Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Khi Tống Thành Nam tìm thấy Tần Kiến, cậu đang ngồi xổm trên vỉa hè ăn kem.
Anh đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đưa tay ra: "Của tôi đâu?"
Cậu lôi từ trong tay áo đồng phục ra một cây kem ném cho anh, vừa mút kem vừa càu nhàu: "Chậm quá, chảy hết rồi."
Kem que rẻ tiền kiểu cũ nhiều đá ít sữa, dù hơi chảy nhưng vẫn cứng.
Hai người vừa ăn kem vừa nhìn trời, mãi đến khi que kem bị nhai nát, cậu thiếu niên mới hỏi: "Sao anh biết?"
Chỉ vài chữ ngắn ngủi không đầu không đuôi, nhưng Tống Thành Nam hiểu.
"Đoán thôi." Anh rút que kem ra khỏi miệng Tần Kiến, "Cái thói quen gì vậy, lần nào ăn kem xong cũng phải nhai nát que kem."
Que kem có vị ngọt, nhận thức này hình thành từ khi Tần Kiến bảy tuổi.
Lúc đó, Bạch Hà vừa bỏ cậu mà đi, Tần Thiết Phong trút hết oán hận lên người cậu. Tần Kiến khi đó sống rất khổ, bữa đói bữa no là chuyện thường.
Khi việc no bụng trở thành ưu tiên hàng đầu thì những thứ như kem chỉ là "dệt gấm thêm hoa", không còn sức hấp dẫn đặc biệt nữa.
Nhưng cuộc sống thường không như ý, Tần Kiến đang đói meo lại bất ngờ được cho một que kem vào ngày nóng nhất mùa hè năm đó, lúc cậu đang than thở sao không phải là bánh mì thì nước kem chảy đã nhỏ xuống tay.
Trời quá nóng, kem tan quá nhanh. Cậu vội vàng liếm, lo bên này lại quên bên kia, khi cuối cùng ăn hết cây kem, sự mệt mỏi và chật vật cùng ập đến. Cái bụng trống rỗng giờ lạnh buốt, "thần khí" giải nhiệt mùa hè rõ ràng không mang lại trải nghiệm tốt đẹp cho Tần Kiến.
Đang cắn que kem ngẩn người, một vị ngọt thanh của gỗ lan tỏa trên đầu lưỡi. Tần Kiến mút mát, vẫn rất ngọt, cậu như phát hiện ra một vùng đất mới, hoặc là tìm thấy một trò tiêu khiển trong cái nóng oi bức. Mãi đến khi đầu lưỡi tê dại, cậu mới nhai nát que kem, vắt kiệt chút vị ngọt cuối cùng còn sót lại.
Vì vậy, que kem trong miệng Tần Kiến thường không toàn thây.
"Anh không sợ đoán sai bị vả mặt à?" Cậu thiếu niên nhổ mẩu gỗ vụn trong miệng ra hỏi.
"Không có gì đoán không ra, với cái tính khí chó má và ngang ngược của cậu, chuyện này chắc chắn là do cậu làm." Tống Thành Nam liếc nhìn Tần Kiến, "Tốn công vô ích."
Bỏ qua cái lườm của Tần Kiến, người đàn ông xích lại gần cậu thiếu niên, nhẹ nhàng huých vai cậu, cười hỏi: "Tôi cũng tốt với cậu lắm mà, khi nào cậu báo đáp?"
Tần Kiến ngẩn người một lúc, không phải vì ngạc nhiên trước sự trơ trẽn của Tống Thành Nam, cũng không phải vì tức giận với lời trêu chọc của anh, mà là sự lúng túng và thất vọng khi kế hoạch bị vạch trần.
Những đêm mất ngủ, một nửa thời gian cậu đều nghĩ về việc sau này sẽ báo đáp Tống Thành Nam như thế nào. Tương lai của thiếu niên luôn đầy hứa hẹn, vì vậy trong kế hoạch của cậu có tiền bạc, quyền lực, địa vị, thậm chí cả phụ nữ...
Nhưng Tần Kiến luôn cảm thấy chưa hoàn hảo, nhất định là thiếu thứ gì đó. Cậu như người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ngày đêm trăn trở tìm cách giải đáp, mãi đến khi đọc vài cuốn sách nổi tiếng mới chợt hiểu ra.
Thiếu tính kịch tính và lãng mạn.
Không biết tại sao Tần Kiến lại nghĩ đến hai từ "lãng mạn". Cậu vốn ít cảm xúc, nhưng lại đọc được sự lãng mạn từ mỗi câu chuyện thăng trầm.
Những gì đạt đến sự hoàn hảo đều là lãng mạn. Vì vậy, cậu mong muốn trưởng thành, mong muốn thành đạt, mong muốn một sự lãng mạn hoàn hảo.
Vậy mà giờ đây, niềm mong mỏi ngày đêm của cậu lại bị Tống Thành Nam chọc thủng bằng một câu nói đùa. Không có hồi hộp, không có bất ngờ, sự lãng mạn vỡ tan tành. Tần Kiến chỉ muốn nhặt vội lời nói của Tống Thành Nam nhét lại vào miệng anh, cậu cực kỳ khó chịu, mặt mày cau có nói: "Anh tốt với tôi cái khỉ gì!"
Vừa dứt lời, cánh cửa ngôi nhà đối diện đường mở ra, một đám trẻ năm sáu tuổi chạy ùa ra. Tần Kiến nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt lướt qua nhóm phụ nữ đang ồn ào, nhìn về phía sân nhà đó.
Phía trước ngôi nhà có một hàng rào sắt, được sơn màu xanh da trời, màu sắc tươi sáng, trên đó có hàn vài chữ sắt: Trường Mầm non Khai Trí.
Đợi nhóm phụ nữ đón con rời đi, Tần Kiến mới đi đến cổng, cậu ngồi xổm xuống dang rộng tay, đón cô bé lao ra như quả pháo.
"Anh! Anh đến rồi, em nhớ anh lắm!" Hiểu Hiểu ôm cổ Tần Kiến vừa vui mừng vừa trách móc, "Sao lần nào anh cũng đến đón em cuối cùng vậy, mỗi lần tan học em đều muốn nhìn thấy anh ngay lập tức!"
"Mấy bà cô già phiền phức quá." Tần Kiến bế Hiểu Hiểu lên, nhấc nhấc thử trọng lượng, "Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ chen lên trước họ."
Tống Thành Nam đi từ phía sau đến, cười cười vỗ tay: "Hiểu Hiểu, lại đây chú Tống bế, lát nữa chúng ta ra chợ mua đùi gà, tối nay cho Hiểu Hiểu ăn thêm nhé?"
"Dạ!" Hiểu Hiểu từ trong vòng tay Tần Kiến trèo lên vai Tống Thành Nam, nói thật thì con bé thích được Tống Thành Nam bế hơn, vững chắc, mạnh mẽ, cảm giác an toàn hơn nhiều.
Đầu năm nay, Tần Kiến đã thực hiện lời hứa một năm của mình, đón Hiểu Hiểu về từ nhà cô ruột. Tuy cậu vẫn còn nghèo, nhưng vì không còn chấp niệm "xét nghiệm ADN" nữa, áp lực kinh tế giảm đi rất nhiều.
Cuối tuần cậu vẫn đến ga tàu hỏa tìm khách, ngày thường nhận làm bài tập thuê, cộng thêm tiền cho thuê nhà, thu nhập đủ trang trải chi tiêu sinh hoạt hàng ngày của cậu và Hiểu Hiểu.
Ngày quyết định đón em gái về, Tần Kiến dọn dẹp căn nhà đang thuê chung với Tống Thành Nam sạch sẽ từ trong ra ngoài. Cậu xách túi đựng đồ dùng cá nhân và quần áo gõ cửa phòng Tống Thành Nam.
"Vì phải nuôi em gái, sợ làm phiền tôi nên muốn chuyển đi tìm chỗ khác à?" Tống Thành Nam hiếm khi ở nhà vào ngày nghỉ, không phải tăng ca thì cũng chạy về quê giúp Thẩm Bình làm ruộng. Hôm đó anh lại ở nhà, mặc bộ đồ rằn ri rộng thùng thình, lén lút không biết đang làm gì.
Anh lấy tờ báo che thứ đồ bên cạnh lại, đứng dậy đi về phía Tần Kiến: "Tôi hỏi cậu trước, cậu đón em gái về định nuôi nó thế nào? Chương trình học của cậu ngày càng nặng, có thời gian và sức lực chăm sóc con bé không?"
"Hơn nữa, nó đã đến tuổi đi học rồi, cậu có kế hoạch gì cho tương lai của nó chưa?"
Thấy thiếu niên cau mày không nói, Tống Thành Nam vỗ đầu cậu: "Nuôi con nít không phải chỉ cần thêm cái giường, thêm đôi đũa là xong đâu."
"Để tôi suy nghĩ xem, chuyện này phải làm sao." Một câu nói khiến Tần Kiến yên tâm.
Cách làm của Tống Thành Nam rất hiệu quả. Sau khi được Tần Kiến đồng ý, Hiểu Hiểu được gửi vào trường mầm non bán trú, hình thức gửi trẻ 5 ngày trong tuần, vừa giải quyết được vấn đề không ai chăm sóc Hiểu Hiểu, vừa để hai anh em tận hưởng tình cảm ruột thịt vào cuối tuần.
Trường mầm non là do Tống Thành Nam tìm giúp, là trường mầm non gia đình bình thường, ăn ở không được tốt lắm nhưng cũng không bao giờ dùng đồ kém chất lượng, chương trình học cũng chỉ là cộng trừ nhân chia đơn giản. May mà giáo viên ở trường tính tình dịu dàng, rất kiên nhẫn, được đánh giá khá tốt.
Dịu dàng thì dịu dàng, nhưng dịu dàng quá mức.
Khi Tần Kiến thấy cô giáo mầm non trẻ tuổi nở nụ cười ngọt ngào với Tống Thành Nam, ngọn lửa âm ỉ trong lòng cậu bỗng "bùng" lên.
Cậu bế Hiểu Hiểu lên, cười khẩy: "Ảnh trong ngăn kéo bàn làm việc của chủ nhiệm Tống vẫn chưa đủ nhiều sao? Không có tấm nào vừa mắt, định đổi một loạt mới à?"
Nói xong, cậu liếc nhìn cô giáo một cái rồi bế con bé bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
"Anh, phải cười chứ." Hiểu Hiểu dùng hai ngón tay kéo khóe miệng Tần Kiến lên, "Anh không vui sao?"
"Không có, anh rất vui, chúng ta đi mua đùi gà thôi."
"Không đợi chú Tống sao?"
"Không đợi."
"Anh không muốn chú Tống yêu cô Lưu sao?"
"Cái gì, khụ khụ, trẻ con nói gì mà... yêu với không yêu."
"Trẻ con cũng biết yêu mà, yêu là muốn ở bên người đó mãi mãi."
"... Ở bên nhau mãi mãi?"
"Ừ... ở bên nhau mãi mãi."
Tần Kiến đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng đang lảng vảng dưới cửa sổ nhà mình. Gầy gò, lưng hơi còng, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy được sự do dự và lo lắng của bà ta.
Nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, Tần Kiến kìm nén cảm xúc lẫn lộn trong lòng, cười khẩy: "Phải, những người không muốn ở bên mình mãi mãi, đều không được coi là yêu mình."
Người đó nghe thấy tiếng động từ từ quay người lại, lộ ra khuôn mặt tiều tụy nhưng vui mừng, bối rối nhưng lại đầy hy vọng.
"Kiến Kiến, Hiểu Hiểu, mẹ về rồi." Bà ta nói.
—----
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");