Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*V*
Trong căn phòng sáng sủa tràn ngập *** cùng màu sắc và mùi vị thanh âm *** mỹ, đặc biệt là trên cái giường lớn có thân thể hai người đàn ông quấn quýt.
Hai người nằm nghiêng, Đường Thiên dùng đôi tay lớn nhấc một chân Thẩm An Hoa lên, từ phía sau cậu không ngừng chạy nước rút, tay kia của anh ở phía trước Thẩm An Hoa không ngừng lộngnam căn đang liên tụctiết ra *** dịch.
Cùng với tốc độ đâm vào càng lúc càng nhanh, Thẩm An Hoa khó chịu mà xoay xoay thân thể, nhử ra những tiếng rên rỉ hòa nức nở. Chẳng bao lâu, Đường Thiên gầm nhẹ một tiếng đem dịch thể nóng hổi bắn vào cái động mê mị ướt đẫm chặt chẽ. Thẩm An Hoa cảm giác bên trong mình bị nóng đến co rút một chập, liền lần thứ hai bắn trên tay Đường Thiên, khoái cảm xông thẳng lên não khiến trước mắt Thẩm An Hoa nhất thời trắng toát.
Đường Thiên bắn xong chưa muốn rút ra, cái thứ nửa cương cứng đó vẫn nằm tại huyệt động êm ái. Buông đùi Thẩm An Hoa xuống, Đường Thiên một tay đùa bỡn huynh đệ đã nhỏ lại của Thẩm An Hoa, một tay vuốt ve ngực cậu, cẩn thận tận hưởng dư vị còn sót lại.
Liên tục hoan ái mấy tiếng đồng hồ làm Thẩm An Hoa bủn rủn, toàn thân vô lực, chạm vào bất cứ chỗ nào trên cơ thể cũng hơi hơi đau nhức. Hai người im lặng, an tĩnh hưởng thụ bầu không khí ấm áp, Thẩm An Hoa mệt mỏi để sắc lang đằng sau vỗ về chơi đùa thân thể mình.
Cho đến khi cảm thấy cái thứ gì vẫn nằm trong cơ thể mình đang trướng lại dần lên, Thẩm An Hoa mới cuống quýt lắclắc thân thể hòng đem cái vật đó đi ra ngoài. Miệng cũng không ngừng xin miễn:
“Rút ra đi, em không được, Đường Thiên, đi ra ngoài, không được đâu.”
Lời vừa rời miệng, âm thanh khàn khàn làm mình cũng giật mình, phân thân của Đường Thiên nhất thời bị đẩy sâu vào một chút.
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng, Đường Thiên đã cấm dục hai tuần thực sự rất muốn làm thêm lần nữa, nhưng nghĩ người yêu đã không chịu được “thương yêu” thêm lần nữa, liền đem một đại quyết tâm rằng chờ một lúc nào đó đem tiểu ái nhân được nghỉ ngơi tốt đem đi lột da bỏ xương hấp nướng xào.
Chậm rãi đem bảo bối của mình rút ra khỏi, trong chốc lát hai người không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ *** tình. Cuối cùng cũng đi ra, Đường Thiên thoải mái đem Thẩm An Hoa mềm nhũn ôm vào lòng, hướng đến nhà tắm, vừa đi vừa nói:
“Sao lại nhẹ thế này? Phải nuôi cẩn thận mới được.”
Dựa đầu vào vai Đường Thiên, Thẩm An Hoa tựa như một chú mèo thỏa mãn lườm Đường Thiên một cái, không thèm để ý những lời Đường Thiên nói.
Bởi vì bồn tắm Thẩm gia không đủ lớn để chứa hai người đàn ông trưởng thành, Đường Thiên đành đặtThẩm An Hoaxuống, dùng vòi sen tắm cho Thẩm An Hoa, đến khi bồn tắm đầy nước nóng, mới bếcậu thả vào bồn ngâm mình, thêm một chút tinh dầu để thư hoãn thân thể mệt mỏi của cậu.
Sau khi xử lí xong cho Thẩm An Hoa, Đường Thiên nhanh chóng đi ra ngoài, chậm chút nữa là mình lại biến thân thành sói mất. Tùy ý tìm một cái quần jean, Đường Thiên đầu tiên đi xem bảo bối nhi tử đã tỉnh ngủ đang tự chơi một mình, hôn lên mặt đứa con ngoan một cái, rồi thu thập các loại chăn gối bị *** dịch làm cho rối tinh rối mù. Thay chăn gối sạch sẽ lên, nhìn đồng hồ, ngô, đã đến bữa trưa rồi, An An của anh đã đói lắm rồi đây, dù sao vừa mới làm một trận vận động kịch liệt như vậy a.
Mặc dù có chút không hài lòng, nhưng Đường thiếu gia thấy con đường tương lai sáng tỏ tâm tình rất khoái trá mà đi vào phòng ngủ, đem Thẩm An Hoa đã buồn ngủ ôm lấy dùng khăn tắm bao bọc bế lên giường. Khi giúp Thẩm An Hoa lau nước trên người, nhìn thân hình trắng nõn đã đầy những vết hôn xanh xanh tím tím, Đường Thiên đắc ý không thôi, bèn thổi nhẹ vào tai Thẩm An Hoa, nói:
“An An muốn ăn gì? Anh nấu cho.”
Ánh mắt buồn ngủ nặng nề nhìn Đường Thiên, Thẩm An Hoa mơ mơ màng màng nói:
“Thiên nấu gì em cũng thích.”
Sau đónhắm mắt tựa như không chống đỡ được.
Đường Thiên đại hỉ, tâm tình tựa như ngồi lên Thần Châu hoan hỉ phóng đến tận trời. Nhìn Thẩm An Hoa trước mắt ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ không chút nào phòng vệ, Đường Thiên trong lòng nóng lên, thầm nghĩ xem ra việc con mình đổi họ thành họ Đường cũng không xa nữa.
Yêu thương hôn lên đôi môi Thẩm An Hoa, kéo chăn đắp cho cậu xong Đường Thiên liền nghĩ, nấu gì cho An An ăn ngon đây?
******
Lúc Thẩm An Hoa tỉnh dậy thì thấy cảnh như thế này trước mặt.
Đường Thiên ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, cúi đầu vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa có chút sủng nịch cầm bình sữa cho Thẩm Quân Hòa mút mút, Thẩm Quân Hòa hai mắt đẫm lệ thút tha thút thít cực kì ủy khuất mà mút sữa daddy pha cho.
Nhìn là hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra, Thẩm An Hoa lặng lẽ cười. Hiểu rõ sữa mẹ là tốt nhất cho trẻ nhỏ, Thẩm An Hoa yêu con như vậy đương nhiên sẽ chọn phương thức cho con bú. Thẩm Quân Hòa từ khi vừa mới lọt lòng đều bú sữa mẹ, chỉ thỉnh thoảng có tình huống gì đặc biệt xảy ra, Thẩm An Hoa mới để Thẩm Quân Hòa bú bình. Mà quen uống loại sữa tinh khiết thiên nhiên dinh dưỡng cao mùi vị ngon, Thẩm Quân Hòa đương nhiên sẽ không thích uống cái loại sữa “quái vị” bỏ thêm không ít những thứ lung tung đó. Mỗi lần để Thẩm Quân Hòa bú bình, Thẩm Quân Hòa đều bày ra cái vẻ tâm không cam lòng không muốn này.
Còn đang nghĩ đến cái chuyện thú vị của con, đột nhiên thấy một gương mặt lớn xuất hiện trước mắt, Thẩm An Hoa cực kì hoảng sợ, nghẹn giọng hỏi:
“Anh làm gì thế?!”
Đường Thiên gương mặt vô tội nói:
“Anh đang nhìn An An suy nghĩ cái gì. An An cười thật dịu dàng nha, không biết đang nghĩ gì hay là nhớ đến ai?”
Nghe giọng Thẩm An Hoa, Đường Thiên không để ý sự bất mãn của Thẩm Quân Hòa rút bình sữa ra đặt một bên, sau đó lấy nước ấm chuẩn bị từ lâu đưa cho Thẩm An Hoa, lại đón lấy bình sữa đưa vào miệng Thẩm Quân Hòa đang chuẩn bị khóc. Tất cả những động tác này tựa như nước chảy mây trôi cực kì lưu loát liền mạch, trong lúc đó cũng không quên quay mặt giả vờ dễ thương với Thẩm An Hoa, hoàn toàn không để ý đến gương mặt ai oán của con mình.
Bị hai cha con dở hơi làm cho bật cười, Thẩm An Hoa ngồi dậy uống nước, cảm thấy thân thể không có vấn đề gì lắm, chỉ là thân dưới có chút ê ẩm hơi đau, mặt thoáng đỏ bừng. Ngẩng đầu nhìn Đường Thiên vẫn đang đăm đăm nhìn mình, liền nhịn cười nói:
“Vừa nãy hả, đang nghĩ đến một người con trai, bất quá anh yên tâm, người này không phải là anh.”
Mắt thấy biểu tình của Đường Thiên từ từ cứng lại, khóe môi dù đang nhếch lên những không có chút ý cười, trong ánh mắt cũng chậm rãi lạnh dần, Thẩm An Hoa đảo mắt: “Em nghĩ đến con em không được chắc. Anh tính làm cái mặt này cho ai xem.”
Đương nhiên, câu sau là chỉ nói thầm trong miệng mà thôi.
Nghe được câu này, Đường Thiên diễn ngay cho Thẩm An Hoa xem một Trung hoa tuyệt kỹ — biến sắc mặt.
Cười dịu dàng nói:
“Thì ra là nghĩ đến Quân Quân a. A, đói bụng sao? An An, anh ninh canh gà, làm cháo táo đỏ, em muốn anh mang đến cho em ăn, hay là đi ra ăn?”
Canh, cháo… không cần đoán cũng biết anh ta nghĩ gì, Thẩm An Hoa lườm Đường Thiên. Suy nghĩ một chút, cậu quyết định đi ra nhà ăn, cũng không phải chưa từng trải qua, đột nhiên bị nam nhân đối đãi tử tế thế này chỉ làm cậu thấy là lạ.
“Đi ra ngoài ăn.”
Vừa nói, Thẩm An Hoa vừa xốc chăn ra xuống giường, nhưng vừa đứng lên hai chân đã mềm nhũn, nhìn thấy mình sắp té xuống dưới, Đường Thiên nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cậu mới không bị thương! Phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của anh, Thẩm An Hoa tránh ánh mắt Đường Thiên, ngượng ngùng đỏ mặt.
Đường Thiên nhìn thấy gò má đỏ bừng của Thẩm An Hoa, gương mặt lo lắng cũng biến thành nụ cười không có hảo ý, đưa Thẩm Quân Hòa cho Thẩm An Hoa, sau đó bất ngờ bế cậu lên, Thẩm An Hoa kinh hô một tiếng ôm chặt Thẩm Quân Hòa trong lòng. Thấy nụ cười gian trá cùng *** tà của Đường Thiên, Thẩm An Hoa bất đắc dĩ nói:
“Thả em xuống, em tự đi được, cũng có phải xa xôi gì đâu.”
Đương nhiên, cậu nói cũng chỉ là nói mà thôi, cậu hiểu thừa Đường Thiên sẽ không để cậu tự đi đâu. Trên thực tế đúng là Đường Thiên không để cậu tự đi thật mà đem cậu bế thẳng một đường đến trên ghế phòng ăn.
Ngồi trên ghế, Thẩm Quân Hòa đã bú xong sữa bình, Thẩm An Hoa liền đem bình sữa đặt lên trên bàn. Nhìn Đường Thiên vội vội vàng vàng đem cơm nước đi làm nóng rồi đặt lên bàn, Thẩm An Hoa đột nhiên có cảm giác không thực tế. Tất cả những điều này, đều là sự thực sao? Cậu thực sự vì Đường Thiên mà sinh ra một đứa con, rồi Đường Thiên thực sự ở bên cạnh cậu sao? Cậu cuối cùng cũng có một gia đình sao?
“An An, An An? Ngẩn người gì thế? Đã ăn được rồi đó, uống trước canh này nhé.”
Đột nhiên, âm thanh dễ nghe của anh làm Thẩm An Hoa hoảng hốt, cậu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, ngắm nhìn đôi mắt ôn nhu như nước.
“A, đưa Quân Quân cho anh bế, thiếu chút nữa quên mất em đang bế con không có ăn được. Em nếm trước canh này coi, cẩn thận nóng, cái này là anh hỏi dì hàng xóm nấu đó. Dì ấy nói là canh này rất có tác dụng bồi bổ thân thể…”
Nhìn trước mặt bữa cơm nóng hổi, bên tai là âm thanh của anh không ngừng liến thoắng đầy quan tâm, thỉnh thoảng thêm một chút âm thanh vô nghĩa của trẻ nhỏ phát ra, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm canh gà ấm ấm. Thẩm An Hoa nhắm hai mắt, dùng thanh âm khẽ run mà nói: “Uống ngon lắm…”
Nhìn giọt lệ chảy xuống từ mắt Thẩm An Hoa, đôi mắt Đường Thiên lộ ra yêu thương sâu đậm. An An của anh, vốn từ trước đến nay chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì, chỉ yên lặng mà nhận vào tất cả. Anh đối với cậu luôn luôn là đòi hỏi, hôm nay chỉ cần một bát canh, đã khiến trái tim cậu rung động… Mình trước đây đúng là quá phận rồi.
Nghĩ như vậy, Đường Thiên lại gần Thẩm An Hoa, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ trên làn da trắng nõn.
———————
Mình chưa hề phụ tình nhau nhé, mình lại H xíu xiu tiếp nhé ~ ;;)~~~
An An đã bị hạ gục, Đường Đường sắc ma đã thắng lợi bước đầu chăng? =))))))))))~~~