời thế nào. Tuy cậu không trực tiếp cướp tiền của Phương Phi, nhưng tiền của cậu ta cuối cùng cũng vào túi cậu, bây giờ phủ nhận hình như cũng không hợp lý.
Vẻ mặt của Tần Kiến quá kỳ lạ, Tần Ba nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng chế giễu: "Kiến đại gia chúng ta bây giờ khác xưa rồi, đúng là nghề nào cũng làm."
Tần Kiến mặc kệ lời mỉa mai của anh ta, nhìn quanh quán, hỏi: "Hôm nay không có ai đi đánh nhau à?"
Tần Ba khịt mũi: "Cướp thêm vài đứa nhóc con như vậy, cậu còn cần phải đi 'đánh lộn hùa' cho người khác à?"
Vừa dứt lời, cầu thang gỗ đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, một thanh niên mặc áo khoác lông chồn, lộ mắt cá chân, trên cổ xăm hình ngọn lửa, bước ba bậc lên cầu thang, vừa đi vừa hét: "Có ai đi thôn Đông Thủy không? Thắng được 100, thua mất 50."
Nói xong, hắn cũng đã đến gần, ngực phập phồng thở hổn hển, chưa kịp lấy lại hơi đã hét lớn với mọi người trong quán: "Có ai đi không? Sở Diêm Vương cầm đầu đấy."
Mọi người nghe xong xôn xao bàn tán, có người hỏi lớn: "Bên kia bao nhiêu người?"
"Bên kia chỉ có năm sáu người, chưa đến nửa tiếng là có thể về nhậu được rồi."
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, không ít người tỏ ra hào hứng.
Lúc này, có người khịt mũi, người đó ghé vào bàn bida, dùng gậy nhắm vào một quả bóng hoa: "Năm sáu người? Cũng phải xem đi đến chỗ nào chứ? Đó là trong thôn, chỗ người ta hùa nhau nhất đấy."
Đánh một cú vào lỗ, người đó dựng cây cơ lên: "Không tin à, đánh nhau thật thì cả làng sẽ liều mạng với mày."
Câu nói này như dội một gáo nước lạnh vào đám đông đang sôi sục, mọi người nhìn nhau, bắt đầu do dự. Dù sao đi 'đánh lộn hùa' cho người khác là để kiếm tiền, chứ không phải thực sự muốn làm bao cát cho người ta đánh.
Cả quán bida im bặt, mọi người nhìn nhau. Đám lưu manh lăn lộn ngoài đường này rất biết tính toán thiệt hơn, lúc này đều chọn cách đứng ngoài quan sát.
"Tôi đi. Nhưng thắng thì phải 500."
Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên, như ném một hòn đá xuống mặt hồ đang gợn sóng.
"Mày đi á?" Gã thanh niên đã lấy lại hơi, nhìn Tần Kiến từ trên xuống dưới, "Đây không phải là Tiểu Tần sao, nghe nói mấy hôm trước mày đánh Tóc Vàng à?"
Tần Kiến bước ra từ phía sau quầy, nhìn gã thanh niên: "Anh đi hỏi Tiền Đại và anh Triều đi, tôi 'đánh lộn hùa' không bao giờ giấu nghề, có bao nhiêu sức dùng bấy nhiêu sức, rất hữu dụng đấy."
Gã thanh niên tặc lưỡi: "Nghe nói thằng nhóc con mày tuy nhỏ nhưng ra tay cũng khá tàn nhẫn, nhưng mà 500 thì hơi chát rồi."
"Vào thôn 500, không vào thôn thì theo giá của anh." Cậu nhóc nhướng đôi mắt xếch lên, như một con sói đói rình rập bên ngoài bầy cừu.
Thấy mọi người trong quán bida đều đang ngóng cổ hóng chuyện, gã thanh niên nhổ một bãi nước bọt rồi nói: "Để tao hỏi Sở Diêm Vương."
Một lúc sau, hắn cầm điện thoại quay lại, nghiêng đầu vênh váo hỏi lớn: "Sở Diêm Vương nói rồi, thắng được 500, thua thì sao?"
Tần Kiến ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng lóe lên tia sắc lạnh: "Thua thì không lấy một xu."
......
"Mày đến đây làm gì? Ai cho mày đến!" Thấy Phương Phi lẽo đẽo theo sau đoàn người, gân xanh trên trán Tần Kiến giật giật.
"...Tôi... tôi lo cho cậu, đến... đến cổ vũ cậu, cậu xem tớ còn mang cả cặp sách của cậu đến nữa." Phương Phi ôm chặt hai chiếc cặp sách vào ngực, như con đà điểu muốn dùng nó để che chắn cơn giận của Tần Kiến.
"Mang cặp sách đến cổ vũ tao? Làm bài tập à!" Giọng Tần Kiến rất khó chịu, cậu liếc nhìn về phía trước, thấy Sở Diêm Vương đang nhìn mình. Gã ta đứng giữa đám đông mỉm cười, ánh mắt rõ ràng khinh bỉ.
Tần Kiến vô thức nắm chặt tay, cậu cáu kỉnh quát: "Lát nữa mày không được vào thôn với tụi tao, cứ đứng đây đợi, không được nhúc nhích, dù trong thôn có động tĩnh gì cũng không được vào, nghe rõ chưa?"
"Hỏi mày đấy! Nghe rõ chưa?!"
Phương Phi vội vàng gật đầu: "Nghe... nghe rõ rồi."
Những người đi theo Sở Diêm Vương 'đánh lộn hùa' không ít, đều là vì mức giá 500 tệ mà Tần Kiến đưa ra. Đây có lẽ là lần 'đánh lộn hùa' được trả giá cao nhất từ trước đến nay ở thị trấn Tân Phát, cũng có thể là lần hành động duy nhất mà không có tiền.
Vì thua là mất trắng, hơn nữa còn có thể bị đánh cho một trận, nên đám lưu manh đi theo đều chuẩn bị tinh thần chiến đấu hết mình. Chúng cầm theo hung khí, vẻ mặt lạnh lùng hung ác như những con chó dữ vừa được tháo xích, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh là lao vào cắn xé đối thủ.
Tần Kiến cầm trên tay một cây gậy bóng chày do Tần Ba đưa cho cậu lúc đi. Tần Ba vỗ vai cậu vài cái, bất lực hỏi: "Thiếu tiền đến vậy sao?"
Cậu nhóc xoay xoay cây gậy trên tay, cụp mắt đáp khẽ: "ừ".
Tần Ba gật đầu: "Được rồi, đi đi. Nhưng nhớ lúc ra tay thì đừng đánh vào đầu, cứ nhắm vào khoeo chân mà phang, đánh một cái là quỳ một đứa. Ra tay mạnh một chút cũng được, cùng lắm là gãy xương, không sao đâu."
Tần Kiến gật đầu, giơ tay lên, câu "Cảm ơn" cứ lượn lờ trong bụng mà không thốt ra được.
Trước mặt đám đông, Sở Diêm Vương vác cây gậy sắt trên vai.
"'Đánh lộn hùa' chơi thế nào, chắc hẳn tụi mày đều biết, nhưng tao vẫn phải nhắc lại một lần nữa, đã đi theo thì phải tuân thủ quy tắc, đã ấn tay ký tên rồi thì sống chết có số, giàu sang do trời, chết hay bị thương đều không liên quan gì đến Sở Vân tao!"
Ánh mắt hắn lướt qua từng cái đầu nhuộm đủ màu sắc: "Rõ chưa!"
"Rõ rồi!" Cả đám đồng thanh đáp.
"Tốt, vào thôn!"
......
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");