Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi ngủ, tôi và Mục Liễu Nhứ ngồi trên dây đu dưới tàng cây trong vườn nhẹ nhàng đong đưa. Bữa tối ăn no thật, ngủ năm ngày liền sức ăn cũng tăng lên, bây giờ bụng tôi hơi phình lên, sờ không còn phẳng nữa.
Đêm nay trời không mây, sao trên trời tỏa sáng láp lánh, mặt trăng cong cong tựa như con thuyền, cùng ánh sao tô điểm bầu trời đêm.
Đêm yên tĩnh mà êm dịu, sự trở lại của tôi một lần nữa mang lại tiếng người, tiếng côn trùng râm ran, tiếng ve kêu đến cho Liệt phủ, đây mới là hương vị cuộc sống, đây mới là bầu không khí con người cần!
“Tiêu Lạc.” Đang đu đưa, bên trái truyền đến tiếng Mục Liễu Nhứ khẽ gọi.
Nghe vậy, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng khẽ cong lên cười đáp lời, “Dạ?”
“Muội tha thứ cho Minh Dã rồi đúng không?” Cô ấy dè dặt cẩn thận thử hỏi, vẻ mặt hồi hộp, đôi mắt cũng lộ vẻ gấp gáp.
Tôi ngẩn ra, sau đấy giật mình khẽ cười nói, “Thuận theo tự nhiên thôi.” Hận một người thì dễ, nhưng tha thứ thì khó. Tục ngữ nói, tha thứ cho một người là thách thức lớn nhất! Những chuyện Liệt Minh Dã làm đã lưu lại bóng ma trong lòng tôi, xóa đi không hề dễ dàng. Hơn nữa cậu ta vui giận bất thường, bây giờ nói đến tha thứ vẫn còn sớm!
Mục Liễu Nhứ im lặng, khó nén thất vọng rũ hàng mi xuống, tốc độ chơi đu dây cũng dần dần chậm lại. Sau một lúc lâu, cô ấy nặng nề ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Chỉ cần muội không buông tay Minh Dã thì đệ ấy vẫn còn có hi vọng! Vì có muội nên đệ ấy đã thay đổi!”
Tôi không trả lời, cười chuyển tầm mắt nhìn lên bầu trời đêm. Tôi biết cậu ta đã thay đổi, nhưng “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, có thực sự thay đổi hay không vẫn nên chờ quan sát. “Mục tỷ tỷ, tỷ xem ánh trăng tối nay thật đẹp, chúng ta đu dây đến đó đi!” Tôi chỉ vào mặt trăng cong cong kia đề nghị.
“Ừ, được!” Cô ấy cười đồng ý, cùng tôi đong đưa bàn đu dây kia đến mức cao nhất.
Mỗi lần đến điểm cao nhất thì sẽ gần mặt trăng phát ra ánh sáng lung linh kia hơn một phần, đã bao lâu rồi tôi chưa được chơi như thế này? Cuộc sống đô thị xô bồ làm người ta mệt mỏi, đến cả chủ nhật nghỉ ngơi cũng phải giặt quần áo, quét dọn phòng. Dạo chơi ư? Quá khó khăn!
Đến lúc hào hứng, hai người chúng tôi càng đu càng cao, cho đến lúc gần như biến thành trục hoành. Chúng tôi lớn tiếng cười, tiếng cười lanh lảnh dễ nghe truyền đến từng góc trong Liệt phủ. Sự thích thú càng lúc càng cao, tôi không nhịn được hát bài hát cũ của Vương Phi. . . . . .
Trăng sáng khi nào có
Nâng chén hỏi trời xanh
Không biết ở trên cung khuyết
Đêm nay là năm nào
Tôi muốn cưỡi gió quay về
Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc
Nơi cao lạnh lắm chăng
Nhảy múa cùng bóng tôi
Tựa như chốn nhân gian
Xoay gác đỏ luồn song lụa
Rọi không ngủ
Không nên hận
Sao trăng lại sáng khi lìa nhau
Người có vui buồn hợp tan
Trăng có tròn khuyết tỏ mờ
Xưa nay đâu có vẹn toàn
Nguyện người mãi ở lại
Ngàn dặm cùng thuyền quyên
———————
Xoay gác đỏ luồn song lụa
Rọi không ngủ
Không nên hận
Sao trăng lại sáng khi lìa nhau
Khi xa nhau
Người có vui buồn hợp tan
Trăng có tròn khuyết tỏ mờ
Xưa nay đâu có vẹn toàn
Nguyện người mãi ở lại
Ngàn dặm cùng thuyền quyên. . . . . .
*Minh nguyệt kỷ thời hữu – Vương Phi
Khi tôi hát xong, Mục Liễu Nhứ ngạc nhiên, “Tiêu Lạc, tỷ không biết muội biết hát đấy!”
Nghe vậy, tôi bật cười, vui vẻ nói, “Có hay không?” Nếu lấy tính cách của Lăng Tiêu Lạc thật sự thì dù có biết hát cũng sẽ không để lộ ra. Mà tôi thì khác, muốn hát thì hát.
“Rất hay, tiếng hát của muội rất tuyệt vời!” Cô ấy khen ngợi, trong đôi mắt phát ra ánh sáng lung linh kỳ ảo.
“Ha ha ha ha …” Tôi vui vẻ cười to, đẩy bàn đu dây đang dần thấp xuống, chúng tôi vừa đu vừa nói chuyện với nhau.
“Như lời bài hát vừa rồi, tỷ tin ông trời sẽ không tàn nhẫn nữa, ông ấy sẽ cho muội và Minh Dã hạnh phúc!” Mục Liễu Nhứ có chút kích động, giọng nói hơi run rẩy.
Tôi nhìn cô ấy, khi hai dây đu giao nhau tôi lại phát hiện ra một giọt nước mắt trượt xuống gương mặt cô ấy! Nhưng khi chúng tôi lại giao nhau lần nữa thì giọt nước mắt ấy đã không còn!
Tôi hát ngẫu hứng không ngờ lại khiến cô ấy hiểu lầm, muốn giải thích nhưng lại thôi. Tâm trạng cô ấy bây giờ tôi có thể hiểu được, không thể phủ nhận cô ấy và Nhiếp Quang đều yêu thương Liệt Minh Dã từ tận đáy lòng. . . . . .
Đêm khuya yên tĩnh, hai người chúng tôi rời khỏi vườn hoa trở về phòng của mình.
Dùng nước ấm uống thuốc, tôi bốc một nắm bột cỏ Kinh Lan Thanh để vào cái đĩa hơ lên lửa. Mùi cỏ thơm ngát giống hệt lúc tôi tỉnh dậy! Gương mặt đáng yêu tuấn tú của Thảo Hồ hiện lên trong đầu, khóe miệng tôi cong lên, may mà có anh ta, sau này nhất định phải đa tạ ơn cứu mạng của anh ta!
Ngửi mùi cỏ thơm mát, tôi tiến vào mộng đẹp, cảm giác chưa đầy một khắc đã có thể đi vào giấc ngủ thật tuyệt vời!
Đáng tiếc điều tốt không tồn tại mãi, khi tôi đang ngủ say thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, tiếng động đột ngột trong đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng kinh người! Tôi choàng tỉnh lại, trái tim đập “thình thịch” mất tiết tấu.
Một bóng người tóc tai bù xù đứng ở cửa phòng rộng mở, dụi mắt nhìn kỹ, khóe miệng tôi liền co giật, thấp giọng mắng, “Liệt Minh Dã, cậu lại mộng du rồi!”
Liệt Minh Dã lảo đảo đi về phía giường, tôi tức giận nhảy xuống giường đóng cửa phòng lại, trở lại trừng mắt nhìn bóng lưng cậu ta trèo lên giường cắn răng. Thật đúng là “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, có tay mà ko dùng, chỉ biết dùng chân đá!
Tôi thở hổn hển, trèo lên từ cuối giường chui vào nằm bên trong. Mới nằm xuống chưa được ba giây, cậu ta ở ngoài giường lập tức dính vào như con bạch tuộc, mà đầu còn chui vào trong lòng tôi, cũng trẻ con lấy trán cọ cọ vạt áo trước ngực tôi, cánh tay cũng giữ lấy eo tôi. “Ừm. . . . . .” Than nhẹ một tiếng, cậu ta ngừng cọ, ngoan ngoãn ngủ.
Khóe miệng tôi giật giật lần thứ ba, thở dốc trừng mắt nhìn cậu ta nằm trong lòng mình. Thằng nhóc chết tiệt, cứ mộng du là chạy đến tìm tôi, coi tôi là cái gối ôm chắc?!
Bị cậu ta ôm chặt lấy, tôi đẩy vài cái mà không đẩy được, lại càng bị ôm chặt hơn. Sau mấy lần tôi từ bỏ, tùy cậu ta. . . . . .
Đang lúc ngủ mơ mơ màng màng, ngực bị vỗ mạnh, lập tức làm tôi bừng tỉnh lần thứ hai. Tôi hoảng sợ thở gấp nhìn xuống trước ngực, chỉ thấy Liệt Minh Dã vỗ ngực của tôi hàm hồ nỉ non, “Không có sữa rồi. . . . . .”
Bốn chữ này làm tôi suýt nữa nhảy dựng lên, hết sức kinh ngạc, cậu ta. . . . . . Không phải là muốn uống sữa chứ?! Hình như cũng đúng, từ nhỏ cậu ta đã không có mẹ, chắc là chưa được uống sữa mẹ bao giờ.
“Không có sữa rồi. . . . . .” Cậu ta thì thầm, môi mỏng gợi cảm bẹp bẹp, mặt lộ vẻ bất mãn.
Trừng mắt nhìn cậu ta ngủ, tôi vừa muốn khóc vừa muốn cười, hóa ra cậu ta cũng biết tôi mất sữa rồi. Nếu như cậu ta không ngược đãi tôi, sao tôi lại không có sữa được?
Muốn đập mấy phát lên đầu cậu ta, nhưng cuối cùng lại không xuống tay được, chỉ vì gương mặt lúc ngủ của cậu ta thật sự rất ngây thơ. Nhẹ nhàng thả nắm tay ra, tôi thở dài, nếu lúc bình thường cậu ta cũng có dáng vẻ như lúc ngủ thì tốt bao nhiêu? Cười khẽ, ý nghĩ này thật buồn cười, nếu cậu ta thật sự như vậy thì đã không còn là Liệt Minh Dã nữa rồi!
Trời xanh sớm định đêm nay không được yên bình, lần thứ ba tôi chìm vào mộng đẹp thì lại bị đánh thức. Vừa dụi mắt vừa nhìn ra ngoài giường, tiếng động hỗn loạn trong phòng khiến tôi sinh nghi.
Khi mắt thích ứng với bóng tối, nhìn rõ tình hình bên ngoài giường tôi hít một hơi khí lạnh, sau đó vội vàng hét lên, “Người đâu mau tới đây, có thích khách…” Thật không thể tin được, lúc này Liệt Minh Dã đang đánh nhau với hai tên áo đen, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt!
Nghe thấy tôi hét to, một gã áo đen tách ra, cầm đao chạy đến chỗ tôi, giơ đao lên, lưỡi dao lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Thấy thế, tôi chẳng kịp nghĩ gì, bật thốt lên: “Thiếu gia!”
Liệt Minh Dã nhanh chóng thoát ra, một chân đá bay tên áo đen đang đến gần giường ra ngoài.
Tên áo đen lảo đảo lùi lại, đập lên tủ quần áo tạo thành tiếng vang trầm đục.
Liệt Minh Dã đỡ đao cho tôi xong lập tức lại đấu với một tên còn lại. Không gian trong phòng hữu hạn, cậu ta tránh trái tránh phải, vì tay không có binh khí nên có vẻ bị động.
E rằng hai gã áo đen này là sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, vì mỗi chiêu đều rất tàn nhẫn, nếu Liệt Minh Dã không linh hoạt sợ là đã bị thương rồi!
Liệt Minh Dã cố gắng duy trì tình thế vừa cầm cự đánh nhau trước giường vừa bảo đảm an toàn của tôi, hành động lần này khiến tôi thật cảm động.
Sau khi tôi hét to không bao lâu, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. “Rầm” cửa phòng mở rộng, quản gia cầm đao tới, ngay lập tức giải vây cho Liệt Minh Dã.
Không gian trong phòng chật hẹp, bốn người họ đấu từ trong phòng ra ngoài, trong viện bóng người chớp lóe không ngừng.
Tôi chảy mồ hôi lạnh, đây là ám sát, chắc chắn! Đối tượng chắc chắn là Liệt Minh Dã! Nhận ra được điều này, tôi bất chấp mọi thứ, chỉ mặc quần áo trong chạy ra, đứng ở cửa phòng nhìn chằm chằm trận đánh đang diễn ra trong viện.
Thấy thời cơ không còn có lợi nữa, hai gã áo đen đột nhiên tấn công mạnh mẽ. Chiêu nào cũng tàn nhẫn, liều chết, một người giữ chân quản gia không cho ông ấy có cơ hội thoát thân, tên còn lại nhanh chóng tấn công Liệt Minh Dã.
Hai tay tôi siết lại trước ngực, mỗi một chiêu của tên áo đen lại khiến tôi căng thẳng tim đập nhanh hơn một phần. Mặc dù Liệt Minh Dã bất lợi do không có vũ khí, nhưng võ công không tồi, kẻ áo đen không thể mau chóng đạt được mục đích!
Đánh nhau khiến gia đinh trong phủ ập tới, dù sao cũng là người của tướng quân, đại đa số gia đinh trong phủ đều có võ nghệ, tuy trình độ không giống nhau.
Tình thế bây giờ rất bất lợi cho thích khách, khi tôi đang thấy may mắn sự việc có thể xoay chuyển thì lại “Thấy” nguy cơ đến!
Chỉ thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác dừng ở phía sau Liệt Minh Dã, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng chết chóc lạnh thấu xương.
Thấy thế, tôi thất thanh hét lên, “Thiếu gia, cẩn thận phía sau!” Nhưng đã muộn, tôi trơ mắt nhìn thanh trường kiếm kia đâm vào lưng Liệt Minh Dã! Tên thích khách đánh nhau với Liệt Minh Dã đê tiện vô sỉ bổ thêm một đao phía trước, vết đao kéo dài từ vai trái xuống tới sườn phải!
Đao, kiếm cùng đâm vào, tôi kích động hét to, “A!” Toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Hự. . . . . .” Liệt Minh Dã kêu rên nghiêng người, lảo đảo ngã xuống đất.
“Rút!” Tên áo đen nhảy xuống từ trên trời chỉ nói một chữ ngắn gọn rồi thi triển khinh công dẫn đầu rời đi, hai tên khác theo sát phía sau, trong chớp mắt trong viện chỉ còn người trong phủ.
“Thiếu gia!” Quản gia quăng đao, cuống quýt chạy đến chỗ Liệt Minh Dã. Liệt Minh Dã nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, ông ấy quay đầu nhìn Liệt Minh Dã, thất thanh hét lên, “Trên kiếm có độc!”
Chữ “Độc” này làm đầu tôi như muốn vỡ ra, trong đầu trống rỗng. Tôi vội chạy đến chỗ Liệt Minh Dã, ngồi xuống. Trên khuôn mặt của cậu ta nhanh chóng lan đầy màu đen khiến người ta sợ hãi!
Quản gia quyết đoán điểm vài huyệt trên người cậu ta, thứ nhất là để cầm máu, thứ hai là giúp che động mạch của cậu ta tránh độc thấm vào.
“Nhanh! Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa! Tôi biết một người có thể cứu được thiếu gia!” Tôi hét to, Liệt Minh Dã trúng độc đương nhiên đã hôn mê. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Thảo Hồ, anh ta chắc chắn có thể cứu được Liệt Minh Dã!
Quản gia gật đầu , cũng không dám chậm trễ thêm một giây một phút nào, như bay đi chuẩn bị xe.