Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tướng công, chỉ nương tử là được khi dễ, ngoài ra, ai cũng không được!
Vệ phủ nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ tuyệt đối không nhỏ, thậm chí so với Tịch phủ còn lớn hơn rất nhiều, chẳng qua thiết kế bên trong không có khoan thai hoa quý thôi.
Vệ Linh Tê mang Tịch Phi Nghiêu đi dạo vòng vòng bên trong, thuận tiện giới thiệu cho nàng tác dụng mỗi tòa nhà cùng một vài lầu các, cuối cùng lặng lẽ mang nàng đến khu vắng người nhất Vệ phủ, là một mảnh rừng trúc ngay ngắn đã bị bỏ quên, cây trúc mọc tươi tốt xanh biếc, còn sâu trong biển trúc có xây dựng một trúc lâu, đồ vật bên trong đều đầy đủ, để người ta cảm thấy vạn phần khả nghi.
Rõ ràng nơi này hẳn đã hoang phế, tại sao lại có một tòa trúc lâu?
Nghĩ đến đây, Tịch Phi Nghiêu không khỏi có chút nổi dậy lòng hiếu kỳ.
“Nương tử, nói cho nàng biết, người sống ở nơi này thế nhưng rất lợi hại, một ngày người ấy có thể ăn mười con gà, mười con vịt, với mười cái bánh bao nhân thịt!” Mặt Vệ Linh Tê hâm mộ lấy tay ra dấu.
“Nàng biết không, người này chính là sư phụ của ta! Lợi hại không? Hừm hừm, lúc còn bé ta đặc biệt hâm mộ người, ăn nhiều như vậy cũng không no chết, đây là tuyệt kỹ lợi hại nhường nào? Cho nên, ta liền bái người làm sư, âm thầm để sư phụ ở tại đây.”
Tịch Phi Nghiêu nghe thấy đầu đầy mồ hôi, nàng còn tưởng sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, loại cảnh tượng này chẳng phải sẽ là cao thủ võ lâm, tông sư đã thoái ẩn giang hồ sao? Làm sao đến nhà Vệ Linh Tê, biến thành một tên ăn hàng? Ăn hàng thì cũng thôi, kẻ ngốc nghếch này còn bái người ta làm sư học bản lãnh ‘đại vương dạ dày’, thật tình, nàng cũng không biết nên nói gì.
“Nha đầu thối, có ai bôi tro trát trấu sư phụ của mình như ngươi không?!”
Một cái xương gà không đi chệch hướng đập vào đầu Vệ Linh Tê, đập vào làm nàng ‘A’ một tiếng, sờ trán đau nhức ngồi xổm bên dưới.
“Ai ui, sư phụ, ta chẳng qua chỉ nói với nương tử ngươi rất lợi hại thôi mà, sao lại đánh ta?”
Muội cái đồ ngu ngốc này, loại tán thưởng này có mấy ai sẽ nguyện ý nghe hả?
Tịch Phi Nghiêu hết ý kiến.
Sờ trán Vệ Linh Tê có chút đỏ, liếc nàng một cái, sau đó ra kết luận, “Đồ ngốc ngếch!”
Òa òa òa, nương tử mắng ta ngốc! Vệ Linh Tê quyệt miệng, khẽ hừ một tiếng, nói.
“Sư phụ là người xấu! Người ta hảo tâm mang nương tử của ta đến cho ngươi xem mặt một chút, ai biết ngươi sẽ xấu xa như vậy, còn dùng xương đánh ta, lần sau không mang rượu ngon đến cho ngươi uống nữa.”
Trong phòng trúc một bóng người nữ giới từ từ đi ra, vóc người cao gầy mặt vải thô trường bào, buộc tóc, đại khái dáng vẻ chừng hơn ba mươi, giữa chân mày có chu sa đã bạc màu, dung mạo rất phổ thông. Chỉ là, hành động cử chỉ nàng có chút lôi thôi lếch thếch, trường bào kia không biết đã bao lâu chưa giặt, cảm giác đã ố vàng, còn dính tí dầu, cầm nửa con gà nướng trên tay, trên cao nhìn xuống Vệ Linh Tê.
“Ngươi không mang cho ta, chẳng lẽ ta không biết đi kho rượu của nhà ngươi trộm sao, dù sao cũng chẳng phải lần đầu.” Bỉu môi, hiển nhiên thờ ơ đối với sự uy hiếp của Vệ Linh Tê.
“Haha, tiền bối nói đúng, nghĩ đến loại chuyện nhỏ này cũng sẽ không làm khó được tiền bối.”
Tịch Phi Nghiêu cong khóe miệng, đối với vị cao nhân trên đại tỷ, bà bác thì chưa đến này cười một tiếng.
“Tướng công, còn không mau xin lỗi tiền bối! Đồ đệ biếu quà cho sư phụ là chuyện đương nhiên, đạo lý hiển nhiên, sao có thể dùng để uy hiếp?”
“Ngô ——” tức giận trợn mắt nhìn sư phụ, sau đó lòng không phục nói.
“Sư phụ, xin lỗi, lần sau đồ nhi không dám!” Nói mặc nói, nhưng từ nét mặt nàng mà nhìn, ở đâu có không dám chứ? Dạy mãi cũng không được mới đúng đi.
“Chà.” Nữ nhân này ánh mắt nhìn về phía Tịch Phi Nghiêu không khỏi có chút kinh ngạc, nhè nhẹ chà một tiếng.
“Đây chính là cô dâu của đồ nhi? Đồ tức của ta? Ngược lại dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn nha!”
Quan trọng nhất chính là, lại có thể hàng phục được con trâu bướng bỉnh này, không dễ dàng!
“Không biết cao danh quý tính của tiền bối?”
Tịch Phi Nghiêu gật đầu, không lộ ra bất kỳ biểu tình, nếu Tịch Phi Nghiêu nói chuyện, thì chính là cái loại cảm giác rất nhạt, dường như nữ tử trước mặt này không phải sư phụ Vệ Linh Tê, mà là một cái tùy tiện Giáp Ất Bính Đinh nào đó trên đường.
“Vô Nhai Tử, ngươi gọi ta tiền bối Vô Nhai Tử được rồi.”
Dùng sức phất ống tay áo, dường như như vậy sẽ có thể cho người ta một loại cảm giác cao nhân thế ngoại, đương nhiên, coi thường nửa con gà đã gặm qua một nửa trên tay nàng.
Tịch Phi Nghiêu trong chớp mắt sững sốt, sau đó rất nhanh liền khôi phục tự nhiên.
Vô Nhai Tử? Ta nói làm sao lại quen mặt như vậy, đây không phải lão đầu tử bị chết trong Thiên Long Bát Bộ sao? Thật là cái tên không cát lợi.
Chỉ là trên thế giới này tên họ trùng hợp rất nhiều đi, huống hồ chẳng qua chỉ là nhân vật xa xăm trong sách? Cho nên, Tịch Phi Nghiêu cũng không để ý.
Ngược lại bởi vì cái tên này, nàng đối với Vô Nhai Tử có nhiều hảo cảm hơn.
Đại khái cái tên này liên hệ nàng với thế giới trước khi nàng chuyển kiếp đi!
“Tiền bối Vô Nhai Tử, có thể hay không cho chúng ta vào trong rồi nói sau.” Tịch Phi Nghiêu nhìn bốn phía xung quanh.
“Mặc dù biển trúc mờ ảo, nhưng cứ đứng đây không khỏi có chút khói coi. Nếu có rượu và thức ăn, ngồi trên chiếu, nói chuyện từ cổ chí kim, ngược lại có chút cảnh ý. Đáng tiếc, lúc đến chúng ta không mang theo, haiz.”
Nghe thấy những lời này của đồ tức, mắt Vô Nhai Tử sáng lên.
“Đồ tức nói đúng, các ngươi chờ ở đây, ta đi một chút liền quay lại.”
Nói xong, đem con gà chỉ còn lại cái xác ném một bên, sau đó phiêu phiêu mà đi, trong thời gian nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Quả nhiên, là một cao nhân! Vận khí của Linh Tê cũng có phần khá hơn, chỉ là tại sao liền cảm thấy Linh Tê không học được nửa phần võ công của Vô Nhai Tử?
“Tướng công, muội với tiền bối Vô Nhai Tử có quen biết?”
“Nga, năm đó ta còn nhỏ, đại khái khoảng sáu bảy tuổi, sư phụ sắp chết đói ngã trước cửa nhà ta, vừa vặn ta lén lút trốn ra nhìn thấy, liền đem người vào bếp, sau đó sư phụ ăn liền mười con gà, mười con vịt, còn có mười cái bánh bao nhân thịt, vì để trả ơn ta cứu mạng, sư phụ đã thu nhận ra làm đồ đệ. Khi đó, người hỏi ta muốn học cái gì? Ta nói, ta muốn học như người, lập tức có thể ăn được nhiều đồ ăn, như vậy sau này, ta liền có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon.”
Hài tử, thì ra ngươi chỉ theo đuổi chút này mà thôi!
Nghe thấy sự tình cờ gặp gỡ của hai sư đồ, Tịch Phi Nghiêu vô lực nắm lấy sau đầu, đều là người không đáng tin.
“Nga, vậy muội học xong rồi?”
“Ân, đáng tiếc thiên phú ta không được, học không thành.”
Không học thành mới đúng, nếu học thành, phỏng đoán Vệ gia đã bị muội ăn sập nhà rồi.
“Tướng công, say này không cho phép uy hiếp tiền bối Vô Nhai Tử, người muốn gì muội liền cho người cái đó. Người muốn vui vẻ uống rượu, muội liền cho người, người muốn thứ gì, muội liền cho thứ đó.”
“Tại sao chứ? Sư phụ vừa rồi còn lấy xương gà đánh ta!” Vệ Linh Tê có chút không phục.
“Người muốn uống rượu, cứ để cho người đi trộm được rồi. Hừ!”
“Tướng công, thà để ‘kẻ gian’ tùy tiện chọn, không bằng để quyền chủ động nằm trên tay muội, đến lúc đó, tướng công có thể cho ‘gia vị’ vào rượu cho tiền bối uống, còn cái gì là ‘gia vị’, chỉ cần vô hại là được. Dĩ nhiên, sau khi trúng chiêu một lần, tiền bối Vô Nhai Tử chắc chắn lần sau sẽ không tùy tiện mắc lừa, khi đó tướng công liền có thể lựa chọn có lúc thả, lúc không thả, chúng ta ngẫu nhiên một chút, cho tiền bối khẳng định rốt cuộc có nên tiếp tục uống hay không. Người thèm rượu, cho dù trong lòng không yên tâm, nhưng sao chống cự lại được cám dỗ? Rượu nhất định phải chọn rượu ngon, loại cực phẩm, khi đó, uống rượu ngon xong, người làm sao sẽ còn đi trộm rượu dởm trong hầm rượu nữa chứ? Dùng rượu nuôi một vị thế ngoại cao nhân, tướng công, muội là có lời đó.”
Nghe Tịch Phi Nghiêu Vệ Linh Tê chợt giác ngộ một phen, bội phục không thôi, nương tử thật là lợi hại! Nếu thật sự như vậy, sư phụ còn không thèm đến chết?! Muốn uống lại không thể uống, vậy phải phiền não bao nhiêu a!!!
“Nhưng mà, sư phụ sẽ không nổi giận chứ?” Nếu sư phụ tức giận sẽ không hay.
“Hừ hừ, nếu ngay cả chút thủ đoạn nhỏ này cũng bị trúng, vậy chỉ đành nói rõ ràng người quá ngốc. Hơn nữa, sư phụ bị đồ nhi chỉnh thành như vậy, người còn mặt mũi nào nói ra ngoài? Cho dù trong lòng tức giận, cũng không thể làm gì hơn.”
Muội không thấy thái độ người đối với muội sao? Mặc dù lấy xương đánh muội, nhưng rõ ràng cho thấy rất yêu thích đồ nhi này, bằng không, cũng đã không cứ một mực ở lại Vệ phủ rồi.
“Nương tử, nàng thật thông minh!”
“Còn đau không?” Ngón trỏ sờ trán có chút đỏ của Vệ Linh Tê, cau mày hỏi.
“Không đau, một chút cũng không đau, chỉ là nếu nương tử hôn sẽ càng không đau.” Con mắt nháy nháy nhìn nương tử đại nhân, mặt đầy khát khao.
Tịch Phi Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, ngón trỏ trên trán nàng ra sức búng, chọc cho người sau lại là ‘A’ thành tiếng.
“Nương tử, sao lại búng ta?! Đau quá đi!”
“Như vậy, điểm đỏ trên trán tướng công chính là nương tử ta lưu lại rồi, hiểu chưa? Tướng công, chỉ có nương tử là được khi dễ, ngoài ra, ai cũng không được. Nếu tướng công cho phép người khác khi dễ, nương tử ta đương nhiên phải đòi lại, chỉ có điều, về sau còn phải đòi trên người tướng công, biết chưa?”
Tịch đại chủ tịch cười rất thuần khiết, rất vô hại, nhưng trên người lại tản mát sát khí âm hiểm vẫn là để Vệ Linh Tê run lẩy bẩy.
Òa òa òa, nương tử thật sáng sợ!
Sau này, sau này tuyệt đối không để người khác khi dễ, nếu không nương tử sẽ khi dễ trên đầu ta, vậy, vậy cũng không được.
Mặc dù Vệ Linh Tê rất vui vẻ nương tử bất bình giùm cho mình, nhưng mà đối với việc nương tử muốn trả thù lại trên người mình vẫn là chuyện rất đáng sợ, òa òa òa, nương tử sẽ trả thù mình sao đây? Sư phụ lấy xương đánh mình, vậy nên nương tử lấy tay búng, nếu người khác dùng đao chém mình, có phải hay không nương tử cũng dùng đao đến chẻ mình ra? Bạn học Vệ suy nghĩ tương đối máu me, đương nhiên, tình huống sau là không thể nào có, Tịch đại chủ tịch làm sao có thể như vậy? Nếu là trả thù mà chỉ như vậy, vậy cũng quá coi thường chỉ số thông minh của nàng rồi.
“Nương tử, ta biết rồi. Ta tuyệt đối sẽ không để ai ngoại trừ nương tử khi dễ ta, ai cũng không được! Ân, sư phụ cũng không được!”
Tịch Phi Nghiêu thấy Vệ Linh Tê nghe lời thì rất hài lòng, trong lòng cũng thoải mái hơn.
“Mà, nương tử, Linh Tê nghe lời như vậy, nương tử có phải hay không nên thưởng? Có thưởng có phạt mới là bé ngoan!”
Mong mỏi nhìn nương tử đại nhân trước mặt, rất là xấu hổ.
Nga, đồ ngốc này, cố chấp với chuyện thưởng phạt ngược lại không giống a!
“Có nga ——”
Nâng cằm Vệ Linh Tê lên, Tịch Phi Nghiêu cúi người đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của nàng, được như nguyện thấy hai gò má nàng ửng đỏ.
“Nương tử thưởng cho tướng công hôn hôn, chịu không?”
Vệ Linh Tê nghe thấy, rất là kích động gật đầu một cái.
“Giống như hôn tối qua sao?”
Hôn tối qua? Nga, là hôn lưỡi a!
Tịch Phi Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ, trong ánh mắt nhiều hơn một tia trêu chọc.
“Tướng công thích không?”
“Ân ân ân, thích! Đầu lưỡi nương tử mềm lắm! Ta rất thích!”
Nhớ lại chuyện tối qua, bạn học Vệ Linh Tê có chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng có chút không được tự nhiên, nhưng đối với loại dư vị đó, nàng thật rất thích, dường như cảm giác dung nhập vào sâu trong linh hồn, cho đến giờ nàng chưa từng hưởng qua.
“Vậy thì thưởng cho tướng công, được không?”
“Được!”
Đây tột cùng là thưởng cho hay là đoạt lấy, mọi người ai cũng hiểu, đáng tiếc bạn học Vệ của chúng ta không hiểu a!
Tịch Phi Nghiêu vừa định đoạt lấy Vệ Linh Tê, sau lưng cách đó không xa truyền đến âm thanh không hài lòng.
“Đồ tức, có rượu có thức ăn rồi, còn đợi chờ gì?”
Vệ Linh Tê hơi đỏ mặt nhảy ba bước về sau, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên, đầu nhỏ hướng những nơi khác, chính là không nhìn sư phụ.
Tịch Phi Nghiêu ngược lại, thần sắc như cũ rất tự nhiên, không có nửa điểm dấu hiệu khả nghi.
“Động tác tiền bối ngược lại thật là nhanh.”
Không biết tại sao luôn cảm thấy trong lời này có nồng nặc bầu không khí u ám.
“A, haha, đúng rồi, mới vừa các ngươi muốn?” Vô Nhai Tử thật ra cũng không thấy rõ, bởi vì vấn đề góc độ, cho nên chỉ thấy hai bóng lưng đến gần.
“Nga, không có gì, trong mắt tướng công có hạt cát, ta thổi cho muội ấy một chút.”
Vô Nhai Tử nghe không nghi ngờ, chỉ là rất cảm khái.
Đồ đệ với đồ tức tình cảm ngược lại tốt vô cùng.
Nàng không chút nào biết, rằng nếu nàng trở về muộn một chút, tình cảm các nàng ấy sẽ càng tốt hơn.