Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: hongheechan
Đang trong lúc nàng không phản bác được, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thanh thúy: "Tô tỷ tỷ. . . . . ."
Là Tiểu Anh, tới thật đúng lúc, Tô Tĩnh Nhã nói ở trong lòng.
Nhìn thấy có người đến, Tô lão cha không nói cái gì nữa, quay đầu trở lại phòng bếp, dù sao về sau còn có nhiều thời gian hỏi, không quan tâm chỉ hơn nửa khắc này nữa.
"Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ, không xong, không xong rồi." Tiểu Anh vừa vào cửa, liền hốt hoảng kêu lên.
"Làm sao rồi?" Nàng lúc này, khiến Tô Tĩnh Nhã cũng khẩn trương hô lên: có phải bệnh của Đỗ thúc thúc lại nặng lên hay không? Lần trước lúc ở phía tây núi, vì gặp phải đám người kia mà thiếu chút nữa mất mạng, làm cho dược liệu lấy được mất hết, lại còn làm trật chân của mình đến bây giờ còn chưa đi lại được, nếu thật sự bệnh của Đỗ thúc thúc lại nặng thêm, nàng đi đâu kiếm dược liệu chứ.
"Không có, phụ thân không có chuyện gì, chỉ là. . . . . ." Tiểu Anh nói xong ngượng ngùng nhìn Lý Dục.
"Chỉ là cái gì?" Ánh mắt Tiểu Anh không khỏi khiến Tô Tĩnh Nhã cực kì không thoải mái, không có việc gì thì ngươi nhìn chằm chằm một đại nam nhân làm gì?
"Chỉ là, sáng sớm hôm nay khi Tiểu Anh chải đầu mới phát hiện, đã làm mất cái trâm mà Nhị Khờ ca đưa cho rồi." Tiểu Anh ngượng ngùng nói.
May chỉ là cây trâm thôi, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra rồi: "Không có việc gì, mất thì bỏ đi." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Vậy cũng không được, trâm này là do Nhị Khờ ca ca đưa, nên để mất làm cho trong lòng Tiểu Anh rất khó chịu, cảm thấy thật xin lỗi Nhị Khờ ca ca." Tiểu Anh cúi đầu nhỏ giọng nói.
Hình như trâm kia là Nhị Khờ muốn tặng cho của ta đấy, ta lại chuyển giao đưa cho ngươi, làm sao ngươi cứ muốn xin lỗi Nhị Khờ, cũng không biết có nhớ tới ta hay không? Trong lòng Tô Tĩnh Nhã không thoải mái nghĩ: "Không có việc gì, Nhị Khờ chắc sẽ không quan tâm điều này." An ủi Tiểu Anh nói, đồng thời còn nháy mắt với Lý Dục, ý là để cho hắn lên tiếng an ủi Tiểu Anh một chút, Lý Dục lại giả vờ không nhìn thấy, tự nhiên làm việc của mình: nữ nhân này không phải là người hiền lành gì, ta mới mặc kệ nàng.
"Nhưng Tiểu Anh sẽ quan tâm đó, một mảnh tâm ý của Nhị Khờ ca ca, mà Tiểu Anh làm mất như vậy, trong lòng Tiểu Anh rất khó chịu." Nói rồi che mặt nhỏ giọng khóc.
Vừa khóc cũng làm cho Tô Tĩnh Nhã không biết nên làm sao làm sao mới tốt nữa, nàng đã không biết nên an ủi tiểu muội muội này như thế nào rồi, thật không hiểu nổi, một cái trâm mà thôi, làm sao lại khó chịu giống như là chết người nào đây chứ?
Lý Dục ở một bên không nhìn được nữa, không biết nữ nhân lại đang có ý định gì, nếu không lên tiếng, cô nương nhà mình ngây ngốc nói không chừng lại bị nàng quấn lấy, bị thua thiệt còn không biết.
"Tiểu Anh muội muội, không có chuyện gì, không phải chỉ là cây trâm sao, mất thì vứt đi, ta sẽ không để ý." Lý Dục nói, cũng muốn nhìn xem ngươi đánh cái chủ ý gì.
"Nhị Khờ ca ca." Ngẩng đầu lên, một bộ dáng hoa lê đẫm mưa, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Nhìn ánh mắt này, khiến Lý Dục khẳng định suy nghĩ của mình: nữ nhân này nhằm vào mình, thân phận của mình ở nơi này chỉ là một tiểu nhị, làm sao nàng lại đánh chủ ý vào mình?
Chẳng lẽ thân phận của mình bị bại lộ? Trừ thủ hạ của mình ra, cũng chỉ có Lâm Tu Văn mới vừa vượt ngục biết thân phận của mình, bề ngoài ngu ngơ của mình thì không thể nào đưa tới chú ý của một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nhưng hiện tại nàng chú ý tới, chứng minh một suy nghĩ trong lòng mình, nữ nhân có quan hệ nào đó với Lâm Tu Văn, nếu không, nàng sẽ không đánh chủ ý lên một tiểu nhị ngu khờ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Dục cũng an tâm: Bổn vương cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc ngươi muốn chơi cái dạng chiêu thức hoa mỹ gì.
"Nhị Khờ ca ca, ngươi thật sự không trách Tiểu Anh sao?" Mặt mang theo nước mắt, ngọt ngào hỏi.
"Không trách." Lý Dục trả lời.
"Hì hì." Nở nụ cười, "Cũng biết Nhị Khờ ca ca là tốt nhất, đây là Quế Hoa Cao Tiểu Anh cố ý làm cho Nhị Khờ ca ca, ngươi nếm thử một chút." Tiểu Anh cười lấy ra một bọc giấy, mở ra, lấy ra một khối, đưa tới khóe miệng Lý Dục.
Lý Dục lại cười nhận lấy cao này, thả lại trong gói giấy din3nl3q3yd3n : "Vừa mới ăn cơm xong, hiện tại không đói bụng, cái này ta thu lại trước, đói bụng ăn nữa, có được hay không?" Thứ này có thể ăn sao? Nếu không có độc, không phải tặng mệnh cho ngươi rồi sao?
"Được." Tiểu Anh cũng không kiên trì nữa.
"Tiểu Anh ra ngoài lâu như vậy, không cần phải chăm sóc chăm sóc phụ thân ngươi sao?" Lý Dục hỏi, một nữ nhi để phụ thân tê liệt của mình ở trong nhà, thật đúng là yên tâm mà.
"Đúng vậy nha." Mang dáng vẻ mới nhớ tới, Tiểu Anh kêu to lên: "Ai nha, ngươi xem ta, vừa không thấy trâm này đã trực tiếp tìm đến Nhị Khờ ca ca, quên hết cả phụ thân ta rồi." Giống như nhấn mạnh địa vị của Lý Dục trong lòng nàng, Tiểu Anh nói khoa trương.
"Vậy còn không mau trở về chiếu cố phụ thân ngươi." Lý Dục nói, nhanh biến mất một chút.
"Ừm." Tiểu Anh mở miệng nói.
Mới vừa đi ra cửa chính, lại quay đầu lại: "Nhị Khờ ca ca, buổi tối ta làm hai món ăn ở nhà, ngươi đi uống hai ly rượu có được hay không?".
"Cái này. . . . . ." Lý Dục không muốn đi, phụ thân ngươi tê liệt tại giường, ta đi tìm người nào uống rượu? Tìm ngươi sao? Rốt cuộc nữ nhân này bảo an cái gì tâm chứ, ngươi muốn có ý định gì?
"Nhị Khờ ca ca. . . . . ." Kéo dài âm điệu, mặt Tiểu Anh cầu xin nhìn hắn.
"Vậy. . . . . . ta và Tô tỷ tỷ của ngươi cùng đi." Lý Dục nói.
"Tô tỷ tỷ? Tô tỷ tỷ đi làm gì?" Mặt Tiểu Anh không hiểu hỏi, rồi sau đó như phản ứng kịp: "A, ta hiểu rồi, Tô tỷ tỷ cũng muốn ăn chút thức ăn Tiểu Anh làm sao? Tô tỷ tỷ, buổi tối tỷ đi cùng Nhị Khờ ca ca là được rồi."
"Cái đó, ta không đi, để cho Nhị Khờ ca ca của ngươi đi là được." Miễn cưỡng như vậy, ngươi cho là ta thiếu sao, trong tâm Tô Tĩnh Nhã cũng không chịu nổi, trong hai năm qua ta chăm sóc ngươi như vậy, nhưng bây giờ thành những người không liên quan trong mắt ngươi.
"Này, Nhị Khờ ca ca, ngươi sẽ đến chứ?" Tiểu Anh lại không hỏi Tô Tĩnh Nhã thêm một câu, lại hỏi Lý Dục có tới hay không.
"Được, ta sẽ đi" Lý Dục nói, bất kể ngươi có mục đích gì, ta cũng muốn nhìn xem.
Nghe Lý Dục lời nói, Tiểu Anh mới phóng tâm mà thẳng bước đi.
Nhìn Tiểu Anh đi xa, Lý Dục thuận tay cầm Quế Hoa Cao trên tay ném cho một con chó đen cạnh cửa, sau đó xoay người vào cửa, nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã đang cúi đầu tính toán, không để ý tới quyết định của hắn, vì có nhiều người, không tiện giải thích, Lý Dục cũng không nói thêm cái gì, tự mình tìm việc nhanh chào hỏi khách nhân thôi.
Trên quầy,Tô Tĩnh Nhã càng nghĩ càng thấy không đúng, đây là như thế nào chứ? Tại sao Tiểu Anh lại chợt sinh ra hứng thú với Nhị Khờ? Tiểu Anh không phải là một người không biết nặng nhẹ, làm sao lại làm ra chuyện tình ra khỏi nhà mời một đại nam nhân đến nhà mình ăn cơm tối? Chẳng lẽ nàng không quan tâm đến trong sạch của mình? Coi như là nàng không quan tâm đến trong sạch của mình, cũng phải biết lúc ăn cơm tối là khi trong quán rượu buôn bán tốt nhất sao? Lúc này gọi tiểu nhị đi, không phải cố tình làm khó tửu lâu Như Ý không đủ người sao? Điều này nhất định là có vấn đề, còn có Nhị Khờ này nữa, làm sao lại đồng ý chứ? Chẳng lẽ hắn cũng thích Tiểu Anh? Thật sự định mặc kệ tửu lâu Như Ý, muốn đi đến cái hẹn này?
Không đúng, nếu hắn thật sự thích Tiểu Anh, thì lúc đưa trâm lần trước, cũng sẽ không làm khó như thế, chẳng lẽ trên người Tiểu Anh có thứ gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú sao? Ừ, nhất định là như vậy, nghĩ tới lúc đi lên phía tây núi lần trước, Nhị Khờ ý vị hỏi thăm chuyện tình của Tiểu Anh, còn có khác thường hôm này của Tiểu Anh, Tô Tĩnh Nhã khẳng định ở trong lòng, nhất định Tiểu Anh có vấn đề.
Lúc bận nhất buổi trưa vừa mới qua đi, Tô lão cha và Đại Đầu Trụ Tử đang nghỉ ngơi ở ngoại sảnh, chỉ để lại một mình Lý Dục rửa chén ở trong hậu viện, Tô Tĩnh Nhã thấy đây là một cơ hội tốt, vội chống chân bị thương sắp khỏi, đi vào trong hậu viện.
Mới vừa vào cửa hậu viện, đầu Lý Dục đã dò xét cho ra ngoài từ cạnh cửa, vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã, vội đi lên đỡ nàng: "Chân của ngươi còn chưa khỏe, sao còn tới nơi chạy loạn chứ?".
"A, không phải ngươi đang rửa chén sao?" Sao toàn thân sạch bóng, ngay cả tạp dề cũng không đeo chứ?
Lý Dục cười khan một tiếng không lên tiếng, chỉ đỡ Tô Tĩnh Nhã đi vào trong viện.
Vào viện Tô Tĩnh Nhã mới hiểu được, chén có rửa, chỉ là không phải hắn rửa thôi, chỉ thấy Thanh Phong đeo tạp dề, cả người đều ướt sũng rửa chén đĩa ở trong bồn lớn, vừa thấy Tô Tĩnh Nhã đi vào, mặt cười khổ kêu: "Phu nhân. . . . . ." Người cũng nhanh mau đi với gia đi, nếu không, ta đây làm thuộc hạ cũng không biết còn phải duy trì sống khổ sở bao nhiêu như vậy nữa.
Cố nén cười, Tô Tĩnh Nhã hỏi Lý Dục: "Bát đĩa vẫn luôn là do hắn rửa sao?"
"Lúc không có người thì do hắn rửa." Lý Dục đàng hoàng nói.
Thanh Phong cũng mang vẻ mặt đưa đám gật đầu một cái, mấy cái bát này thật sự không phải đồ Đại lão gia có thể rửa, không nói đến dầu mỡ, sơ ý một chút là bị rớt bể phải thu dọn sạch sẽ, còn phải móc tiền túi của mình để mua cái giống như đúc bổ sung vào chỗ trống, thật là vừa mệt lại không có chỗ tốt.
Suy nghĩ của Thanh Phong, không phải Tô Tĩnh Nhã không hiểu, nàng chỉ cười cười nghiêng đầu qua, gia nhà ngươi đưa việc làm cho ngươi, nhưng lại không có quan hệ với ta, với lại, khi gia ngươi có thể rửa chén đĩa, thì thuộc hạ như ngươi cũng rửa chén đĩa không phải là việc không thể làm nổi.
"Cái đó, buổi tối ngươi thật sự muốn đi nhà Tiểu Anh sao?" Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tô Tĩnh Nhã hỏi.
"Đúng vậy, ta đợi lúc đi cùng phụ thân nói ta thấy được người muốn tìm, buổi tối muốn đi ra ngoài một chút." Lý Dục đã nghĩ xong cái cớ đi ra.
"Cái đó, Tiểu Anh sẽ không thật sự có vấn đề chứ?" Tô Tĩnh Nhã hỏi, hai năm qua Tiểu Anh rất gần gũi với nàng, nàng thật sự rất thích cái tiểu muội muội kia.
"Không phải ngươi đã nghĩ qua sao? Rốt cuộc có vấn đề hay không, ngươi nên rất rõ ràng mới phải." Lý Dục nói, tự chủ động tìm đến hắn, đã nói lên việc chính nàng cũng phát hiện điểm nghi vấn.
"Nàng một cô bé, có thể có vấn đề gì?" Giống như đang an ủi mình, Tô Tĩnh Nhã tự nhủ nói.
"Tối ngày hôm qua, Lâm Khải Thái và Lâm Tu Văn vượt ngục." Lý Dục chợt nói.
"Ngươi hoài nghi bọn họ vượt ngục có liên quan đến Tiểu Anh?" Tô Tĩnh Nhã hỏi: "Sẽ không, nàng một cô bé không có khả năng lớn như vậy."
"Có khả năng hay không cũng không phải chuyện tình ta và ngươi ở đây nói một chút cũng biết, dỉn da nnlleeq úydd ôn có quan hệ hay không, buổi tối hôm nay ta sẽ biết rõ, còn có gần đây ngươi tốt nhất đừng ra cửa, ta sẽ bảo Thanh Phong đi theo ngươi, Lâm Tu Văn nhận ra ta, ta sợ hắn sẽ tìm đến phiền toái." Lý Dục nói.
"Vậy còn ngươi? Ngươi phải đi ra ngoài không phải là nguy hiểm hơn sao?" Tô Tĩnh Nhã lo lắng hỏi.
Lý Dục cười cười nói: "Còn nhớ ngày thứ hai sau khi con trai của Lâm Khải Thái tới gây chuyện hay không, một đám khách kì quái tới tửu lâu Như Ý, những thứ kia đều là người của ta, ngươi suy nghĩ một chút, nhiều người bảo vệ ta như vậy, ta có thể có nguy hiểm gì?" Biết nàng quan tâm mình, lòng của Lý Dục vui vẻ.
Suy nghĩ một chút người tới ngày đó, Tô Tĩnh Nhã mới thả tâm xuống: "Vậy ngươi cẩn thận một chút".
"Được."