Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Phương Phi say khướt nằm bò ra quầy bar, lắc lư theo điệu nhạc.
Tần Kiến bước vào quầy, đặt chai rượu rỗng vào thùng carton dưới đất rồi đứng thẳng dậy nhìn Phương Phi say mèm, khẽ nhíu mày. Bàn tay to lớn giữ lấy đầu cậu nhóc, quan sát sắc mặt cậu dưới ánh đèn mờ ảo. Sau đó buông tay ra, cái đầu lại vô lực gục xuống, tiếng động khi chạm vào mặt bàn nghe khá đau.
"Tần Kiến! Cậu vô tình, cậu lạnh lùng!" Phương Phi xoa xoa cái trán đỏ ửng tức giận, nhưng lại bị tiếng ợ rượu làm giảm khí thế, trông vừa đáng thương vừa ngốc nghếch.
Tần Kiến lau ly rượu, lời nói ra cũng sắc bén như mảnh thủy tinh trong tay: "Hôm qua tin tức nói có một tên say rượu chết cóng ngoài đường, khi được phát hiện thì thi thể đã cứng đờ rồi."
Phương Phi rùng mình một cái, có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Giọng nói lại vang lên: "Tôi nhớ sang năm cậu mới 15 tuổi đúng không? Yêu sớm, uống rượu, trường học sẽ xử lý thế nào?"
Phương Phi trợn mắt: "Liên quan gì đến cậu, bây giờ đang nghỉ đông."
Tần Kiến "ừm" một tiếng, cầm chiếc điện thoại cũ lên nhìn: "Tám giờ mười lăm mỗi tối, giáo viên toán của cậu đều đến đây ngồi một lát."
Tên say rượu nhỏ đột nhiên thẳng lưng, khó tin hỏi: "Lão già cổ hủ đó á? Cái người cài cúc áo từ trên xuống dưới, trời nóng đến mấy cũng không mặc áo ngắn tay, Trương Trí Nhiêu, ông ta sẽ đến đây sao?"
Tần Kiến gật đầu: "Lúc nào cũng đúng giờ."
Phương Phi khịt mũi coi thường: "Cậu dọa tôi đấy à, hơn nữa cho dù ông ta có đến thì làm sao biết tôi yêu sớm?"
Tần Kiến treo ngược chiếc ly đã lau sạch lên giá, đưa ngón cái và ngón trỏ vào miệng, huýt sáo một tiếng lanh lảnh. Vài vị khách ở gần đó cười nhìn sang, lớn tiếng hỏi: "Sao thế Tiểu Tần?"
Tần Kiến chỉ vào Phương Phi: "Mọi người biết cậu ta bị sao không?"
"Thất tình chứ sao." Mọi người cười ồ, "Cả buổi tối cứ lải nhải mãi, ai mà chẳng biết."
Một người khác hùa theo: "Em trai, đừng thở ngắn than dài nữa, cỏ thơm trên đời thiếu gì, chỉ cần cậu súng ống còn mạnh, gái theo đầy."
Người bên cạnh phụt một ngụm rượu, ánh mắt liếc hạ thân Phương Phi, trêu chọc: "Nó còn con nít, mẹ kiếp "thằng nhỏ" có phát triển chưa còn chưa biết, người ta còn trong sáng lắm, mày đừng nói chuyện hạ lưu như vậy."
Nói xong, mọi người cười ồ.
Say rượu dễ nổi nóng, Phương Phi vỗ bàn một cái, hơi rượu bốc lên mặt, cậu ta nhảy xuống ghế cao, cởi thắt lưng trước mặt mấy người kia: "Tôi phát triển rồi! Không tin thì cho xem này!"
Quán bar vốn đã nhỏ, bên này ồn ào bên kia cười cợt, nhiều người hóng hớt không sợ chuyện lớn, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
"Mẹ nó!" Tần Kiến không ngờ Phương Phi say rượu lại có thể ngu xuẩn đến mức này, cậu nhanh chóng đi vòng ra khỏi quầy bar, vội vàng quấn quần áo lung tung cho Phương Phi, kẹp cậu ta dưới cánh tay, dỗ dành: "Phát triển rồi, phát triển rồi, chúng tôi đều biết, không cần phải chứng minh."
"Súng ống mạnh mẽ!" Con mèo say rượu phả ra mùi rượu.
"Mạnh, mạnh lắm." Tần Kiến đã nhiều năm rồi không cảm thấy bất lực như vậy, cậu chỉ có thể thuận theo lời con mèo mà dỗ dành.
"Không ngờ cuộc sống của Kiến đại gia lại đặc sắc như vậy." Đang lúc rối bời, một giọng nói mang theo ý cười vang lên, giọng nói đó át cả tiếng nhạc ồn ào, truyền rõ ràng vào tai Tần Kiến khiến cậu cứng người.
Ngước mắt nhìn lên, cậu thấy Tống Thành Nam đang đứng tựa người ở lối vào quán bar. Chiếc áo phao dáng dài màu đen mở rộng, để lộ áo sơ mi cùng màu bên trong, kiểu dáng hết sức bình thường, nhưng vì anh cao ráo nên mặc lên trông rất phong độ. Một tay anh kẹp điếu thuốc, một tay đút túi áo phao, tóc dài hơn lần trước gặp, che đi đôi lông mày sắc bén, tăng thêm vài phần đẹp trai phóng khoáng.
Tần Kiến kéo Phương Phi dưới cánh tay lên, mỉm cười đáp lại: "Sao anh lại đến đây?"
Người đàn ông bước tới, mỗi bước chân đều như tiếng trống dội vào lòng Tần Kiến. Cho đến khi anh đứng cách cậu chỉ một bước chân, Tần Kiến kìm nén cảm xúc mãnh liệt, cụp mắt xuống, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Kiến đại gia vui đến mức quên cả đường về, chẳng lẽ không cho tôi đến thăm ngài à?"
Tiếng thở phà vào tai, Tần Kiến ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc. Quán bar là nơi phóng túng, không thiếu mùi thuốc lá và mùi bia rượu cay nồng, nhưng Tần Kiến đã ngâm mình ở đây nhiều ngày lại đặc biệt thích mùi hương này. Mẹ kiếp, thật là quyến rũ.
Lời nói của Tống Thành Nam có chút trách móc, là sự bộc lộ tâm trạng u uất những ngày qua. Nhưng anh cũng không mong Tần Kiến sẽ vì thế mà áy náy, không đợi cậu trả lời đã hỏi: "Đây là thằng nhóc nhà họ Phương à?" Ánh mắt anh dừng lại một chút ở nơi duy nhất sáng đèn sau quầy bar, nơi treo giấy phép kinh doanh của quán, "Ông chủ quán này không biết bán rượu cho trẻ vị thành niên là phạm pháp sao?"
Tần Kiến biết, tuy Tống Thành Nam đã cởi bỏ quân phục, nhưng bản tính chính trực vẫn không hề giảm, cậu giải thích: "Lúc cậu ấy đến đây đã say rồi, không biết đã uống rượu ở đâu nữa."
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh từ cửa thổi vào, bóng đèn treo lơ lửng đung đưa vài cái, nguồn sáng bị một bóng người vạm vỡ che khuất gần hết. Người đó giậm chân phủi tuyết, bước vào trong.
Tần Kiến theo bản năng nhìn đồng hồ, tám giờ mười lăm.
Người đàn ông vạm vỡ bước qua Tống Thành Nam định tìm chỗ ngồi quen thuộc của mình, đi được nửa đường thì dừng lại.
"Phương Phi?" Anh ta nghiêng đầu nhìn tên say rượu đang bị Tần Kiến kẹp dưới cánh tay, "Uống rượu rồi à?"
Giọng nói có chút quen thuộc, Phương Phi mở hé mí mắt, trong tầm nhìn hạn hẹp là dây giày được buộc gọn gàng, nơ bướm hai bên cân xứng, to nhỏ đều nhau, cực kỳ hoàn hảo; nhìn lên trên là cúc áo khoác được cài kín mít từ dưới lên trên. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở cái đầu trọc lóc, không đội mũ, tóc bám sát da đầu, phủ một lớp râu lún phún, còn dính vài bông tuyết nhỏ chưa kịp tan.
Tần Kiến cảm thấy con cá chết dưới cánh tay mình giãy giụa một cái, áo cậu đột nhiên bị túm chặt, Phương Phi cố gắng ngẩng đầu lên, mặt mày hoảng sợ: "Lão Tần, cậu không thể giao tôi cho Trương Trí Nhiêu được."
Tần Kiến vỗ về cậu ta, nhìn thẳng vào người đối diện: "Thầy Trương, giờ phải làm sao?"
"Đưa đây." Thầy giáo dạy toán vạm vỡ có kiểu tóc đầu gấu đưa tay ra, "Tôi đưa em ấy về nhà."
"Vâng." Tần Kiến đẩy tên say rượu qua, mặc kệ ánh mắt giận dữ của Phương Phi, vỗ vai cậu ta, "Nghe lời thầy."
Không tốn chút sức lực nào, thầy giáo dạy toán lực lưỡng vác Phương Phi lên vai. Thực sự là vác, giống như vác một bao gạo. Lúc thầy giáo đẩy cửa ra, Tần Kiến chỉ kịp nghe thấy câu cuối cùng: "Im miệng nào Phương Phi, nếu em mà nôn lên người tôi, tôi còn cả chục đề kiểm tra đấy."
Vở kịch khôi hài kết thúc, Tần Kiến lại cảm thấy không thoải mái. Trong lúc bối rối hoang mang, cậu chỉ có thể nói lời cay nghiệt: "Chủ nhiệm Tống, xem náo nhiệt đã chưa?"
"Tôi đến thăm cậu, tiện thể xem náo nhiệt." Tống Thành Nam đi đến quầy bar, ngồi vào chỗ vừa nãy của Phương Phi, anh chỉ vào bàn, "Nghe nói con pha chế rượu rất ngon, cho chú một ly."
Thấy Tần Kiến mặt mày khó chịu, anh lại cười đổi giọng: "Cho anh, làm cho anh một ly."
Tần Kiến bước vào quầy bar, quay lưng về phía Tống Thành Nam chọn rượu: "Uống gì?"
"Tùy ý, chọn món nào em giỏi nhất." Người đàn ông dùng ngón tay cái gẩy tàn thuốc, mang theo chút phong trần.
Ngón tay Tần Kiến lướt qua những chai rượu đủ màu sắc, hết chai này đến chai khác. Theo từng chuyển động của ngón tay, ánh mắt cậu càng lúc càng sâu, vẻ mặt càng lúc càng điên cuồng. Sự tuyệt vọng và kiên quyết, cuồng nhiệt và cố chấp hòa quyện vào nhau, khiến cậu trông vừa âm u vừa đáng sợ.
Cuối cùng, ngón tay dừng lại trên một chai rượu màu đen. Tần Kiến nhướng mày, cậu chậm rãi lấy chai rượu xuống, xoay người, thản nhiên nói: "Chủ nhiệm Tống, hôm nay mời anh uống món ngon."
—---
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");