Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy lửa cái bóng khổng lồ kia giật mình, vội nghiêng mình giữa không trung thay đổi quỹ đạo cú vồ. Tứ chi vừa chạm đất, nó nâng chân trước lên dụi mắt trái, vừa dụi vừa khẽ gầm gừ, hơi nóng làm đau mắt nó rồi.
Khi tôi thấy rõ đó là gì thì lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, trên trán cũng nhanh chóng rịn ra một tầng mồ hôi. Ôi trời, đó là một con hổ trưởng thành cường tráng! Nhìn qua chiều dài của nó ít nhất phải hai mét năm!
Đức Thân Vương lại không hề hoảng sợ, hiển nhiên là vì đã quen gặp những tình huống nguy hiểm. Hắn chuyển nhánh cây bên tay phải sang tay trái, rút từ trong ống tay áo phải ra một thanh đoản kiếm.
Mãnh hổ dụi mắt xong hung tợn gầm gừ với chúng tôi, trong tiếng gầm kia lộ ra sự đói khát thèm thịt, lộ ra sự phẫn nộ với việc Đức Thân Vương dùng lửa hơ mắt nó.
Đức Thân Vương tiến lên một bước, tiện đà lặng lẽ dịch sang trái kéo giãn khoảng cách với tôi, kéo gần khoảng cách với mãnh hổ.
Mãnh hổ nằm rạp người xuống, làm tư thế chuẩn bị vồ mồi. Đức Thân Vương giang rộng hai chân, hai đầu gối hơi khụy xuống chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.
Thấy thế, tôi căng thẳng, biết trận chiến tàn khốc giữa người và hổ sắp bắt đầu!
Mãnh hổ “Gào” một tiếng phi lên, há cái miệng to như bồn máu lao về phía Đức Thân Vương. Đức Thân Vương nghiêng mình né sang trái, phản ứng nhanh nhẹn, động tác chuẩn xác, một kẻ lao lên một kẻ tránh đã thành công dụ mãnh hổ rời đi.
Tôi biết hắn làm vậy thứ nhất là vì mình, thứ hai là vì tôi. Chuyện tôi có thể làm lúc này đó là tự bảo vệ mình, không cản trở hắn. Nghĩ đến đây, thừa dịp hắn và hổ giằng co tôi dùng tốc độ nhanh nhất, nhẹ nhàng tới gần đống lửa, rút ra mấy cành cây cầm trong tay đề phòng bất trắc.
Tôi chưa bao giờ thấy người và thú chém giết nhau, tối nay xem như được mở rộng tầm mắt. Người đàn ông tôn quý chỉ đứng sau Hoàng thượng và chúa tể muôn loài, bá chủ rừng rậm, cuộc chiến giữa một người một hổ này có thể nói là chấn động lòng người, ngập tràn nguy hiểm!
Nhìn mãnh hổ kia, răng nanh sắc nhọn, móng vuốt to dài, thân hình cường tráng, tản ra sự lãnh lẽo và khí phách của kẻ mạnh! Nhìn Đức Thân Vương ánh mắt sắc bén, thân thủ vững vàng, dáng người cao lớn, hiện nay hắn hoàn toàn không còn vẻ ngả ngớn không đứng đắn mà khắp người đều tản ra sự sắc bén khiếp người!
Tôi cũng không biết người thú giao đấu lại có vẻ đẹp mạnh mẽ, hoang dại khó diễn tả được thành lời như vậy, thực làm người ta khiếp sợ!
Vì sợ lửa nóng, mãnh hổ thử nhiều lần vẫn không làm gì được Đức Thân Vương, không những thế còn bị lửa hơ vào mắt mấy lần, suýt nữa bị đoản kiếm chém trúng. Nó tức giận gầm lên, hòa với tiếng thác nước cùng nhau vang vọng đến chân trời!”Gào”
Đức Thân Vương bay vọt lên ngọn cây, mãnh hổ vội vàng thu thế suýt nữa đâm trúng thân cây to lớn. Không bắt được người, nó tức giận đi vòng quanh thân cây, cái đuôi to tức giận vẫy vẫy.
Càng theo dõi trận chiến tôi càng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Dường như tôi không hề quen Đức Thân Vương đứng ở trên ngọn cây nhìn mãnh hổ kia, đặc biệt là khí chất vương giả lạnh thấu xương tỏa ra từ hắn! Có một chớp mắt, tôi đã nhìn nhầm hắn thành Hoàng thượng. Không thể nào! Không thể nào!
Đức Thân Vương không xuống, mãnh hổ cũng đành bó tay, nó kiêng dè đoản kiếm và cành cây cháy trong tay hắn nên không dám mạo muội hành động, bực đến mức đi vòng quanh, vừa đi vừa thở hắt ra. Xoay qua xoay lại nó đột nhiên dừng, không chờ tôi có phản ứng, nó đột nhiên đổi hướng nhảy bổ về phía tôi.
Thân thể mạnh mẽ đột nhiên lao tới và mặt hổ làm tim tôi như ngừng đập, hô hấp tạm dừng trong chớp mắt! Tôi không né được, hai như cắm rễ trên mặt đất không thể động đậy.
Mặt hổ gần ngay trước mắt, trong miệng nó phả ra mùi tanh ẩm nóng làm tôi buồn nôn! Giây phút như mành treo chuông, khi nó cách tôi chưa đến một thước lại bất ngờ xảy ra biến cố. Chỉ thấy nó gào một tiếng, thân thể từ trên không rơi mạnh xuống, bốn móng hạ xuống đất tạo ra tiếng vang nặng nề.
Không vào bụng hổ, trái tim ngừng đập và hô hấp của tôi dần phục hồi như cũ.
“Gào… gào…” Mãnh hổ rít gào như phát điên, xoay người lao về phía thân cây.
Khi nó xoay người tôi phát hiện đoản kiếm trong tay Đức Thân Vương đã đâm vào đùi trái nó, máu tươi chảy xối xả!
Tôi theo bản năng thở hắt ta, trái tim đập như điên, thậm chí mạch máu trong đầu cũng đang giật giật! Đức Thân Vương lại cứu tôi một lần nữa, lần thứ ba!
“Bộp bộp bộp” mãnh hổ dùng sức đâm vào thân cây, lấy móng vào xé như điên! Mỗi lần nó vận động kịch liệt miệng vết thương trên chân sẽ chảy càng nhiều máu.
Tôi vốn tưởng rằng Đức Thân Vương sẽ ở trên cây kéo dài thời gian. Không ngờ hắn bất ngờ nhảy xuống, xoay người trên không bay về phía tôi. Mãnh hổ thấy hắn nhảy xuống, xoay người lao đến. Đức Thân Vương rút từ tay áo trái một thanh kiếm khác, ném cho tôi, tôi theo bản năng tiếp được. Hắn điểm mũi chân, lấy một cú xoay lộn ngược tiêu sái xinh đẹp đánh về phía mãnh hổ. Hắn bay qua mãnh hổ khi hạ xuống cũng tiện tay rút đoản kiếm cắm trên chân mãnh hổ ra. Hổ đau, nhe răng nhếch miệng, mùi tanh phả trên mặt tôi. Đức Thân Vương rút kiếm ra, con hổ quay người, thanh kiếm đã trở lại trong tay Đức Thân Vương. Mãnh hổ trốn sang một bên vừa gầm vừa đập, cơ bắp toàn thân run run vì đau.
Tôi cầm kiếm trợn tròn mắt, ánh mắt dính chặt lấy Đức Thân Vương. Từ lúc hắn nhảy xuống, động tác liên tiếp nhanh chóng như tia chớp xé ngang bầu trời, chỉ kịp nhìn thấy cái bóng, nhanh đến mức làm người ta không tin là thật! Sự chuẩn xác thần kỳ vượt xa người thường, đặc biệt là lúc hắn lộn ngược ra sau đối mặt với mãnh hổ! Hắn lại tự tin đến vậy, không hề lo lắng vì rút ngắn khoảng cách mà rơi vào miệng cọp, tính toán chuẩn xác bay qua đỉnh đầu mãnh hổ, nếu không có kinh nghiệm thực chiến tích lũy nhiều năm tuyệt đối không làm được như vậy!
“Gào … Gào … Gào …” Mãnh hổ tức giận, lại nhảy lên, lần này nó không chỉ công kích Đức Thân Vương mà còn tấn công cả tôi.
Lúc nó lao tới tôi mới đột nhiên hiểu vì sao Đức Thân Vương đưa đoản kiếm cho tôi, hóa ra hắn sớm đoán được mãnh hổ sẽ ‘chó cùng rứt dậu’! Không kịp nghĩ nữa, tôi vùng đoản kiếm và nhánh cây đang cháy về phía mãnh hổ. Đoản kiếm cứa qua da nó, máu tươi trào ra; lửa hơ nóng mắt nó, nó vội nhắm mắt lại.
Đúng lúc nó nhắm mắt, Đức Thân Vương từ phía sau nó lao lên, hai tay cầm đoản kiếm đâm mạnh xuống. Đức Thân Vương cưỡi trên lưng hổ, kiếm đâm sâu vào đỉnh đầu nó, chỉ chừa lại chuôi kiếm ở ngoài. Mãnh hổ ngay cả cơ hội kên rên cũng không có, tắt thở, ngã ầm ầm xuống đất!
Đức Thân Vương lật thân hổ, lấy lại đoản kiếm trong tay tôi cầm đi tới bên bờ. Tôi ngạc nhiên, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, thậm chí chưa kịp nhìn kỹ đã kết thúc!
Rửa sạch đoản kiếm xong bỏ vào trong tay áo, hắn kéo mãnh hổ đã chết tới bên bờ vứt xuống xong. Tiếng rơi xuống nước nặng nề làm tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy xác hổ từ từ chìm vào trong nước, trên mặt nước sủi lên bọt nước.
Hắn vốc nước rửa mặt dính máu, sau đó dùng chân hòa tan mùi máu vào nước. Sau khi vuốt những lọn tóc hỗn độn trước ngực về phía sau, hắn đi đến trước mặt tôi, nâng tay vỗ nhẹ mặt tôi, chế nhạo cười nói, “Hoàn hồn đi.”
Tôi sũng sờ nhìn hắn, giờ hắn nào có còn khí thế sắc bén vương giả lúc trước, rõ ràng đã biến trở về bộ dáng ngả ngớn không đứng đắn!
Hắn không nói, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp mê hoặc.
Cành cây trong tay tôi rơi ‘bộp’ xuống đất, tôi không biết ai mới thật là hắn, càng không rõ kết quả người thú giao đấu lúc trước là thật hay là mơ! Mọi chuyện xảy ra nhanh như vậy, giống như một khoảng cách mờ mịt!
Một đêm không ngủ, Đức Thân Vương cùng mãnh hổ giao đấu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi!
Trời vừa sáng, chúng tôi men theo bờ sông đi về phía hạ du. Con sông khi thẳng khi lại gấp khúc, càng xa thác nước càng có thể thấy hai bên bờ sông dần dần thu hẹp, cho đến khi chỉ còn khoảng một thước mới ngừng thay đổi.
Tôi nhíu mày nhìn bóng lưng Đức Thân Vương, ở trong ấn tượng của tôi hắn kẻ lạnh lùng âm mưu quỷ kế, sự sắc bén và khí thế vương giả ngoài ý muốn biểu lộ đêm qua lại càng khiến người ta bất an, kết hợp với sự gian xảo, khéo đưa đẩy và uy nghiêm, hắn quả nhiên khiến người khác phải e ngại!
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Hoàng thượng phải kiêng kị hắn ba phần, cho dù Dung phi mang cốt nhục của hắn Hoàng thượng cũng không dám làm gì, bởi anh ta không chắc chắn có thể tóm gọn Đức Thân Vương, cho nên phải tạm thời nén giận, kéo dài thời gian.
Liệt Minh Dã một lòng muốn trả món thù máu cho phụ thân quá cố và sáu mươi vạn đại quân, dưa vào phát triển tiềm chất của cậu ta thì khá khả quan, nhưng cậu ta trưởng thành thì đồng thời Đức Thân Vương cũng càng ngày càng khôn khéo. Một thiếu niên đang trưởng thành liệu có thể đối đấu với Đức Thân Vương lão luyện sao? Lòng tôi rối như tơ vò, tôi không dám nghĩ lại càng không dám tự kết luận bừa bãi!
Lần này cải trang du hành gặp nạn, nếu thích khách thật sự là dư nghiệt nước Kim La, liệu Hoàng thượng có trách tội Liệt Minh Dã làm liên lụy mọi người? Làm vậy dường như không hợp lý. Lão tướng quân xông pha sa trường đều do ý chỉ của Hoàng thượng, nước Kim La diệt vong một phần cũng do anh ta!
Từ lần truy sát trước thích khách luôn âm thầm theo dõi Liệt Minh Dã hay là bên cạnh có gian tế? Hay là. . . . . . Đang nghĩ tới đó, người đi trước bỗng ngừng lại, tôi đập “bộp” lên một bức thịt tường.”A. . . . . .” Lúc này tôi mới hoàn hồn, ôm trán kêu rên.
Một cánh tay đỡ lấy thân thể hơi đổ về phía sau của tôi, giọng nói hơi khàn bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu, “Cô thật nhiều tâm tư quá đấy.”
Tôi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Đức Thân Vương liền rùng mình, đẩy cánh tay hắn ra lùi về phía sau một bước. Trách tôi nghĩ quá tập trung, ngay cả hắn dừng bước lúc nào cũng không biết, còn bị hắn phát hiện tâm sự!
Hắn không nói gì, cười nhẹ xoay người tiếp tục đi trước. Lúc này tôi mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào con sông đã có thay đổi, ba nhánh sông kéo dài về hướng bắc đổ ra biển. Hắn đi phía trước, tôi theo sát phía sau, tạm thời bỏ qua những chuyện chưa nghĩ xong đề phòng lại bị hắn nhìn ra.
Ước chừng hai nén hương, hắn dừng lại. Nhánh sông vẫn còn, nhưng lại có thêm một khe suối hẹp dài. Nước suối trong suốt thấy đáy, dưới đáy là đá cuội đủ loại đủ màu sắc hình dạng, đàn cá tôm nhàn nhã bơi lượn giữa các hòn đá cao thấp không giống nhau!
Nước trong quá! Một ngọn núi nếu có nước tức là có linh khí, huống chi trong nước có cá, tôm, thực làm người ta vui mừng! Hứng thú nổi lên, tôi ngồi xổm bên dòng suối nhìn một con cá chép màu đỏ ăn vi sinh vật dính ở trên đá, đuôi cá khẽ quẫy, vây trước lúc thì nhẹ nhàng đập lúc thì bất động. Tôi nở nụ cười, ở thành phố như tôi rất hiếm khi có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy!
Đang nhìn đến say mê, nước suối đột nhiên dao động, một thanh đoản kiếm nhanh như chớp cắm vào thân thể con cá, con cá há to miệng, máu tươi trào ra! Tôi hít một hơi khí lạnh, trừng mắt nhìn con cá tắt thở sau một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Một cánh tay trần vươn tới tầm nhìn, nắm chuôi kiếm dứt con cá ra. Tôi dời mắt khỏi mặt nước, ngửa nhìn lên chỉ thấy Đức Thân Vương dứt con cá khỏi thanh kiếm quăng lên trên bờ, trên bờ đặt tất và giày của hắn.
Tôi đang nhìn cá ăn, hắn lại phá hủy hứng thú hiếm có của tôi. Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, đột nhiên rất muốn cãi nhau với hắn một trận. Hắn đối xử với sinh mệnh đều hời hợt như vậy sao? Dù là con cá cũng tàn nhẫn như vậy!
“Cô đau lòng thì thôi ăn trưa nhé.” Hắn nhìn thấu ý nghĩ của tôi, buồn cười nhìn tôi.
Tôi há miệng lại chẳng nói được gì, đứng dậy đi cách bờ suối bờ mấy bước mới ngồi xuống, nhìn về phía trước. Cãi nhau thì làm được gì? Theo ý hắn chẳng qua là cá lớn nuốt cá bé, người đói bụng đương nhiên cần lấp đầy bụng, nếu hắn có chút thương xót như tôi sợ là đã sớm chết không có chỗ chôn!
Hắn ở dưới suối bát cá, bắt được năm con mới lên bờ, tìm nhánh cây cùng đá đánh lửa làm giá nướng. Khả năng sinh tồn dã ngoại của hắn quả nhiên làm người ta khâm phục!
Cá nướng rất thơm, tôi lại ăn không thấy ngon, ăn một miếng rồi lại không ăn nổi nữa. Rõ ràng vẫn đói, nhưng lại không muốn ăn. Dáng vẻ nhẹ nhàng của con cá khi còn sống cứ như chẹn ngang họng tôi, trong lòng thấy không thoải mái.
Đức Thân Vương lại ăn rất ngon miệng, sau khi ăn hết bốn con cá lấy nước suối súc miệng, nằm trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi kinh ngạc nhìn suối mặt loang loáng, trong đầu trống trơn, ngồi yên được một lát ma xui quỷ khiến thế nào lại quay về suối bờ. Không hiểu vì sao lại quay về đây, đầu giống bị ma chú thúc giục mờ mịt nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong nước.
Lúc lơ đãng thoáng nhìn qua bên phải cách đó một đoạn tôi thấy rất nhiều màu đỏ xúm lại Tôi tò mò đến gần, chỉ thấy có mấy con cá đang cán nhau.”Hả?” Tôi bất ngờ, cá cũng sẽ đánh nhau sao?
Đám cá màu đỏ chen chúc, tranh cướp vô cùng kịch liệt, có thể mơ hồ thấy được một chút màu vàng giữa đám cá chen lấn. Vật này có gì hấp dẫn mà khiến bọn cá hiền hòa phải tranh nhau vậy? Tôi vừa nghĩ vừa xắn tay áo lên thò tay vào trong nước. Tôi vừa thò tay xuống, bọn cá lập tức vẫy đuôi bơi đi. Đàn cá biến mất, vật màu vàng kia liền hiện ra, đó là một tấm kim bài!
Tôi khó hiểu, không chút suy nghĩ liền cầm kim bài lên. Tấm kim bài này có lẽ đã bị ngâm trong nước lâu lắm rồi, thế cho nên sơn vàng đã tróc gần hết, dây tơ hồng bị ăn mòn mềm đến sắp nát rồi. Chính giữa kim bài có khắc một chữ “Cấm” rất to, mặt sau tấm kim bài lại làm tôi trợn tròn mắt! Đó là một con thỏ điêu khắc trông rất sống động đã nhìn một lần thì không thể quên được!
Con thỏ trên tấm kim bài này và thỏ ngọc lần trước giống nhau như đúc! Đây. . . . . . Đây. . . . . . Tôi ngạc nhiên lật qua lật lại kiểm tra cẩn thận tấm kim bài mong tìm được đầu mối mới. Chỉ tiếc đã qua nhiều năm tháng, trên kim bài chỉ còn chữ “Cấm” và con thỏ là còn rõ, tất cả những thứ còn lại đều rất mờ.
Tấm kim bài này hiển nhiên không phải đồ của dân chúng tầm thường. Chữ “Cấm” có ý gì? Chẳng lẽ là chỉ cấm vệ quân? Thỏ ngọc chẳng lẽ là dấu hiệu của một quốc gia?”Lăng Tiêu Lạc” chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích lưu lạc? Ba ý nghĩ này lần lượt hiện lên trong đầu, trong lòng bàn tay tôi chảy ra một tầng mồ hôi nóng. Không. . . . . . Không thể nào. . . . . .
Đang kinh ngạc vì ý nghĩ của chính mình, trong tay đột nhiên trống rỗng, tôi vội ngửa đầu nhìn, chỉ thấy Đức Thân Vương cầm kim bài trong tay ngắm nghía. Tôi đứng đối diện với ánh mặt trời còn hắn đứng ngược nắng, trong chớp mắt tôi quay đầu vì chói mắt dường như tôi đã thấy được sự kinh ngạc trên mặt hắn. Nhưng khi tôi nghiêng người tránh ánh nắng nhìn lại thì đã không còn thấy gì nữa, hắn vẫn giữ dáng vẻ như cười như không lúc bình thường. Tôi dụi mắt theo bản năng, chẳng lẽ là tôi hoa mắt nhìn nhầm?
Đức Thân Vương xem xong kim bài không trả lại cho tôi mà nhát nó vào trong vạt áo. Thấy thế, tôi quýnh lên, vội ngăn cản, “Trả lại cho tôi!”
Nghe vậy, hắn ngừng tay sau đó rút kim bài ra, xoa cằm hỏi tôi, “Lăng cô nương có hứng thú sao?”
Hắn thản nhiên như vậy lại khiến tôi giật mình, chợt nhận ra mình phản ứng quá khác thường! Tôi vừa muốn lấy lại kim bài vừa không muốn bị hắn bắt được nhược điểm, nếu không tôi sẽ thấy bứt rứt trong lòng. Tôi khẽ cau mày, âm thầm cắn môi, phân vân một lúc mới từ bỏ, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, trả lời, “Dân nữ chỉ cảm thấy tò mò thôi.” Nói xong, tôi đứng dậy cố để biểu cảm trên mặt nhìn bình thản một chút.
Hắn chợt nhíu mày, che dấu cảm xúc, quay lên bờ đi tất giày vào.
Thấy thế, tôi đè nén nỗi kích động theo hắn tiếp tục đi dọc theo bờ sông. Khi ra khỏi rừng tôi quay đầu nhìn con suối, dòng suối thật dài như không có tận cùng. Kim bài đó là từ trên núi theo nước xuống hạ du sao? Dòng nước trong núi này thông với sông ở đâu à?
Đường ở hạ du rất dài, không nhìn thấy điểm cuối, ngoại trừ đêm đầu tiên ngủ ngoài trời gặp mãnh hổ thì không còn thấy mãnh thú nào khác. Hai ngày sau Liệt Minh Dã chỉ huy một đám tùy tùng tìm được chúng tôi.
Trở lại nơi cắm trại, xa xa đã nhìn thấy Liệt Minh Dã khoanh tay đứng ngóng nhìn về phía tôi. Tôi vừa đi, vừa nhìn từ đầu tới chân cậu ta một lượt, cậu ta không bị thương, hoàn toàn khỏi mạnh!
Nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ta lóe lên vẻ mừng rõ, mặc dù chỉ lướt qua rồi biến mất nhanh chóng nhưng đủ để tôi cảm nhận được tâm trạng của cậu ta. Tôi khẽ cười, không nói gì. Đợi chúng tôi đến gần cậu ta hành lễ với Đức Thân Vương, Đức Thân Vương mỉm cười gật đầu rồi đi thẳng vào Long trướng, tôi theo sau, Liệt Minh Dã vẫn đứng bất động tại chỗ, tiếp tục giữ vững cương vị.
Trong trương, Hoàng thượng đang ngồi trên sạp nhíu chặt mày, Trang phi đang ấn huyệt thái dương cho anh ta. Nghe tiếng, hai người họ cùng nhìn ra, thấy tôi và Đức Thân Vương lập tức vui mừng ra mặt. Hoàng thượng đứng dậy gọi to, “Thất đệ!”
Đức Thân Vương mỉm cười đi lên phía trước hành lễ, “Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”
Hoàng thượng nhanh chóng tiến lên, nắm hai bờ vai hắn nhìn một lượt, vừa nhìn vừa cười gật đầu.
Trang phi đi tới bên cạnh tôi nắm tay tôi, tôi hiểu ý cũng để tùy cô ấy dắt đi. Cô ấy dẫn tôi đi ngược hướng với Liệt Minh Dã, đi được khoảng bốn thước mới dừng lại, lo lắng hỏi tôi tình hình hai ngày qua. Tôi kể lại từ đầu chí cuối, chỉ không nhắc đến tấm kim bài kia. Nghe xong, cô ấy ngạc nhiên ra mặt, khẽ tán thưởng, “Đức Thân Vương không hổ là Đệ Nhất Dũng Sĩ của Long triều!”
Tôi dạ một tiếng, không nói thêm gì. Im lặng một lát, cô ấy chợt chuyển đề tài, “Mười lăm tháng sau là sinh nhật Hoàng thượng, bản cung muốn hiến vũ, không biết nên mặc thế nào mới thích hợp.”
Nghe vậy, tôi không lưỡng lự trả lời, “Nương nương thiên sinh lệ chất, dù mặc gì cũng đều nổi bật.”
Cô ấy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cười, dùng ngón tay ngọc điểm nhẹ lên môi tôi, nói: “Cái miệng này của cô càng ngày càng ngọt.”
“Dân nữ chỉ ăn ngay nói thật, không phải tâng bốc.” Cô ấy đẹp như thiên tiên, vô cùng mê người, cho dù mặc quần áo ăn xin cũng vẫn quyết rũ.
“Bản cung muốn giữ trái tim của Hoàng thượng, cô hiểu ý của bản cung chứ?”
Một câu ngắn gọn lại làm lòng tôi run sợ, nghĩ cuối cùng cô ta cũng đã nói ra mục đích thật sự! Tôi không nói gì, hàng lông mi khẽ rũ xuống không nhìn vào đôi mắt tính toán tỉ mỉ của cô ta. Cô ta muốn Hoàng thượng chỉ độc sủng mình mình, muốn sinh long tử, càng muốn làm mẫu nghi thiên hạ, sao tôi lại không hiểu!
Sau một lúc lâu, tôi ngưởng đầu nhìn thẳng vào mắt của cô ta, hoang mang hỏi, “Vì sao lại là dân nữ?” Trong cung có thợ may chuyên môn may quần áo cho tần phi, nói với tôi thì có tác dụng gì?
Cô ta cầm tay tôi đặt vào lòng bàn tay, vừa vỗ vừa mỉm cười nói, “Bản cung đã mời người tính ngày sinh tháng đẻ của cô, cô là quý nhân của bản cung.” Cô ta nói nhẹ như lông hồng, không hề cảm thấy âm thầm điều tra người khác có gì không ổn.
Cô ta đã quyết định rồi, cả người tôi lạnh như băng, trái tim cũng hóa đá! Trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại chỉ dám lộ ra vẻ ngờ nghệch. Thầm mắng, được lắm Trang phi, tôi đối xử với cô ta không tệ, cô ta lại thầm kéo tôi xuống nước! Chê cuộc sống của tôi chưa đủ loạn sao? !
“Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô kìa, không muốn trở thành quý nhân của bản cung sao?” Cô ta chọc nhẹ lên trán tôi, cười thật ngọt ngào nhưng lời nói lại khiến người ta thất vọng đau khổ!
“Không, không phải. . . . . . Dân nữ chỉ quá ngạc nhiên. . . . . .” Tôi mấp máy môi khẽ nói, giọng nói dường như đã không còn là của mình nữa.
“Ha ha, còn một tháng nữa là đến sinh nhật Hoàng thượng, cô hãy nghĩ quần áo cho bản cung, bản cung muốn thật khác biệt, thật nổi bật.”
Tôi đờ đẫn gật đầu, trong lòng lạnh như băng. Đó là một hố lửa, nếu thành công giành được chuyên sủng của Hoàng thượng đương nhiên không thể bỏ qua công lao của tôi. Như nếu mọi chuyện không như ý thì sao? Kết cục của tôi sẽ ra sao?
Khuôn mặt tuyệt sắc của Trang phi trong mắt tôi lúc này trở nên thật xấu xí, ngay cả nụ cười của cô ta cũng vậy! Bốn chữ “Mỹ nhân rắn rết” chợt hiện lên trong đầu tôi!
Sau đó cô ta nói gì tôi hoàn toàn không rõ, tôi cũng không nhớ mình trả lời như thế nào, chỉ biết cô ta bảo tôi đi thăm Mục Liễu Nhứ, tôi liền vội vàng rời đi.
Đứng trước lều của Mục Liễu Nhứ tôi dùng sức lắc đầu đuổi giọng nói như ma quỷ của Trang phi đi, điều chỉnh tâm trạng xong mới vén màn trướng vào. Mục Liễu Nhứ nằm nghiêng trên sạp, quay lưng về phía tôi. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay đầu lại nhìn, khi thấy tôi đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó bật dậy, vui mừng gọi to, “Tiêu Lạc!”
“Mục tỷ tỷ.” Tôi mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên sạp.
Cô ấy cầm tay tôi, cẩn thận nhìn tôi một lượt, nhìn xong cô ấy cũng hỏi vấn đề giống hệt Trang phi, “Hai ngày nay muội đi đâu?”
Tôi kể lại đầu đuôi, khi tôi nhắc đến Đức Thân Vương trong mắt cô ấy rõ ràng hiện ra sự đau đớn và thù hận, tay nắm tay của tôi cũng kìm chế được run lẩy bẩy.
Tôi nắm tay cô ấy, đau lòng nói, “Khống chế cảm xúc của mình, những ngày này còn rất dài, đừng tra tấn bản thân.” Tôi không thể khuyên cô ấy nén bi thương, bởi vì Đức Thân Vương mà cô ấy mất tướng công và đứa con trong bụng. Vết thương đau đớn và oán hận kia không thể nguôi ngoai nhanh chóng được, vết thương nào cũng cần có thời gian.
Cô ấy không nói gì, hốc mắt đỏ ửng, rũ mắt xuống quay mặt đi, cánh môi run rẩy.
“Mau nằm xuống nghỉ ngơi, phải khỏe mạnh mới là thượng sách.” Tôi đỡ hai vai nhẹ nhàng đẩy cô ấy nằm lên sạp, kéo chăn mỏng đắp ngang ngực cô ấy.
Cô ấy nhắm mắt gật đầu, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt. Tôi vươn tay lau đi, nhìn đầu ngón tay ướt át tôi thở dài. Tiểu Thương Sí vẫn khỏe mạnh ngoan ngoãn, so với cô ấy mất đi cốt nhục tôi quả thực may mắn hơn nhiều!