Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không biết." Hai chữ của Lý Dục kéo đứt cọng rơm cuối cùng của nàng.
"Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này sao?" Không cần vậy chứ, ta còn chưa muốn chết.
"Ngươi đi van cầu bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi." Lý Dục nói, ánh mắt lại đánh giá xung quanh.
Trợn mắt nhìn Lý Dục một cái: "Ta thà nhảy xuống cũng không chịu bị bọn họ ô nhục." Coi nàng là người nào chứ.
"Được được, ta biết rồi." Với tính tình quật cường này của nàng, nói ra lời này cũng không lạ gì, nhìn bốn phía, người phụ trách theo dõi đâu rồi? Chủ tử của mình gặp nguy hiểm, còn không nhanh ra tay hả?
Giống như trả lời suy nghĩ của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một trận mưa tên từ phía sau đám người, sau khi đánh ngã mấy người áo đen, bốn người áo lam vọt ra, cầm vũ khí bắt đầu giết những hắc y nhân kia.
Thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc người đã tới rồi.
Công phu của lam y nhân rõ ràng cao hơn hắc y nhân, sau mấy hiệp, số lượng hắc y nhân giảm bớt rõ ràng, Lâm Tu Văn vừa thấy sự bất thường, nhặt lên một cây đao từ trên mặt đất, một đao bổ về hai người phía vách đá .
Hai người cũng không mang vũ khí, thấy một đao bổ tới, Lý Dục ôm Tô Tĩnh Nhã tránh tới bên cạnh, rồi sau đó phi chân tới, đá bay Lâm Tu Văn, không may là, đá bay Lâm Tu Văn, lúc hắn hạ xuống đất thì dẫm phải một gò đất, Lý Dục thầm kêu không tốt, lại vì không có chỗ để mượn lực, không khống chế được thân hình, lăn xuống sườn đồi cùng với Tô Tĩnh Nhã.
Một tiếng thét chói tai vang lên, chờ đến lúc mọi người chạy tới, đã không thấy được bóng người nữa. . . . . .
Sườn đồi rất dốc, từ trên nhìn xuống đến là vực sâu vạn trượng, nhưng họ không biết, ở phía dưới sườn đồi hai trượng có nhiều khối đá nhô ra, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục bị rơi trên khối đá nhô ra kia, té hôn mê.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, Lý Dục xoa xoa đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao, sau khi sửng sốt một chút mới phát hiện ra, mình chưa chết, lúc này đang ôm Tô Tĩnh Nhã ngủ ở trên một tảng đá ở sát vách đá, cách vách đá rất gần, chỉ cần lật người một cái thì có thể ngã xuống dập nát.
Sợ đến giật mình một cái, vội vàng ôm Tô Tĩnh Nhã đi vào bên trong, đây cũng không phải chuyện đùa.
"Cô nương, cô nương, tỉnh lại." Lý Dục ở bên cạnh gọi Tô Tĩnh Nhã vừa quan sát vị trí hoàn cảnh, mình đang ở dưới vách đá dài một trượng nhưng chỉ có ba thước nhô ra, thật đúng là ông trời linh thiêng, để bọn họ vừa đúng rớt trên tảng đá này, mà giữ được một cái mạng.
Tô Tĩnh Nhã trong ngực hừ một tiếng, từ từ tỉnh lại, sau khi thấy mảnh đen tối hỏi: "Đây là đâu vậy, điện diêm vương sao?".
"Không phải, chúng ta vẫn chưa chết" Lý Dục nói.
"A! Thật tốt quá." Ngã xuống từ vách đá mà cũng chưa chết, mạng mình thật lớn, nhưng câu nói tiếp theo của Lý Dục lại đánh nàng rơi vào địa ngục.
"Không chết nhưng đoán chừng cũng không sống được bao lâu".
"Tại sao?" Tô Tĩnh Nhã không hiểu.
"Xem nơi chúng ta ở đi." Lý Dục nói.
Sau khi quan sát, Tô Tĩnh Nhã phát hiện, hai người bọn họ đang ở trên một tảng đá phía dưới vách đá, trời ơi, lên không được, xuống không được, là vách đá vạn trượng, không nói đến không ăn không uống, chỉ dài ba thước, rất có thể sơ ý một chút sẽ ngã xuống, trở thành Cô Hồn Dã Quỷ.
"Vậy. . . . . . Chúng ta phải làm sao đây?" Tô Tĩnh Nhã sợ hãi hỏi, nhìn nơi này khiến cho da đầu người ta tê dại.
"Cứ chịu đựng trước đã, hi vọng chuyện có thể có chuyển biến." Lúc thủ hạ không tìm được người ở dưới mặt đất, thì phải nghĩ tới đây chứ? Lý Dục không chắc chắn nghĩ trong đầu.
Bốn phía là vách đá đen nhánh, động một cái thì có thể té xuống nát vụn, Tô Tĩnh Nhã nhẹ nhàng run rẩy ở Lý Dục trong ngực.
"Sợ sao?" Lý Dục hỏi.
"Sợ chứ." Tô Tĩnh Nhã thành thật trả lời, đó là một loại cảm giác không nói nên lời, giống như chiếc thuyền lá nhỏ, ở trong biển rộng mênh mông, phía trước không có chỉ dẫn, phía sau không có đường lui, bên trái không có bạn bè, bên phải không người thân, một mình cô độc, có chỉ có vô dụng và sợ hãi.
"Nhắm mắt lại, ngủ một lúc đi, nói không chừng chờ lúc ngươi tỉnh lạ lần nữa, chúng ta có thể đã an toàn rồi." Lý Dục nói.
"Thật không?"
"Thật." Lý Dục khẳng định nói, nếu hắn không có lòng tin, làm sao hắn đợi chờ được đây?
"Ừ, vậy ta ngủ đây." Tô Tĩnh Nhã nói, nàng thật sự mệt mỏi.
"Ngủ đi." Lý Dục nói.
Chỉ chốc lát sau, người trong ngực đã thật sự ngủ thiếp đi, hô hấp nhàn nhạt cực kì đều đều, ánh trăng rất sáng, chiếu vào trên mặt của nàng, có thể thấy vẻ dịu dàng trên gương mặt của nàng và lông mi thật dài rõ ràng, nhìn dung nhan đanh an tĩnh yên ổn xinh đẹp ngủ này, phiền não trong lòng của Lý Dục cũng bình tĩnh lại, ông trời cũng không phải quá hà khắc với mình, để lúc mình gặp nạn, còn có người trong lòng ở cùng, đâu còn cái gì không đủ chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Sáng ngày thứ hai, Lý Dục mở mắt ra đã nhìn thấy một vòng ánh mặt trời chậm rãi đi lên, mặt trời lửa đỏ tản ra ánh sáng vàng cam, từ từ đi lên từ đường chân trời, tròn như thế, đẹp như vậy, lại có chí tiến thủ như thế.
Cúi đầu xem xét Tô Tĩnh Nhã, trong ngực không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, con mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào ánh sáng này, cảm thấy hắn cũng tỉnh lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi xem mặt trời kia, thật đẹp đó".
"Đúng vậy, thật là đẹp" Lý Dục không nói láo, đây cũng là mặt trời mọc đẹp nhất hắn từng nhìn qua.
"Ngươi nói xem, chúng ta có phải là những người thấy được mặt trời mọc cuối cùng hay không?" Tô Tĩnh Nhã nhẹ giọng hỏi.
Lý Dục không lên tiếng, tình cảnh hai người bây giờ đều thấy trong mắt, trong lòng cũng hiểu nhau, nếu nói ra thì thật không tốt.
Tô Tĩnh Nhã vẫn không nhúc nhích, chỉ từ từ nói chuyện: "Ta không sợ chút nào, con người, cũng sẽ có ngày nào đó như này, sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, ta chỉ không bỏ được cha ta, cha ta đã khổ hơn nửa đời người, ta là con gái lại không thể hiếu thuận ông ấy, không thể chăm sóc cho lão nhân gia ông ấy trước lúc lâm chung,4romleeq' uyd`ond trong lòng cảm thấy rất xin lỗi với ông ấy".
Kìm lòng không được, Lý Dục cũng nhớ tới mình: "Phụ mẫu ta mất sớm, thật sự không thể muốn hiếu kính, nhưng mà, ca ca ta còn trông cậy vào ta trở về giúp hắn, còn tên tiểu đệ của ta nữa, cả ngày đi theo phía sau ta, giống như con sâu bám đít, nếu biết ta chết, không biết hắn sẽ khóc thành cái dạng gì nữa".
"Ta nghĩ tới mẫu thân ta, đến cái thế giới đó, không biết có thể nhìn thấy nàng hay không, lúc nhỏ nương luôn ôm ta vào trong ngực, ngực của nàng rất ấm áp, thơm lắm." Nhớ lại tuổi thơ của mình, trên mặt Tô Tĩnh Nhã tràn đầy tươi cười.
Nương như thế nào, Lý Dục không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mặt phụ hoàng của hắn, nghiêm túc nói: "Ta muốn là ở âm ti địa phủ nhìn thấy cha ta, không biết lão nhân gia ông ấy có thể đá ta một cước hay không, ông ta nói rồi, để ta cả đời đều phải che chở cho ca ta, để ta giúp đỡ ca ấy, nếu ta đi gặp hắn sớm, nhất định hắn sẽ mất hứng, ở trong lòng của hắn, ta vĩnh viễn không quan trọng bằng con cả, dù ta làm cái gì cũng không thay đổi được cái nhìn của hắn".
"Sẽ không như vậy, ta sẽ đi nói cho hắn biết, ngươi là người tốt, ngươi bị ta liên lụy thành như vậy, ta nhất định không để cho hắn mắng ngươi." Tô Tĩnh Nhã nói.
Lý Dục cười cười, nha đầu này, đến lúc này, vẫn đáng yêu như thế.
"Đến Địa phủ, ta có thể nói cho nương ta, ngươi là tướng công của ta không?" Tô Tĩnh Nhã chợt phát ra một câu nói như vậy.
Lý Dục bị giật mình, mặt kinh ngạc nhìn nàng.
"Trước khi đi nương ta có nói qua, tìm một nam nhân bình thường yêu thương ta rồi gả ta, cả đời vui vẻ, thay nàng sống qua cuộc sống hạnh phúc mà nàng không thể vượt qua, đến bây giờ ta cũng không tìm được người kia, ta sợ lúc nương nhìn thấy ta sẽ mắng ta, hai ta có thể cùng chết cũng coi như có duyên phận, ngươi giúp ta chuyện đó được không?" Tô Tĩnh Nhã nói như làm nũng.
"Được." Lý Dục sảng khoái đồng ý: "Nếu chúng ta có thể sống, ngươi cũng gả cho ta có được hay không?".
"Hả?" Tô Tĩnh Nhã ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Lý Dục.
Đã đến tình trạng này, không có gì không thể nói: "Thật ra thì ta ở lại Như Ý lâu, là vì ta muốn sống chung một chỗ với ngươi, ta thích sự vô tư thiện lương ngu ngốc trên người ngươi, muốn ở cùng với ngươi, cả đời." Cười khổ một cái, nói tiếp: "Nhưng không nghĩ đến, cả đời này lại ngắn như vậy".
Đã hoài nghi mục đính hắn ở lại tửu lâu Như Ý từ sớm, không ngờ hắn lại vì mình, nhìn chung quanh, còn có cơ hội sống sót rời đi sao?
"Được, chỉ cần có thể còn sống đi ra ngoài, ta gả cho ngươi." Tô Tĩnh Nhã nói, dù sao cũng không có cơ hội, coi như là lúc sắp chết làm một chuyện tốt cuối cùng, cho hắn tâm nguyện là được.
Từ trong mắt của nàng Lý Dục hiểu được suy nghĩ của nàng, từ từ ôm nàng vào trong ngực, cô nương quá thiện lương này!