Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tịch đại chủ tịch gặp nguy hiểm
“Nương tử, nàng thấy đói bụng không, ta nướng gà cho nàng ăn!”
Vệ Linh Tê tựa hồ bởi vì bầu không khí lúc này có chút thương cảm, rất nghiêm túc nói, lấy sống tay lau chùi mắt, rất nghiêm túc nói: “Nương tử vẫn chưa thưởng qua tay nghề ta đâu, bảo đảm nàng ăn sẽ còn muốn ăn nữa!”
Hít mũi, miễn cưỡng không để cho bản thân tràn ra bi thương.
“Nương tử, nàng ở đây chờ ta, ta bắt gà rừng, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ân, hảo!”
Trên mặt Tịch Phi Nghiêu không nhịn được co giật một cái, nàng thật sự không hiểu đề tài này của cả hai tại sao lại nhảy xa đến vậy, xa đến nàng cũng không biết trả lời ra sao.
Cho dù trong lòng biết, đồng chí Tiểu Vệ muốn nói sang chuyện khác, nhưng đây cũng không khỏi quá lệch tông rồi.
Mà thôi, đều là lỗi của ta, ta cũng không nên nói đề tài này.
Bất quá, Tịch Phi Nghiêu cũng không nguyện ý lừa gạt Vệ Linh Tê, bởi vì quan tâm, mới có thể muốn nói cho nàng ấy.
Đã từng muốn đem theo bí mật này xuống mồ, nhưng mà, cảm xúc quỷ dị kia để cho Tịch đại chủ tịch buông tha ý nghĩ này.
Nàng dưới cơ sở không hề được báo trước, đến nơi đây, như vậy, có thể nào một ngày, cũng không hề báo trước mà rời đi?
Bất kể cơ hội lần này có phải duy nhất hay không, Tịch Phi Nghiêu đều không dám đánh cuộc.
Nói bí mật này cho Vệ Linh Tê, chính là vì để chôn trong lòng nàng ấy hạt giống.
Tịch Phi Nghiêu không hy vọng hạt giống này sẽ sống, bởi vì như thế đại biểu cho ——
“Nương tử, vậy nàng ngoan ngoãn ở đây đợi ta, không nên chạy loạn!”
Trước khi đi Vệ Linh Tê còn không quên căn dặn một tiếng.
“Ân, ta sẽ không đi quá xa, nếu có chuyện gì, nương tử liền lớn tiếng kêu ta!”
Nói xong, còn có chút không yên tâm, mắt to nhìn chằm chằm Tịch Phi Nghiêu, tựa như đang đợi nàng bảo đảm.
Tịch đại chủ tịch vô cùng im lặng gật đầu, bản thân cũng có thời điểm bị tướng công phải nói ‘ngoan’, rõ ràng hai chữ này chính là dùng trên người Vệ Linh Tê rất hợp? Lúc nào giao tới trên người ta rồi?
Lấy được sự bảo đảm của Tịch Phi Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê vui mừng, thoắt cái đi vào rừng, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Tịch Phi Nghiêu nhìn bóng lưng Vệ Linh Tê biến mất dưới đáy mắt, vốn gương mặt ôn hòa dần dần ngưng trọng, ngẩng đầu, chỉ thấy lá cây xanh ngắt rơi xuống bóng râm loang lổ, ấn theo trên mặt, là một loại yên tĩnh không thể nói lên được, chỉ là trong cái yên tĩnh này xen lẫn cái cô đơn.
Gió thổi qua tai, mang theo một cỗ cơi thở của cỏ xanh rì, giống như cảm giác mà Vệ Linh Tê cho Tịch Phi Nghiêu.
Đang lúc tâm tình dần thả lỏng, thì có một cổ cảm giác nguy hiểm xông đến đầu.
Tịch Phi Nghiêu bỗng quay đầu lại, bốn phía chỉ có yên tĩnh, ngoại trừ cây cối um tùm thì không có một bóng ai.
Lẽ nào là ta ảo giác?
Cau mày, ngắm nhìn bốn phía, trong bụng nghiêm nghị, âm thầm thêm một phần cảnh giác.
Cũng không biết có phải gần đây Tịch Phi Nghiêu linh cảm quá mạnh mẽ, liên quan đến giác quan thứ sáu của nàng cứ xuất ra giống như phóng hỏa tiễn vậy, rõ ràng nàng không biết võ công nhưng cứ cảm thấy một cỗ sát khí chết chóc, khiến cho cả người nàng dựng tóc gáy.
“Ai! Ai đang ở đó!”
Hai mắt hơi híp lại nhìn về một nơi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ nên làm sao để thoát khỏi tình cảnh này.
Bản thân là nữ nhi yếu đuối trói gà không chặt, gặp chuyện như vậy thật vẫn rất nhức đầu, rõ ràng người ra chỉ là một ‘nữ nhi yếu đuối’, ai sẽ hạ thủ với mình? Lẽ nào nói thân phận mình giấu giếm đã bị phát hiện?
Tịch Phi Nghiêu thật sự không tìm được lý do thứ hai để giải thích hết thảy những chuyện này, muốn cứng rắn nói, thì chính là Vệ Linh Tê kia trong lúc vô tình đã rước lấy nợ đào hoa, người ta tìm đến mình lấy mạng. Đương nhiên, khả năng này là con số không.
Tiếng xé gió kéo tới, Tịch Phi Nghiêu mặc dù đã có dự cảm, nhưng vẫn chậm một bước, thân thể phản ứng không theo kịp suy nghĩ, bả vai cứng rắn bị trúng ám tiễn*.
Đau đớn thấu xương xém chút nữa để Tịch Phi Nghiêu khóc lên, khó chịu hừ một tiếng, hàm răng trực tiếp cắn nát môi, tay phải che lên bả vai, thân người dựa lưng vào thân cây, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, là ai? Đến tột cùng là ai muốn gϊếŧ nàng?!
Nếu chỉ là thân phận đại tiểu thư Tịch phủ, nàng dám khẳng định mình an toàn, nhưng nếu đổi thành quân sư Thiên Cơ doanh, vậy trên cơ bản người muốn gϊếŧ nàng không mười cũng đến sáu bảy người.
Hết cách, thân phận này của nàng quá nhạy cảm, họa sát thân là khó tránh khỏi.
Trong đầu thoáng qua gương mặt, bất ngờ nói: “Liễu Trì?!”
Tại sao lại nhớ đến Liễu Trì kẻ này?
Bởi vì nàng ta với Vệ Linh Tê là ‘hảo bằng hữu, thời điểm hai người vẫn còn trong doanh, trên cơ bản liền chưa từng tách ra, thậm chí Vệ manh vật còn đối xử chân thành dạy cho Liễu Trì một vài chiêu thức, đối với thực lực Vệ Linh Tê, Liễu Trì nắm rõ, cho nên, nàng ta lựa chọn lúc bạn học Tiểu Vệ đi săn mới động thủ.
Thanh âm sột soạt từ trong lùm cây đằng trước truyền tới, sau đó, một người chậm rãi bước ra, vết sẹo trên mi tâm rõ rệt, bất ngờ chính là ‘ngoại tử’ Liễu Trì.
“Quả nhiên là ngươi!”
Thanh âm Tịch Phi Nghiêu mang theo chút run rẩy, có lẽ vì do chảy máu, môi có chút trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân này.
Dù nói, bản thân có thể kêu cứu tướng công, nhưng trăm phần trăm khi muội ấy tới, mình đã chết rồi.
Lần đầu tiên phát hiện, không có võ công, thật sự là một tổn thất!
“Những gì ta nói lúc nãy, ngươi đều đã nghe thấy hết à?”
Liễu Tri nhìn Tịch Phi Nghiêu, nhíu mày, một loại suy nghĩ không thể nói lên tràn ngập trong lòng, giọng điệu chính là để người không nghe ra được nông sâu.
“Phải thì thế nào? Không phải thì sao? Người sắp chết, cần gì phải biết nhiều như vậy?”
Vốn Liễu Trì theo dõi quân sư mang mặt nạ bạc, nhưng không ngờ tới người thần bí vô cùng này, lại để cho người không dám khinh thị là một hồng trang*, hơn nữa còn là người mình đã từng gặp, nương tử Vệ Linh Tê.
Sự thật này có thể nói vô cùng khiếp sợ, một nội tử phá vỡ thế cục Thiên Cơ doanh, để cho người không thể không nhìn bằng con mắt khác.
Lại có thể khám phá ra thân phận của mình, vì thế, Liễu Trì không thể không mạo hiểm ám sát nàng.
Chỉ là, ai có thể ngờ đến, chuyện phát triển luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nói thật, vừa rồi Vệ Linh Tê nói chuyện với Tịch Phi Nghiêu, nàng cũng không nghe thấy, bởi vì sợ bị phát hiện, cho nên nàng phong bế năm giác quan lại, trên cơ bản không nghe thấy một chút âm thanh nào.
Chỉ là thấy Tịch Phi Nghiêu hỏi như vậy thì khẩn trương mở miệng, theo bản năng trả lời.
Không nói nghe thấy, cũng không nói không nghe thấy, toàn bộ dựa theo ý nghĩ riêng mỗi người.
“Ngươi đã biết, vậy ta nhất định là phải chết?”
Chánh thất gặp tình địch hết sức đỏ mắt, hai người cũng chưa tính là tình địch, nhưng luôn có một chút ý như vậy, huống hồ lập trường không giống, thân phận bất đồng, vậy càng là tình cảnh ngươi sống ta chết.
“Ngươi cảm thấy ta nhanh hơn, hay nàng ấy sẽ nhanh hơn?” Liễu Trì không khỏi cười khẩy nói.
“Đợi đến khi nàng ấy quay lại, ngươi đã chết rồi. Mà nàng ấy, vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, là ta đã gϊếŧ ngươi.”
“Vậy, không bằng chúng ta đánh cược, ta đếm tới ba, tướng công nhất định sẽ tới!”
Tịch Phi Nghiêu biết không có hy vọng trốn thoát, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, trong lòng mong ngóng Vệ Linh Tê nhanh lên một chút trở lại, bằng không mình thật sự phải chết.
“Được!”
Hai mắt Liễu Trì lãnh ngưng.
“Ta chính là đánh cược với ngươi một lần.”
“Một.”
Tịch Phi Nghiêu chỉ cảm thấy nửa người đã sắp không còn cảm giác, cho dù vậy, nàng cũng không nguyện ý có tư thái yếu đuối trước mặt Liễu Trì.
Cho dù chết, cũng phải chết có khí phách, khóc lóc sướt mướt, bi thương cầu xin tha chết, nàng khinh thường làm.
“Hai.”
Liễu Trì cười khẽ, tiếp theo nói thầm.
“—— ba.”
Một chữ cuối cùng này nặng như ngàn vàng, Tịch Phi Nghiêu cơ hồ cắn răng đọc lên.
Âm vừa rơi xuống, bốn phía yên tĩnh không có tiếng động.
Hồi lâu, Liễu Trì nhếch mép, khẽ hếch đầu, gằn từng chữ: “Xem ra, ngươi đã thua. Cho nên, chết đi!”
Tịch Phi Nghiêu không khỏi nhắm mắt lại, trong lòng lướt nhanh suy nghĩ,
Lẽ nào hôm nay ta thật sự phải mất mạng?!
Kiếm chợt sáng lên, chỉ thấy máu tươi đỏ thẫm vẩy đầy đất.
***
Chúc mừng năm mới nha.
P/S: Thông điệp năm nay của mình là: Tuy lết từ từ nhưng vẫn sẽ cố hoàn bộ nài =))
P/S 1: Những lời nói, suy nghĩ trong chương này của Tịch đại chủ tịch được nói ra thật nhẹ nhàng là thế mà sao mình cảm thấy ngược tâm khủng khiếp. Chắc vì mình đa sầu đa cảm quá.