Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tướng Công Mười Bốn Tuổi
  3. Chương 52: Vướng mắc tình cảm giữa ba người
Trước /90 Sau

Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 52: Vướng mắc tình cảm giữa ba người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tôi nằm trên sạp lăn lộn khó ngủ, dường như những chuyện xảy ra trong hai ngày qua cứ liên tục hiện lên. Trong lòng buồn phiền, tôi có chút bực bội, xốc chăn mỏng lên để lộ cơ thể ra ngoài. Ánh nến cháy trên bàn cạnh sạp khiến tầm nhìn khẽ lay động, tôi hít sâu, bật hơi, cố gắng tĩnh tâm.

Mành trướng bị vén lên, Liệt Minh Dã đi vào. Thấy thế, tôi ngồi dậy, nhìn cậu ta đi đến ngồi xuống bên mép sạp, nhìn thẳng vào tôi.

Bị cậu ta nhìn đến mức mất tự nhiên, tôi đẩy nhẹ tay cậu ta khẽ thử hỏi, “Cậu làm sao vậy?”

Bỗng dưng cậu ta bắt lấy tay tôi, ánh mắt thẳng thắng, nhưng lời nói lại chứa đầy sự ghen tuông, “Nàng và Đức Thân Vương hai ngày qua đã làm gì?”

Nghe vậy, lông mày tôi nhíu lại, nhanh chóng rút tay lại giận dữ nói, “Giết hổ, nướng cá, tìm đường ra, còn có thể làm gì nữa!” Thằng nhóc chết tiệt, sao cứ lo tôi cấu kết với người đàn ông khác vậy nhỉ? Tôi nhìn không đoan chính đến vậy sao?

Thấy tôi trả lời chắc chắn, giọng điệu tức giận, cậu ta nở nụ cười, ôm lấy eo tôi. Tôi hất tay cậu ta ra, cậu ta ngẩn ra, giật mình xong không thèm thanh minh đã kéo tôi vào lòng, cái áp lên trán tôi.

Tôi vốn muốn giãy ra, nhưng khi đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước của cậu ta thì không những không cự tuyệt mà còn thất thần ngã vào sự dịu dàng của cậu ta.

“Nàng bình an trở về thật tốt.” Cậu ta khẽ thì thào, ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt tôi, hơi thở ấm nóng phả trên mặt tôi, khiến tôi hơi hoảng hốt.

Từ trong mắt có thể nhận ra cậu ta thật sự lo lắng cho tôi. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó sẽ không nói dối. Tôi im lặng, một lát sau nắm lấy tay cậu ta nói xin lỗi, “Xin lỗi đã để cậu lo lắng, tôi không ngờ sẽ bị dòng nước xiết cuốn xuống hạ du.” Có thể sống gặp lại cậu ta, thật sự là nên cảm ơn Đức Thân Vương.

Cậu ta khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi, trong đôi mắt sâu thẳm ngoài sự dịu dàng còn có làn nước mùa xuân đang dập dờn, đó là sự quý trọng, sợ hãi mất tôi.

Giờ phút này tim tôi đập lỡ nhịp, đối mặt với sự dịu dàng của cậu ta cả người tôi như thiếu nước, gò má cũng nóng lên, vội đẩy vào ngực cậu ta kéo giãn khoảng cách, chuyển đề tài, hỏi, “Thích khách là dư nghiệt Kim La sao?”

Nghe vậy, cậu ta thu lại sự dịu dàng, nụ cười chợt tắt, nhíu chặt hai hàng lông mày. Thấy thế, tôi rùng mình, vừa khẽ vuốt gò má vừa hỏi, “Đúng không?”

Cậu ta gật đầu, giọng nói trầm thấp trả lời, “Dư nghiệt chỉ bắt được một tên, tên này rất kín miệng, dù bức cung, lợi dụ hay nghiêm hình tra tấn đều không cạy được miệng hắn.”

Tôi buông tay ôm gò mà xuống chống trên sạp, nhíu mày lo lắng nhìn cậu ta. Chừng nào còn cạy được miệng thích khách sẽ không biết được tin tức liên quan đến dư nghiệt, đây là việc rất khó giải quyết. Địch trong tối, ta ngoài sáng, vô cùng nguy hiểm!”Hoàng thượng nói thế nào?” Sau một lúc lâu, tôi hỏi tiếp.

“Dư nghiệt kia tự sát không thành, giờ cắt cử ba người một lượt thay phiên trông coi. Ta thấy Hoàng thượng không dò được tin tức từ trong miệng hắn sẽ quyết không bỏ qua.” Lông mày cậu ta nhíu lại, cánh môi khiêu gợi mím chặt.

Tôi cúi đầu không nói, không đưa ra được ý kiến hay giúp đỡ gì có ích cho cậu ta. Đã dùng mọi cách đều không cạy được miệng thích khách, xem ra dư nghiệt Kim La quyết tâm báo thù cho Kim La Vương!

Hai chúng tôi đều im lặng, rũ lông mi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim. Thật lâu sau, cậu ta ngẩng đầu thở dài một tiếng, giơ hai tay lên nói với tôi, “Cởi áo.”

Biết cậu ta muốn ngủ, tôi đưa tay cởi quần áo của cậu ta. Lúc đang cởi áo khoác tôi bỗng nhiên dừng lại, nhanh chóng nhìn về phía giường êm dưới thân, lại nhìn cậu ta. Giờ đang đi vi hành, không phải Liệt phủ, một gian lều trại, một cái sạp, hai chúng tôi ngủ thế nào đây?

Nhìn ra tâm tư của tôi, khóe miệng cậu ta nhếch lên thành một độ cong không đứng đắn, tự mình cởi giày trèo lên sạp. Thấy thế, tôi không thể đuổi cậu ta xuống sạp, cũng không thể để cậu ta ngủ lại, chán nản ngồi nhìn cậu ta.

“Đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau, nằm xuống.” Cậu ta nằm trên sạp, nghiêng người một tay đỡ trán, còn một tay vỗ lên sạp, nở nụ cười mập mờ.

Tôi không động đậy, nhếch môi. Ngủ chung thì ngủ chung rồi, nhưng chỉ giới hạn lúc cậu ta bị mộng du, giờ hai chúng tôi đều tỉnh táo, ngủ thế nào?

Thấy tôi bất động, cậu ta duỗi tay ra bắt lấy tay tôi đặt lên gối, dùng lực kéo tôi về phía cậu ta. Tôi kinh hãi hét lên, lao thẳng vào lòng cậu ta. Sợ tôi chạy, tôi vừa ngã vào cậu ta lập tức ôm lấy eo tôi, cũng nâng một chân gác lên người tôi.

Tư thế hiện giờ chỉ có thể dùng từ “mập mờ” để hình dung, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta gần ngay trước mắt làm tôi xấu hổ, vội hét lên, “Cậu muốn làm gì?”

“Ngủ.” Cậu ta chỉ nói đúng một chữ rồi nhắm mắt lại.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta há miệng mà không nói được gì. Tôi muốn xoay người cậu ta cũng không cho, không chỉ siết chặt cánh tay, ngay cả cái chân gác trên người tôi cũng nặng hơn vài phần. Tôi không tránh được, đành dịch đầu về phía sau kéo ra chút khoảng cách để thở. Tôi không dám nhắm mắt, nhớ tới lần trước cậu ta giả vờ tôi biết cậu ta cũng có một mặt gian xảo. Tôi cảnh giác quan sát, chỉ sợ thả lỏng đề phòng một chút cậu ta sẽ chặn miệng tôi lại!

Cậu ta không căng thẳng như tôi, hơi thở dần dần đều đều vững vàng, đến khi cánh tay và chân vì đi vào giấc ngủ mà giảm bớt sức lực.

Thấy thế, tôi mới khẽ thở ra, tức giận duỗi ngón tay chọc chọc lên lồng ngực cậu ta. Thần kinh thả lỏng, bối rối cũng biến mất. Tôi ngáp một cái, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không bao lâu tiến vào mộng đẹp. . . . . .

Đang ngủ say, thần kinh được thả lỏng chợt căng lên, không biết tại sao tôi cảm thấy thật nóng, dường như có cái gì đang leo lên người mình, dần dần khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên. Đang mơ mơ màng màng tôi ưm một tiếng, không tự chủ được xoay người thoát khỏi nguồn nhiệt kia. Nhưng nguồn nhiệt này dường như có mắt theo sát không tha, không cho tôi nửa phút tự do.

Nóng quá! Thật sự không chịu nổi nhiệt độ bứt rứt này, tôi tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt. Trong lều hơi tối, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, hình như có một vật màu đen nằm trước ngực tôi. Tôi theo bản năng sờ soạng, vừa chạm vào tôi liền thở gấp rên rỉ, “A. . . . . .” Tôi biết vì sao cảm thấy nóng rồi, đó là Liệt Minh Dã đang quấy rối, cậu ta không ngủ lại nằm lên người tôi phá rối! “Cậu, sao cậu có thể làm vậy?!” Tôi lớn tiếng chất vấn, giọng nói lại mềm nhũn không có sức, ngay cả sức hai tay đẩy ra cũng không đủ.

Cậu ta không để ý đến lời chất vấn của tôi, đè hai tay tôi lên sạp, miệng lưỡi vẫn tiếp tục

“A. . . . . .” Cả người tôi tê dại như bị điện giật, cảm giác khô nóng đột nhiên bừng lên!” Liệt Minh Dã, cậu dừng lại cho tôi!” Vừa xấu hổ run rẩy quát, vừa nhấc chân đá cậu ta. Cậu ta dùng hai đùi kẹp lấy tôi không cho tôi cơ hội, ngậm chặt vành tai của tôi.

“Ưm. . . . . .” Tôi khép hờ hai mắt, đầu óc cũng vì hành động này và hơi thở nóng bỏng của cậu ta mà trống rỗng.

Cậu ta càng ngày càng làm càn. Lúc cậu ta vuốt ve cơ thể tôi, tôi lập tức tỉnh táo lại. Da thịt chậm rãi ma sát với lòng bàn tay đầy vết chai của cậu ta khiến tôi run rẩy, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. Biết cậu ta giả vờ để lừa tôi, tôi dùng sức giãy dụa, thậm chí hạ giọng mắng ầm lên, “Liệt Minh Dã, cậu là đồ khốn kiếp!”

Cậu ta thở hổn hển chặn miệng tôi lại, thừa dịp tôi mở miệng đưa lưỡi tiến vào thăm dò. Tôi nhanh chóng cắn chặt răng, chặn cái lưỡi lửa nóng của cậu ta ở ngoài.

Không thể tiến vào, cậu ta hôn môi tôi, tiện đà triền miên hôn lên cổ tôi, cắn vành tai tôi, giọng nói khàn khàn hơi thở bất ổn, “Lăng Tiêu Lạc, ta muốn nàng, ta nhịn rất lâu rồi. . . . . .”

Vì câu nói này mà cơ thể tôi run lên, kinh ngạc mở to mắt, trái tim đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt bắt đầu tăng vọt. Sau chớp mắt ngạc nhiên, tôi đột nhiên thất thanh hét lớn, “Tôi không muốn!”

“Ta muốn nàng. . . . . . Ta muốn nàng. . . . . .” Cậu ta cọ cọ vào mặt tôi, vào cổ tôi, trong giọng nói khàn khàn ẩn chức sự đè nén, khát vọng.

Tôi sắp bị cậu ta ép đến điên rồi, dùng sức lắc đầu, vội vàng ngăn lại, “Tôi không có nhu cầu ở phương diện này, cậu. . . . . . A. . . . . .” Nói đến đây thì không thể tiếp tục được nữa vì cậu ta đã chặn môi tôi lại. Lần này tôi không kịp ngậm miệng khiến cậu ta đưa lưỡi vào.

Khi lưỡi và lưỡi quấn quýt lấy nhau, đầu tôi trống rỗng, hô hấp như ngừng lại, trợn tròn hai mắt. Tôi quên cả ngậm miệng, cứ để cậu ta công chiếm như vậy.

Cậu ta bắt được sơ sẩy của tôi, càng nhiệt tình châm lửa! Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng dần dần lại bị quấn vào vòng xoáy, thân thể tôi phản bội. . . . . .

Trong lúc triền miên cậu ta chiếm hữu tôi, sau khi phóng thích kích tình trong người thì sung sướng ôm tôi ngủ. Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt thỏa mãn của cậu ta gần trong gang tấc, không thể tin được mình cự tuyệt hoan ái mười một tháng nhưng lại bị một lần triền miên vừa rồi đánh sụp hết!

Tôi ôm đầu, lùi ra khỏi vòng ôm của cậu ta. Tôi nên cự tuyệt, vì sao cuối cùng lại phản bội ý nghĩ ban đầu? Tôi nên tức giận, nên oán hận cậu ta cưỡng bức tôi, nhưng vì sao rõ ràng có ý nghĩ này nhưng lại không thể hận được? Tôi hối hận mình không thể kiên trì đến cùng, càng hối hận để cậu ta có lý do danh chính ngôn thuận, vì sao hối hận lại còn lẫn cảm xúc khác vào? Vì sao trong cảm xúc kia lại khiến tôi nếm được một chút ngọt ngào!

Ngọt ngào? Sao tôi lại có ý nghĩ này, tôi dùng sức vỗ “Bốp, bốp, bốp” vào đầu. Trời ơi, nhất định là tôi điên rồi, điên rồi! Cảm giác khô nóng xốn xang làm tôi thở gấp, một tay nắm lại đấm lên ngực, đề phòng trái tim kia đập mạnh lại phá vỡ ngực tôi!

Phía sau là tiếng thở đều đều với nhiệt độ cơ thể ấm áp của Liệt Minh Dã, đó là chứng cứ tôi đã bị ăn sạch sành sanh, là chuyện thật không cãi lại được! Tôi cắn môi, bịt chặt hai mắt, trái tim không ngừng run rẩy!

Hôm sau, tôi giả vờ chưa tỉnh, nghe thấy tiếng Liệt Minh Dã tự mình dậy mặc đồ vào. Tôi không mở mắt ra được, không dám đối mặt với cậu ta sau khi triền miên, lại càng không dám nhìn vào mắt cậu ta nữa.

Cậu ta vuốt ve gương mặt tôi, sau khi đặt lên trán tôi một nụ hôn thì cười nhẹ rời khỏi lều trại. Chờ tiếng bước chân đi xa, lông mi tôi run run mở mắt, theo bản năng xoa lên chỗ cậu ta hôn, ấm áp, nóng nóng, để lại mùi hương của cậu ta. . . . . .

Nhận ra được bản thân lại thất thần, tôi ngồi bật dậy. Chăn mỏng trượt xuống, hơi lạnh sáng sớm làm cơ thể tôi đột nhiên run lên. Cúi đầu nhìn cơ thể mình, dấu hôn đậm nhạt trên da thịt kia thật là bắt mắt! Mặt tôi đỏ bừng, vội kéo chăn mỏng che thân thể. Cảnh mây mưa đêm qua hiện lên rõ ràng trong đầu, làm tôi xấu hổ đổ người xuống sạp, kéo chăn trùm đầu. Đêm qua Liệt Minh Dã vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, tuy đã lâu không làm chuyện đó làm tôi hơi đau, nhưng cậu ta cũng không vội. So với sự thô bạo của mười một tháng trước quả thực như hai người khác nhau!

Cậu ta. . . . . . Rốt cuộc trong lòng cậu ta nghĩ thế nào? Người cậu ta chiếm hữu là tôi sao? Hay vẫn là Lăng Tiêu Lạc đã ở bên cậu ta mười mấy năm? Bất tri bất giác tôi lại suy nghĩ linh tinh, nhấc chăn mỏng lên lộ đầu ra. Tôi không hiểu suy nghĩ của cậu ta, lại càng không hiểu mình. Vì sao tôi phải để ý người cậu ta muốn là ai? Chuyện này quan trọng với tôi sao?

Tôi đờ đẫn ngẩn ngơ nhìn đỉnh màn, có người đi vào cũng không biết, cho đến khi giường hơi lún xuống, cho đến khi có tiếng cười vang lên tôi mới hoàn hồn. Nhìn về phía phát ra tiếng cười, chỉ thấy Mục Liễu Nhứ che miệng cười, cũng vươn ngón trỏ chọc nhẹ lên đầu vai trần của tôi, xấu xa trêu ghẹo, “Minh Dã thật sự chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, dấu hôn sâu như vậy sợ là phải mất mấy ngày mới tan hết được.”

Nghe vậy, mặt tôi đỏ lên, xấu hổ lúng túng không chịu nổi, vội dùng chăn mỏng che kín đầu. Bị cô ấy nhìn thấy chứng cứ hoan ái, tôi không còn mặt mũi đi gặp người khác nữa!

Cô ấy kéo chăn mỏng để tôi lộ mặt ra, lấy đầu ngón tay điểm nhẹ mũi tôi, cười nói, “Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình, hơn nữa Thương Sí cũng sắp một tuổi rồi. . . . . .” Nói đến đây thì ngừng, chỉ cười càng làm tôi ngượng hơn.

“Mục tỷ tỷ!” Tôi khẽ oán trách.

“Được được được, tỷ không nói nữa, mau dậy mặc quần áo đi, đến giờ dùng bữa rồi.” Cô ấy không cười nữa, nói với vẻ nghiêm túc, nói xong lại bật cười, đứng dậy chạy ra khỏi lều. Ngoài lều, dường như còn có thể nghe thấy tiếng cô ấy cười.

Tôi tức giận hừ một tiếng, vén chăn lên mặc áo, vừa mặc áo vừa lẩm bẩm, tôi bị người khác trêu tất cả đều là lỗi của Liệt Minh Dã!

Dùng cơm xong, tôi và Mục Liễu Nhứ tản bộ trong bìa rừng thưa gần đấy, Hoàng thượng và Trang phi ở trong bụi hoa ngoài rừng chơi đùa bắt bướm, tướng sĩ canh giữ bảo vệ an toàn.

Tôi quay sang nhìn Mục Liễu Nhứ, có một nghi vấn không biết có nên hỏi hay không cứ luôn luôn quấn quanh trong lòng, mỗi khi muốn nói thì lại thôi.

“Muốn nói gì sao?” Cô ấy dừng bước nhìn thẳng vào tôi.

“Muội. . . . . .” Do dự một chút, cuối cùng tôi vẫn hỏi, “Mục tỷ tỷ, quan hệ giữa tỷ và nương nương không tốt sao?”

Nghe vậy, cô ấy ngẩn ra, sắc mặt thoáng thay đổi, “Sao lại hỏi như vậy?”

“Số lần tỷ vào cung rất ít, khi nương nương mất tiểu hoàng tử bệnh nặng cũng không thấy tỷ vào cung thăm.” Tôi nhìn mắt cô ấy nói ra nghi vấn đã lâu trong lòng, theo lý thuyết dù Trang phi vào cung thì cũng không nên có khoảng cách với người thân như thế. Nếu không có chuyện Trang phi bệnh nặng mà cô ấy không đi thăm, tôi cũng sẽ không cho rằng chị em cô ấy không hợp nhau.

Câu hỏi của tôi dường như đâm trúng chỗ hiểm, chỉ thấy ánh mắt cô ấy ảm đạm, lặng lẽ đi lên trước, tôi lẳng lặng theo sau không hỏi nữa. Hai chúng tôi yên lặng thong thả đi, một lúc lâu sau cô ấy mới trả lời, “Không phải tình cảm không tốt, chỉ là nhìn nương nương thì lại như nhìn thấy Đức Thân Vương, tỷ không muốn gặp.”

Cô ấy vừa dứt lời tôi liền khựng lại, khoảng hai giây sau mới hoang mang nói, “Muội không hiểu ý của tỷ.”

Cô ấy vừa đi vừa thở dài bi thương, yếu ớt nói, “Nương nương và Đức Thân Vương là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, ai cũng cho rằng họ là một đôi được trời đất tạo thành, cho rằng họ sẽ kết thành liền cành. Ai ngờ nương nương không thể làm Vương phi như mong muốn mà lại bị tuyển vào cung trở thành phi tử của Hoàng thượng. Trong mắt tỷ nương nương và Đức Thân Vương đã sớm hợp làm một thể tuy hai mà một, nếu không có sự tàn nhẫn của Đức Thân Vương, làm sao tỷ lại hờ hững với tình cảm chị em?” Nói xong, cô ấy dừng bước, ngửa đầu nhìn trời, nghẹn ngào.

Cô ấy nói xong, tôi đứng đơ ra như bị sét đánh. Tôi quả thực vô cùng khiếp sợ, không ngờ nghi ngờ trong lòng lại dẫn ra chuyện tình rắc rối này! Đức Thân Vương và Trang phi từng là một đôi, Hoàng thượng cướp người con gái Đức Thân Vương yêu thương. Trời ạ, nhìn ba người họ thì có ai ngờ! Ba người họ sắm vai quân, thần, phi, che giấu thật quá tốt! “Thế. . . . . . Nương nương tự nguyện vào cung sao? Đức Thân Vương, ngài ấy. . . . . .” Tôi tiến lên một bước hỏi tiếp.

“Nương nương tự sát không thành, khi Đức Thân Vương biết nương nương phải vào cung thì hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại lại cười chắp tay dâng nương nương cho hoàng thượng. . . . . .”

Cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp người tôi, tôi không nói được gì chỉ có thể trợn tròn mắt, trong đầu khi trắng khi đen.

Từ xưa có không ít đế vương hoành đao đoạt ái, còn thần tử thì chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người phụ nữ mình yêu trở thành một giọt nước trong hồ nước xa vời trong cung. Có thể làm được gì? Chẳng lẽ nên vì tư tình nhi nữ mà không để ý đến tính mạng của người trong tộc? Nếu theo tính cách của Đức Thân Vương hắn ta chắc chắn sẽ không làm như vậy!

“Nương nương mười bảy tuổi vào cung, cuộc sống năm năm trong cung đình đã thay đổi muội ấy, muội ấy đã không còn là thiếu nữ hồn nhiên rực rỡ, vô sầu vô lo trước kia nữa rồi.” Nói đến đây, Mục Liễu Nhứ xoay người bi thương nhìn tôi, nói tiếp, “Khi nương nương mang long chủng từng hai lần bị giết hại. Một lần may mắn nhờ muội cứu mới giữ được tính mạng và thai nhi trong bụng. Nhưng hậu cung khắc nghiệt, so với bị phi tử khác làm hại không bằng tự mình ra tay. Cho nên, nương nương vì muốn làm Hoàng thượng hổ thẹn, sủng ái mình gấp bội mà cố ý tự tay hại chết đứa con của mình!” Nói đến đây, cô ấy đau buồn rơi nước mắt, hai mắt nhắm lại, cánh môi không ngừng run run.

Trong lòng tôi rung động, nhưng biểu cảm trên mặt lại cứng ngắc. Hành động của Trang phi làm tôi nhớ đến Võ Tắc Thiên, vị nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc. Bà cũng tự tay hại chết con của mình để giành lấy thánh sủng! Dù trong lịch sử thật hay lịch sử mất quyền lực, hai người phụ nữ này cũng giống nhau!

Võ Tắc Thiên bừng bừng dã tâm đã thành nghiệp lớn, vậy Trang phi thì sao? Cô ta trăm phương ngàn kế chẳng lẽ chỉ đơn giản vì muốn làm mẫu nghi thiên hạ? Từ trong thành đục, Trang phi rõ ràng là một ví dụ rõ nét! Hậu cung giống như thùng nhuộm, trong thùng chỉ có màu đen, sao có thể đỏ được?

Đức Thân Vương mà có thể ngất xỉu thực rất khó tin. Hắn có tình cảm sâu sắc với Trang phi là thật sao? Hay là ra vẻ cho Hoàng thượng xem? Tôi không phải là hắn ta, chỉ có thể đoán bừa, không thể biết được sự thực.

Mục Liễu Nhứ nhắm mắt một lúc lâu rồi lại mở mắt ra, trong mắt đong đầy nước mắt. Cô ấy xoay người lau nước mắt, bước lên phía trước. Tôi không nói gì, cúi đầu xuống, mang trong lòng tâm trạng nặng nề bước theo sau. Trong rừng chìm vào yên lặng. . . . . .

Gần trưa hai chúng tôi ra khỏi cánh rừng, tiếng cười vui vẻ của Trang phi truyền vào tai. Nhìn lại, chỉ thấy cô ấy đang chơi đùa với một con bướm trắng đậu trên ngón tay. Nụ cười của cô ấy vẫn ngọt ngào như vậy, thật khó tưởng tượng được sau nụ cười kia lại che giấu một trái tim đã chết!

Hoàng thượng cười to ôm eo cô ấy, cúi đầu hôn môi cô ấy, bướm trắng xấu hổ vỗ cánh bay xa khỏi ngón tay như ngọc của Trang phi.

Nhìn vậy, tôi đột nhiên cảm thấy Hoàng thượng và Trang phi đều thật đáng thương. Có được ắt có mất, hóa ra trong thế giới này cũng có nhiều chuyện như thế, buồn vui lẫn lộn, không ai có thể vui vẻ hoàn toàn, càng không ai có thể cười đến cuối cùng. . . . . .

Có tiếng bước chân tới gần, tôi quay đầu nhìn lại, Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương ra ngoài tuần tra đã trở về. Mắt tôi đảo qua Đức Thân Vương trước, hắn ta dường như không thấy Hoàng thượng và Trang phi hôn môi, khóe miệng như cười như không quen thuộc. Sau đấy ánh mắt tôi và Liệt Minh Dã chạm nhau, tôi nhìn thấy ý cười dịu dàng ấm áp trong mắt cậu ta. Mặt tôi đỏ lên, vội rũ lông mi xuống ngăn tầm mắt lại.

Hoàng thượng, Trang phi bên trái, Liệt Minh Dã, Đức Thân Vương bên phải, tôi với Mục Liễu Nhứ bị kẹp ở giữa. Giữa mùa xuân hoa tươi khoe sắc, những nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện đều đã đến đủ!

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đỉnh Cấp Thần Hào

Copyright © 2022 - MTruyện.net